Khí Hải đã có linh lực, đương nhiên phải nhìn có thể sử dụng hay không, nếu như có thể sử dụng mới gọi là chân nguyên, không thể sử dụng thì chỉ có thể gọi là đồ bỏ đi.
Chính là từ bản chất mà nói, Thanh Diệu Huyền Công vốn thuộc về phương pháp luyện đan, cũng không có chiêu thức hay pháp kỹ nào, không cách nào có thể điều động chân nguyên đánh ra, Ngô Thăng chỉ có thể thử nghiệm với kỹ năng điều động chân nguyên của Quy Chân Quyết.
Như vậy thử nghiệm một lần, đúng là để cho hắn thử thành công!
Trên ngón giữa tay phải của hắn, một ngọn lửa dài gần tấc bỗng xuất hiện, bỗng chốc trong bí động bỗng chốc nở rộ ánh sáng. Ở nơi này sự xuất hiện của ngọn lửa chính là hy vọng!
Ngô Thăng kích động không thôi, đây là lần đầu khi đến thế giới này, hắn được tự thể nghiệm cái gì gọi là pháp lực, cái gì gọi là tu tiên!
Vuốt vuốt một lát, Ngô Thăng mang tới một đoạn cành khô thử nghiệm nhóm lửa, điểm chỉ chốc lát hắn phát hiện không có thành công. - Hả? -
Ngô Thăng quẳng cái cành khô đi, đổi tới một đám lá khô nhưng vẫn không đốt được...
Hắn dứt khoát dùng tay trái đặt lên trên ngọn lửa, không có bất kỳ nhiệt độ đáng nói, ngọn lửa này tựa như không tồn tại.
- Là mình hoa mắt sao? Ảo giác ư? -
Ngô Thăng dụi dụi con mắt...
Hắn tự véo mạnh bắp đùi của mình...
Hắn tự tát cho mình một cái ...
Rốt cuộc xác định, chính mình cũng không phải nằm mơ, ngọn lửa có thể trông thấy, nhưng không có tác dụng gì cả, đây giống như là chân thật huyễn tượng.
Ngô Thăng bắt đầu chán nản, tâm tình đang tốt bỗng ngã xuống sơn cốc, tâm trạng của hắn như là đang ngồi xe cáp treo vậy.
Một khắc sau, ngọn lửa dập tắt, miếng đất bên trong Khí Hải trở nên gần như trong suốt, đã thành hư ảnh. Đây là hiện tượng khi Chân Nguyên tiêu hao hết, chỉ cần một đoạn thời gian sẽ tự động bổ sung khôi phục. Tu hành thu nạp có thể mở rộng hạn mức cao nhất của Chân Nguyên, đồng thời thân thể sẽ được cải tạo trong quá trình tu hành. Tự hành thu nạp linh lực sẽ bổ sung Chân Nguyên đã tiêu hao, điểm này Ngô Thăng không hề lo lắng.
Quả nhiên, ước chừng sau nửa canh giờ, miếng đất bên trong Khí Hải lại từ hư ảnh ngưng hóa thành thực thể.
Bấm đàu ngón tay, ngọn lửa tái khởi, chỉ là như trước không có gì trứng dùng.
Cân nhắc một lát, Ngô Thăng tìm một tảng đá, dùng sức đánh ra một chỉ, Chân Nguyên tự hành vận chuyển tới đầu ngón tay, khiến viên đá bắn ra. Đau thì đau, nhưng hắn lại không bị thương, Chân Nguyên này có thể hộ thể.
Ngô Thăng lại rút ra thanh kiếm đang đeo sau lưng, thanh kiếm này là mùa đông năm trước thu được từ trong tay Tụ Long Sơn Nhân. Một thanh thượng phẩm pháp khí có màu đỏ, nó hơi kém hơn so với Bích Ngọc Kiếm, nhưng vẫn có thể sử dụng đến Luyện Thần cảnh.
Ngô Thăng điều động chân nguyên quán chú vào trong Huyết Quang Kiếm, huyết quang trên thân kiếm bốc lên mãnh liệt, toả ra ánh sáng đỏ thẫm làm cho người ta sợ hãi.
- Lại có hi vọng! -
Nhưng đại hỉ bao nhiêu thì buồn phiền bấy nhiêu, Ngô Thăng không dám quá kích động, lấy phương pháp khống chế của Quy Chân Quyết điều khiển trường kiếm. - Đi nào! -
- Đi ngươi trứng! -
Huyết Quang Kiếm vẫn nằm tim bất động, căn bản là hắn không khống chế được.
- Được rồi, vẫn là bịp bợm như cũ, này có lẽ chỉ giống như là ảo thuật mà thôi. -
Ngô Thăng đã suy nghĩ minh bạch, đây chính xác là Chân Nguyên. Nó có thể thi triển pháp thuật cũng không sai, chỉ bất quá đó chính là huyễn thuật mà thôi. Nhưng trong người Chân Nguyên cũng có thể vận hành, trước mắt bản thân hắn giống như là nội gia cao thủ trong giang hồ, toàn thân mang theo chân nguyên khí kình, quyền cước đánh ra cũng có thể đả thương người, nhưng không cách nào phóng ra ngoài.
- Có thể là do Chân Nguyên không đủ thì sao? - Ngô Thăng suy đoán. - Đã như vậy, ta cứ cố gắng hơn thì tốt rồi. -
Ngô Thăng tiếp tục tu luyện, quan tưởng Thái Cực Cầu, thu nạp thiên địa linh lực, linh lực một tia một tia bị Thái Cực Cầu chuyển hóa, hình thành từng khỏa thật nhỏ "Hạt cát", hội tụ ở tại trong Khí Hải.
Lại là một ngày trôi qua, Ngô Thăng giận dữ thu công, không phải chỉ do tu luyện vô dụng, mà hắn tu luyện ra được "Hạt cát" —— tạm thời gọi là Linh Sa, nhưng thật sự quá ít.
Đã thử qua tốc độ thu nạp linh ngọc và phi kiếm, Ngô Thăng đối với hiệu suất chuyển hóa loại này một ngày một viên Linh Sa thật sự nhịn không được, hắn dứt khoát lấy Huyết Quang Kiếm mang ra luyện.
Lại do dự một chút, lại cụt hứng bỏ xuống
- Một thanh hảo kiếm khó được a, đây là tương lai ta dựa vào phòng thân a, không thể tuỳ tiện bị phá huỷ. -
Còn dư lại có Lôi Chùy, Tuyệt Kim Thằng, Ngô Thăng rốt cục vẫn phải bỏ qua, đây là chỗ dựa của hắn để phòng thân lúc này. Bảo vệ tính mạng bảo bối, sao có thể mang ra phá huỷ?
Lúc kiểm tra lại cái bọc, Ngô Thăng trông thấy một cái ống trúc nhỏ, chợt nhớ tới, đây là vật mà Tụ Long Sơn Nhân đã đặt tại cửa động bí mật, bên trong có chứa 1 hạt linh đan nhỏ cỡ móng tay.
Hắn mở ra nút gỗ, linh hương lập tức xông vào mũi.
Tính toán hạt linh đan này hẳn là rất quý giá, nhưng vấn đề lớn nhất ở chỗ, không biết là dùng để bổ sung cái gì. Không biết công hiệu linh đan, dùng sai rồi phương pháp, dùng không đúng bệnh trạng, có khi còn trở thành một viên độc dược. Bởi thế, mặc dù Ngô Thăng đắc thủ đã lâu như vậy, cũng thủy chung không dám sử dụng. Hôm nay đang lúc cần gấp, hắn cũng đã quyết tâm, đặt nó trước đầu gối, bắt đầu quan tưởng.
Một luồng linh lực dồi dào bị Thái Cực Cầu rút ra, chuyển hóa thành đủ mọi màu sắc hạt cát, từ 2 cái Âm Dương Ngư Nhãn hạ xuống.
Lúc này Ngô Thăng quan sát kĩ càng bên trong đầu, hắn chú ý tới số lượng hạt cát, tổng cộng các loại màu sắc Linh Sa hạ xuống có tới hơn 1000 hạt, vượt xa toàn bộ thành quả tu hành trước đây.
Số lượng càng nhiều, các loại màu sắc Linh Sa cũng càng tính toán dễ dàng. Trong đó lấy màu xanh biếc, xanh nõn chuối là chủ yếu, chiếm đến một nửa số hạt. Còn lại có thuần trắng, đỏ sẫm, ngân quang…Tới hơn 10 loại màu sắc.
Đây là Thái Cực Âm Dương Ngư đối với linh đan phân tích sao? Ngô Thăng suy đoán. Chỉ là hắn cũng không biết mỗi một loại màu sắc Linh Sa, đại biểu là cái gì, có lẽ là sẽ cùng ngũ hành thuộc tính có liên quan?
Linh Sa hạ xuống, hội tụ ở tại Khí Hải, miếng đất đảo mắt liền biến lớn gấp bội, trôi lơ lửng ở trong hư không của Khí Hải, nhìn qua giống như hòn đảo nhỏ trên biển.
Ngô Thăng lại thử điều động Chân Nguyên, thi triển pháp thuật...
- Có tiến bộ a, ảo ảnh này càng lúc càng chân thật... -
Được rồi, vậy thì cứ tiếp tục. Nếu muốn để cho Chân Nguyên càng nhiều gấp đôi, đơn thuần thổ nạp thiên địa linh lực có lẽ phải cần ba năm, này là tuyệt đối phải bỏ qua! Tại động đá suy nghĩ đã lâu, Ngô Thăng đứng dậy đi ra bí động.
- Thời gian không đợi ta a! -
Lúc này Ngô Thăng đi ra bí động từ một con đường khác, chính là cửa ra vào đi thông với Chủ Phong. Quân Sở đóng quân tại Lôi Công Sơn có mấy trăm người, chúng hạ trại ngay tại phía dưới Chủ Phong.
Đầu ngón tay Ngô Thăng điểm lên hỏa diễm, tìm tòi tiến lên trong bí động, hỏa diễm này mặc dù là huyễn tượng, nhưng ít nhất công hiệu chiếu sáng vẫn rất tốt. Từ góc độ này mà nhìn, nó cũng không tính là không dùng được.
Rời đi gần nửa canh giờ, con đường hẹp dần lại, phía trước xuất hiện ánh sáng, đã đến cửa động phía bên kia, Ngô Thăng ngồi xổm xuống bò sát trên mặt đất một đoạn, bên ngoài là thác nước đang đổ ầm ầm.
Bây giờ đã là mùa xuân, lượng nước gia tăng, con thác nhỏ rõ ràng đã rộng thêm vài thước, điều này đối với Ngô Thăng vô cùng có lợi.
Tại động khẩu đợi đến lúc trời tối, Ngô Thăng cẩn thận chui ra, hắn vượt qua thác nước rồi quan sát chung quanh. Bên này ngoại trừ thỉnh thoảng truyền đến tiếng cú đi kiếm ăn xì xào, cũng không có thêm động tĩnh gì nữa.
Ban đêm tiến vào trong rừng , Ngô Thăng rõ ràng cảm thấy thân thể biến hóa rất lớn, hình như nhãn lực của hắn đã tăng trưởng rất nhiều, đôi mắt đối với bóng tối thích ứng mạnh hơn trước. Đồng thời, Khí Hải có chân nguyên cũng giúp cho cơ thể vận động nhẹ nhõm không ít, kéo theo sức bền cũng gia tăng đáng kể.
Đây là điểm khác nhau giữa người tu hành và người bình thường, Ngô Thăng lại một lần nữa tràn đầy chờ mong đối với tương lai.
Lượn quanh chân núi phia dưới Chủ Phong một lát, Ngô Thăng đã phát hiện ánh sáng lốm đốm của những ngọn đèn dầu bên dưới sườn núi phía trước. Hắn quan sát được có hơn mười ngôi nhà gỗ mới xây nằm rải rác theo triền núi, chúng được xếp đặt để làm quân trại. Bởi vì mỗi ngôi nhà lại cao thấp khác nhau, cây làm tường thì thưa thớt không đều nên nhìn chúng rất nhốn nháo và lộn xộn.
Có lẽ là nguyên nhân bởi vì cường địch đã diệt, quân trại này cũng không thiết lập tường bao bên ngoài, cũng không đào móc chiến hào và bố trí chướng ngại vật. Tuy nói là một cái quân trại nhưng trình độ phòng ngự thì chỉ bằng một thôn trại.
Ngô Thăng đảo quanh quân trại hai vòng, hắn cũng phát hiện ra mấy chỗ trạm gác, nhưng hơn phân nửa không có ai trông giữ. Lại nhìn về phía động phủ của Mộc đạo nhân trên Chủ Phong, Ngô Thăng thấy có ánh lửa chớp động, hiển nhiên là nơi này đã bị chiếm cứ rồi, hắn đoán chừng kẻ ở lại trong động phủ, chắc hẳn là tướng lãnh hoặc là cao tầng tu sĩ của quân Sở.
Kho lương thực được thiết lập tại hướng Tây Bắc, nơi này có hai gã quân sĩ trông coi; hướng Đông Bắc do có địa thế cao hơn vả lại càng là nơi xếp đặt "Trung quân" nên truy trận được đặt tại vị trí này, hơn mười chiếc chiến xa, mấy chiếc lầu xe, vài khung pháo bắn đá và các loại khí cụ công phòng chiến đều chất đống trong đó, chúng được trông coi bởi 3 gã quân tốt.
Tổng thể mà nói, quân Sở phòng ngự rất hời hợt.
Ngô Thăng đại hỉ, hắn lui vào trong rừng kiên trì chờ đợi.