Hai cái đường nhỏ mà Kim Vô Huyễn nói tới đều là đường núi mà tiều phu và thợ săn thường đi, chính xác là cũng rất bí ẩn, nhưng với Ngô Thăng thì không đủ an toàn. Ít nhất thì tiều phu thợ săn bên ngoài núi đều biết rõ về nó, nếu đại tướng và thống lĩnh của quân Sở tỉ mỉ cẩn thận một chút, gã chắc chắn sẽ phát hiện các đường nhỏ này và khẳng định sẽ lưu lại binh mã đề phòng.
Đương nhiên, sau khi biết có thêm mấy đường chạy trốn, Ngô Thăng lại trấn định hơn rất nhiều, hắn càng tập trung tinh thần để suy diễn Vân Văn.
Rất nhanh Vân Văn thứ ba đã bị Ngô Thăng tìm hiểu xong, kết quả cũng không như phương hướng mà hắn dự đoán, mà vẫn đi theo sáo lộ của hai Vân Văn phía trước, hắn đã quan tưởng ra đầu tu hành chi đạo thứ ba là:
Các điểm nhỏ tự chuyển động theo hình tròn, khi tập hợp lại thì rất huyền bí nhưng cũng rất chân thực
- Ta là muốn luyện đan chứ không muốn làm nhà toán học a! -
Ngay tại khi Ngô Thăng đang còn lo lắng, rốt cuộc hắn nhận được một tin tức tốt. Luyện đan có thể bắt đầu.
"Tam sư huynh trở về, y đã tìm được Linh Hương Thảo, tất cả mọi thứ đã đầy đủ, chúng ta có thể bắt đầu." Kim Vô Huyễn tới đây mời Ngô Thăng.
Khi cùng đi với Kim Vô Huyễn lên Chủ Phong, hắn thấy đầu lông mày của y trói chặt, Ngô Thăng hỏi: "Xảy ra điều gì ngoài ý muốn sao?"
Kim Vô Huyễn thở dài: "Tam sư huynh bị thương rồi, sau khi y trở về thì đã hôn mê bất tỉnh."
Làm sao bị thương, hiện tại Kim Vô Huyễn cũng nói không rõ ràng, Tam sư huynh Hàn Tử vừa trở về, lão sư liền lệnh cho gã mời Ngô Thăng lên núi truyền công. Nhưng bất kể như thế nào, tất cả đều là vì thu thập Linh Hương Thảo cho hắn, nhân tình này, Ngô Thăng lại thiếu nợ lớn hơn.
Hàn Tử nằm ở trong thạch thất ở đan phòng trong động phủ Chủ Phong, bên cạnh y có đốt lư hương, khói xanh lượn lờ bay lên, lan toả toàn bộ thạch thất, hương vị giống như mùi Bạc Hà nhàn nhạt. Đây là Mật Vận Hương do Mộc đạo nhân điều phối, lấy tổ ong hoang dã trên núi Lôi Công làm chủ yếu liệu, có hiệu quả chữa thương rất mạnh.
Ngô Thăng đứng trước giường quan sát một lát, chỉ thấy Hàn Tử mặt vàng như giấy, hôn mê rất sâu, vì vậy hắn hỏi thăm Mộc đạo nhân: "Đây là bị cái gì tổn thương? Chẳng lẽ lúc thu thập Linh Hương Thảo xảy ra ngoài ý muốn?"
"Không quan hệ gì đến Linh Hương Thảo, y bị trúng Kim Linh Song Câu."
"Đôi móc câu?"
"Đúng vậy, chính là kẻ từng đả thương ngươi, Tôn Giới Tử, sĩ sư Tôn Giới Tử của Dĩnh Đô, đôi móc câu kim loại đó gọi là Kim Linh Song Câu."
Kim Vô Huyễn kinh hãi: " Khí Hải của Tam sư huynh..."
Mộc đạo nhân lắc đầu hướng y nói: "Khí Hải Tam sư huynh của ngươi không sao, y và Ngô tiểu hữu có tổn thương khác biệt. Hôm ấy, Ngô tiểu hữu vì muốn hoàn thành sứ mạng đã lấy thân đón đỡ Kim Linh Song Câu, Hàn Tử lại bị thương khi y đấu pháp cùng Tôn Giới Tử, cho nên không nặng như vậy, nhưng cũng là không nhẹ, chân nguyên hỗn loạn, ta cần phải từ từ điều trị."
Kim Vô Huyễn nhẹ nhàng thở ra: "Tốt lắm, tốt lắm..."
Mộc đạo nhân cũng không muốn chờ đợi thêm nữa, ông lệnh cho Kim Vô Huyễn chăm sóc Hàn Tử. Sau đó, Mộc đạo nhân lập tức mời Ngô Thăng đi về hướng một gian thạch thất khác. Ngô Thăng cũng hoàn toàn phối hợp, hắn cũng không dám lề mề chút nào.
Mộc đạo nhân ngồi vào chỗ của mình, trầm ngâm nói: "Thanh Diệu Huyền Công là do sư phụ của ta cùng lực lượng của thiên nhân khai sáng ra. Tuy bộ công pháp tu hành này không có công hiệu trác tuyệt, nhưng cũng không thua kém với người ngoài. Công pháp này còn có thể làm lại Khí Hải, chỉ điểm đó cũng xứng đáng là công pháp vượt bậc trong thiên hạ. Nhưng cũng vì thế, nó cũng là nguyên nhân dẫn đến tai hoạ và khó khăn, nếu lan truyền ra ngoài, sẽ khiến cho bản thân gặp bất lợi khi tu hành. Nếu không phải vì Vô Huyễn, nếu không phải vì ngươi liều chết hành thích thượng khanh của Sở Quốc..."
Ngô Thăng bái ép xuống : "Vãn bối hiểu rõ, tiền bối mặc dù không thể nhận vãn bối làm đồ đệ, nhưng ân đức này, nặng như Thái Sơn, vãn bối đã kính tiền bối như sư, nếu như được truyền cho bí pháp sư môn, vãn bối tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài."
Mộc đạo nhân im lặng một lát, cũng không biết ông nhớ tới cái gì, than nhẹ một tiếng, nói: "Đại âm hi thanh, đại xảo bất công, tuy nói là bí pháp nhưng thực ra nó cũng không khó, chỉ cần hai lần quan tưởng mà thôi. Ngươi cũng đã từng thử qua rồi, ta nghe nói ngươi đã suy diễn được ba cái trong vòng nửa tháng, coi như đã nhập môn, cho nên ta sẽ không nói thêm nữa. Sau đây hãy quan tưởng linh đồ... Ngươi tới đây..."
Ngô Thăng quỳ gối xuống phụ cận, Mộc đạo nhân duỗi ra một ngón tay, điểm vào mi tâm của hắn.
Toàn thân Ngô Thăng chấn động, trong đầu hắn lập tức hiện ra một hình vẽ, đây là quan tưởng đồ mà hắn vẫn thường xuyên tu hành.
Mộc đạo nhân thu công, tóc mai đã lấm tấm mồ hôi, một vị cao thủ Phản Hư cảnh, ngay cả trong lúc đấu pháp, khí độ cũng có thể không mang theo một tia khói lửa, giờ phút này lại chảy mồ hôi, hiển nhiên vửa rồi ông đã mất không ít công sức.
Sau khi nhắm mắt đả tọa, điều tức một lát, Mộc đạo nhân đã khôi phục mấy phần thần thái, hỏi: "Thanh Diệu Huyền Công, kỳ diệu ở chỗ mỗi người lại có một cảm nhận khác nhau, người truyền pháp cũng không biết mình đã truyền cho người khác là pháp gì, cảm ngộ của người được truyền pháp cũng do nội tâm mà định, không ai giống ai. Không biết tiểu hữu đã thấy được cái gì?"
Ngô Thăng cũng từ trong quan tưởng mở mắt ra, cẩn thận trở về chỗ: "Có lẽ vãn bối thấy được một bức Thái Cực Đồ..."
"Có lẽ?" Mộc đạo nhân bắt được mấu chốt.
"Hoặc là nói đó là một Thái Cực Cầu. Nếu như đó chỉ là một bức đồ, vãn bối cũng chỉ có thể thấy từ chính diện, hoặc là mặt phẳng, vĩnh viễn đều sẽ là đồ hình như vậy. Nhưng khi tiền bối truyền tới, ừ, là vãn bối tưởng tượng ra đến, bức đồ cũng không vẻn vẹn dừng ở chính diện, khi vãn bối nhìn từ bên cạnh, cũng không phải thấy được một đường thẳng mà cũng là một bức Thái Cực Đồ. Cho dù ta có nhìn từ góc độ nào, thậm chí ta vừa di chuyển vừa nhìn vào nó đều là Thái Cực Đồ. Bởi vậy vãn bối cho rằng đây là một cái Thái Cực Cầu. Không biết vãn bối đã nói rõ ràng hay chưa?"
Mộc đạo nhân cân nhắc một chút, nhịn không được cười lên: "Điều này quả thật rất thú vị."
"Nhưng mà cái Thái Cực Cầu này có chút vấn đề." Ngô Thăng cau mày nói: "Ta có thể thấy được nó... nhưng nó rất nhỏ. Lúc mới nhìn, thì là một bức đồ, nhưng khi ta nhìn kỹ một lát, lại phát hiện đó là một viên bi nhỏ... Giống như viên đá, à, nói nó là viên đá thì hơi lớn, nó rất giống một hạt cát."
Ngô Thăng cầm lấy cái bút rồi vẽ lên sàn nhà: "Mời tiền bối xem, chính giữa đồ hình là hai cái Âm Dương Ngư, chúng đều do những hạt cát tụ lại một chỗ tạo thành, nhìn qua giống như hai con mắt. Xung quanh hai con mắt này cũng có những hạt cát đang xoay tròn, chuyển động theo hình chữ bát(八)..."
"Đây là chữ bát (八)?"
"A... Ừ, những hạt cát này di chuyển và tiếp xúc ở hai nửa vòng tròn, khi chúng đi qua nửa hình tròn bên trái thì phát sinh cảm ứng với mắt cá bên trái xuất hiện điện quang màu trắng; Lúc chúng đi đến nửa hình tròn bên phải, thì toàn bộ ánh sáng chúng phát ra tựa như đều bị hút vào mắt cá bên phải, khiến cho những hạt cát này trở nên sâu thẳm và đen nhánh..."
"Điểm kỳ quái là, những hạt cát tạo thành hai cái Âm Dương Ngư dường như không phải cùng một loại, mà là hai loại cát khác nhau. Khi ta nhìn Thái Cực Cầu ở những góc độ khác nhau, số lượng hạt cát thấy được cũng bất đồng, lúc nhiều lúc ít, nhưng lại cùng với số lượng hạt cát tạo thành mắt cá giống nhau."
Sau khi Ngô Thăng nói xong thì nhìn về phía Mộc đạo nhân, hắn rất kỳ vọng nhận được lời giải đáp, nhưng Mộc đạo nhân lại không trả lời, không phải ông không muốn giúp, mà là không thể: "Quan tưởng đồ của tiểu hữu rất đặc biệt, quả thật lão hủ chưa từng nghe nói qua loại Thái Cực Đồ này... Xem ra nếu tiểu hữu muốn tìm kiếm lời giải cho con đường này thì chỉ có thể dựa vào chính mình. Tiểu hữu nghĩ sao?"
Trong lòng Ngô Thăng cũng đã có một phỏng đoán mơ hồ, nhưng hắn vẫn còn không nói ra miệng. Thứ nhất vì hắn cảm thấy có chút không hợp thói thường, không được tự tin cho lắm, thứ hai cho dù hắn nói ra, có lẽ Mộc đạo nhân cũng không thể lý giải được ý nghĩ của hắn.
Bất luận quan tưởng đồ là cái gì, tiếp theo Ngô Thăng cũng phải hoàn thành trình tự luyện đan. Thời điểm luyện chế huyền đan, lấy quan tưởng đồ làm dẫn, lại dẫn linh tài trong linh lực thu nạp vào trong thân thể, lấy bản thân là đỉnh lô, sử dụng 13 vị linh tài luyện chế thành Thanh Diệu Huyền Đan. Khi Thanh Diệu Huyền Đan thành, vách ngăn của Khí Hải sẽ được sinh ra. Đây chính là quá trình xây dựng lại Khí Hải.
Khẩu quyết luyện đan không có gì phức tạp, Mộc đạo nhân truyền tám câu cho Ngô Thăng, lại phân tích cho hắn thêm một lần, buổi truyền công đến đây là kết thúc, việc còn lại là Ngô Thăng phải tự mình khổ tu.