Quân Sở đã tra xét đến dưới ngọn núi phía Đông, quân sĩ được chia làm 3 đội, hai đội đi lên từ hai bên đường núi, mỗi bên khoảng hơn 10 người, số quân sĩ còn lại thì bắt đầu trèo núi, đội ngũ trèo lên theo một hình quạt rất rộng.
Ngô Thăng quan sát sơ lược một lát, hắn phán đoán nhánh quân này có ít nhất năm người là Luyện Khí sĩ, chắc hẳn là tu sĩ điều khiển chiến xa. Chỉ một cỗ lực lượng như vậy muốn tra xét kĩ lưỡng ngọn núi này thì có hơi thiếu một chút. Nhưng chỉ cần dùng đầu ngón chân suy nghĩ, Ngô Thăng cũng biết chắc chắn những người này đều chỉ là tai mắt, chân chính ra tay tất nhiên sẽ là các cao thủ của Sở Quốc. Họ chính là những tu sĩ đang ở trong động phủ bên phía Chủ Phong.
Vấn đề làm Ngô Thăng lo lắng đã xuất hiện, quân Sở đang có xu hướng tra xét về phía bí động mà hắn đang ở.
Hắn quay đầu nhìn lại hướng Chủ Phong, đúng lúc trông thấy có hai người đi ra từ trong động phủ của Mộc đạo nhân, họ đang đưa mắt quan sát 4 phía.
Trong lòng Ngô Thăng máy động, lập tức nấp đi, hắn không dám nhìn thêm nữa. Sau đó mượn nhờ rừng cây cùng bụi cỏ yểm hộ hắn tuột xuống phía dưới rồi chuồn mất.
- Nơi đây đã không thích hợp ở lâu, dù ở đó vẫn còn một nửa chiến xa ta còn chưa đắc thủ, nhưng dẫu sao cái mạng nhỏ này mới là quan trọng. -
Đã quyết định chủ ý, Ngô Thăng nhanh chóng phản hồi lại bí động, hắn vơ vét hết mọi thứ cho vào bọc rồi vác nó lên lưng. Sau đó Ngô Thăng chọn một con đường vắng vẻ không người trốn đi, hướng về sơn môn phía Đông bỏ chạy.
Khi đi đến sơn môn phía Đông, Ngô Thăng cũng không chạy thẳng ra ngoài, hắn bò lên trên triền núi bên cạnh, quan sát xuống phía dưới và xung quanh cửa khẩu. Kinh nghiệm và sự cẩn thận một lần nữa đã cứu hắn một mạng. Chỉ thấy bên ngoài sơn môn phía Đông có mười mấy tên quân Sở đang trú đóng, công sự và chướng ngại vật đã được dựng lên chắn lấy toàn bộ con đường, nhìn qua thì hẳn là bọn chúng đã xây dựng trạm gác này tử rất lâu.
- Nếu như nơi này có quân Sở, vậy thì tất nhiên mấy cái sơn môn khác cũng sẽ có, cho dù không thể đi vòng qua được, ta vẫn phải nghĩ biện pháp để chạy trốn khỏi đây. Tuy rằng quân Sở đã phong toả được sơn môn, nhưng phạm vi khống chế cũng không quá lớn, ta cứ leo dọc theo triền núi phía Nam, bên đó dường như là có một vách núi rất sâu. -
Đổi lại vài ngày trước, E rằng Ngô Thăng sẽ không dám nghĩ đến nơi này, nhưng bây giờ lực lượng của hắn đã tương đương với một Luyện Khí sĩ. Tuy rằng bây giờ Chân Nguyên của Ngô Thăng còn không cách nào phóng ra ngoài, nhưng mà cơ thể lại rất tráng kiện và nhẹ nhàng, hơn nữa sức lực cũng rất dẻo dai. Trèo đi lên thì còn khó chứ dùng dây thừng tụt xuống núi thì hắn vẫn có nắm chắc.
Trên thực tế, cũng chỉ có cao thủ Luyện Thần cảnh trở lên mới có khả năng không cần mượn ngoại lực để bay xuống núi.
Chỉ có điều vách núi này rất thoáng đãng, ban ngày quân Sở trong sơn cốc sẽ dễ dàng nhìn thấy, Ngô Thăng cần phải đợi đến lúc ban đêm, trong lúc đó hắn cũng có thời gian để tìm một chút vật liệu chế tạo dây thừng.
Vách núi này rất cao, bởi vậy dây thừng nhất định phải đủ dài. Nếu như dùng vỏ cây bình thường không thể đảm bao an toàn, tốt nhất là dùng những dây leo rắn chắc. Ngô Thăng tìm kiếm dọc theo triền núi một lát thì trông thấy một đám dây leo dày đặc.
Vừa đi đến nơi, bỗng nhiên hắn thấy một người chui ra từ trong bụi dây leo. Kẻ này trông rất nhếch nhác, quần áo tả tơi, búi tóc nghiêng lệch, suýt chút nữa đã đụng vào Ngô Thăng. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cùng đứng ngẩn người tại chỗ.
Mí mắt Ngô Thăng nhảy lên, hắn lấy ra Lôi Chùy rồi chậm rãi chắp tay: "Bái kiến Ban huynh."
Khóe miệng kẻ này co quắp lại, gã cũng rút lấy trường kiếm: "Ngô tiên sinh "
Người này chính là tu sĩ Ban Xa, chính là cái gã khi nghe nói Ngô Thăng sắp trở thành Tư Khấu đã vội vàng chạy đến tặng lễ, nhưng sau khi gã nghe nói Ngô Thăng không thể đảm đương Tư Khấu thì đã lập tức trở mặt. Không nhắc đến việc gã đã từng lật lọng với Ngô Thăng,chỉ riêng tu vi của gã đã tới đỉnh phong Luyện Khí cảnh. Ban Xa có thể xem là cường thủ trong những tu sĩ còn sót lại của Hổ Phương rồi, thế nhưng gã vẫn thuỷ chung không được bái chức Ti Xạ tại Hình Đài. Nguyên nhân của việc này Ngô Thăng cũng rất là khó hiểu.
Hai người lại im lặng một lát, đồng thời nói: "Ban huynh "
"Ngô tiên sinh "
"Mời nói "
"Mời nói "
Ban Xa mở miệng trước: "Ngô tiên sinh, đã qua một mùa đông rồi, làm sao ngài còn ở chỗ này?"
Ngô Thăng nói: "Lúc đó tu vi của ta còn chưa hồi phục, muốn đi cũng khó."
Ban Xa liếc nhìn Ngô Thăng từ trên xuống dưới, gã hỏi: "Vậy ta phải chúc mừng Ngô tiên sinh rồi hả?"
Ngô Thăng mỉm cười: "Tuy rằng ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng mà thực lực cũng đã kéo lại được hơn phân nửa. Ban huynh, ngươi làm sao cũng ở chỗ này?"
Ban Xa trả lời: "Công tử Trùy còn tại trong tay quân Sở, Ban mỗ muốn nghĩ cách cứu viện, đáng tiếc cũng không cơ hội tốt."
"Công tử còn trong núi?"
"Đúng vậy, y bị giam trong động phủ tại Chủ Phong."
"Tại sao không áp giải về Dĩnh Đô?"
"Ai biết được?"
Trò chuyện vài câu, xác định đối phương cũng không đi theo địch, hai người dần dần trầm tĩnh lại, Ban Xa mắng: "Cũng không biết quân Sở bị lên cơn bệnh gì, bỗng nhiên chúng lại lục soát núi với quy mô lớn, ta đành phải liều mạng phá vây thôi."
Ngô Thăng ho khan một tiếng: "Ban huynh có diệu kế gì để xuống núi?"
Ban Xa nói: "Còn có kế sách gì tốt chứ? Ta chỉ định chế tạo dây thừng trèo xuống sườn dốc mà thôi."
Nghe vậy Ngô Thăng nở nụ cười, quả nhiên là anh hùng có ánh mắt rất giống nhau: "Vậy cùng nhau chứ?"
"Tốt!" Ban Xa sảng khoái gật đầu.
Trong đám dây leo dày đặc đang bám vào giữa nham thạch và đại thụ, có mấy loại có thể dùng để chế tạo dây thừng, độ bền dẻo cũng không tệ. Ban Xa cũng đã làm được một sợi dây dài đến mấy trượng, gã đang tìm tiếp một sợi dây nữa để nối thêm vào. Bởi vì sự xuất hiện của Ngô Thăng nên tiến độ lập tức nhanh hơn.
Vừa chế tạo dây thừng, Ngô Thăng vừa hỏi: "Ban huynh, mùa đông vừa rồi ngươi đều ở trên Lôi Công Sơn ư?"
Ban Xa gỡ một sợi dây leo từ trên xuống, đập nó dập ra rồi xoay tròn, xoắn nhanh lại: "Ta cũng là không còn nơi nào để đi, nếu không lại muốn lên núi thì sẽ rất khó khăn. Ngô tiên sinh ẩn nấp ở chỗ nào?"
Ngô Thăng gạt bỏ gai nhọn trên dây leo: "Ta ở lại trong cánh rừng giữa đỉnh phía Tây và phía Nam của ngọn núi, khi thấy quân Sở lục soát thì phải ẩn núp khắp nơi. Mới đầu ta cũng rất chật vật nhưng sau 2 tháng thì cũng tốt hơn nhiều, chỉ có khí trời lạnh lẽo và tìm thức ăn là khó giải quyết. Ban huynh, ngươi thì sao? Trừ ngươi ra, trong núi còn có người nào sống sót không?"
Ban Xa lắc đầu: "Lôi Công Sơn không lớn cho lắm, có thể tại dưới mí mắt quân Sở sống sót đến bây giờ, ngoại trừ Ngô tiên sinh và ta, còn người nào có được bổn sự này chứ"
Lời còn chưa dứt, hai người đồng thời khom người xuống, nhìn về phía trước. Một thanh âm sột sột soạt soạt truyền đến, từ đâu bỗng nhiên chui ra một người. Khắp người kẻ này đầy là vết bẩn, bộ dáng chật vật không chịu nổi.
Thấy vậy, Ban Xa đang định xuất kiếm thì lại buông lỏng tay ra, gã tiến lên hai bước kêu lên: "Mạc Xa Chính? Ngươi còn sống?"
Mạc Xa Chính là một chỉ huy trong đoàn xe đưa đón, cũng là kích sĩ ở trên xe, hơn nữa lại luôn đi theo đội thân vệ của công tử Truỳ, họ đều do những tu sĩ không tầm thường đảm nhiệm . Ngô Thăng chưa từng gặp vị Mạc Xa Chính này, hiển nhiên y cũng là một người may mắn sống sót sau trận chiến với quân Sở.
Mạc Xa Chính giữ chặt cánh tay Ban Xa, run rẩy nói: "Có gì ăn không? Cho ta …"
Ban Xa luống cuống tay chân lấy ra miếng thịt khô từ trong ngực, Mạc Xa Chính nhận lấy rồi liều mạng xé gặm, y lập tức nhét đầy một miệng.
Mạc Xa Chính ăn hết thịt khô thì cũng khôi phục được chút ít khí lực. Lúc này y mới chú ý tới Ngô Thăng, Ngô Thăng không biết người này nhưng y lại biết đến Ngô Thăng: "Ngô tiên sinh cũng ở đây ư, may mắn, may mắn a."
Hỏi tình hình mới biết, vị Mạc Xa Chính này cũng ẩn nấp ở trong núi, trốn đông trốn tây suốt một mùa đông, nhưng lý do của y khác với Ban Xa, Ban Xa là chờ cơ hội nghĩ cách cứu viện công tử Trùy, y lại không có hi vọng gì với ý định đó, chỉ muốn tìm cách để chạy thoát. nhưng khổ nỗi quân Sở đóng quân ở khắp các sơn môn, y không có cách nào trốn ra được.
Mạc Xa Chính chửi ầm lên: "Cũng không biết tên khốn kiếp nào đã chọc vào cái sọt, trộm cắp doanh trại của quân Sở, chính vì vậy mới khiến cho quân Sở quyết tâm lục soát quy mô ở trên núi? Trên đường ta đã nghe binh sĩ đi tuần sơn nói - Nếu để cho lão tử nhìn thấy, chắc chắn sẽ lột da của gã! Còn có để cho người ta sống hay không "
Ngô Thăng chuyển hướng chủ đề: "Việc đó cũng không phải quá tệ, tuy rằng đã kinh động đến quân Sở lục soát núi trên quy mô lớn, nhưng nó cũng khiến cho ba người chúng ta gom lại cùng một chỗ, cái này gọi là đoàn kết chính là sức mạnh, kẻ chiến thắng cuối cùng chính là người sống sót "
Lời còn chưa dứt, lại là một thanh âm sột sột soạt soạt truyền vào, bên ngoài có vài người đang thảo luận: "Mau tới, dây leo phía bên này đều là đồ tốt a "
"Không tệ không tệ, chỗ này đầy đủ cho chúng ta chế tạo dây thừng tốt nhất "
"Lão Lục mau tới đây, nắm chắc thời gian, quân Sở nói không chừng sẽ lên núi ngay lập tức"
"Phù, nhỏ giọng chút đi, toàn bộ Lôi Công Sơn giờ chỉ còn sót lại mấy người chúng ta mà thôi. Chúng ta chính là hi vọng cuối cùng của Hổ Phương Quốc."