Khi trời tối, trên đỉnh Chủ Phong quân Sở đốt lên một đống lửa cực lớn. Ánh lửa chiếu rõ thân ảnh của 3 người công tử Trùy, Kỷ Tư Đồ và Kim Vô Huyễn đang bị trói trên 3 cây cột trúc, phía dưới mỗi cây cột đều có một tên đao phủ cầm trong tay búa lớn đang đứng, đây là minh chứng cho kết cục của ba gã con tin.
Mượn màn đêm yểm hộ, Ngô Thăng và Ban Xa lặng yên bò lên trên Chủ Phong, họ ẩn thân dưới một cây đại thụ. Nơi này nằm cách động phủ của Mộc đạo nhân chừng 20 trượng chếch lên trên, tức là chỉ còn cách đỉnh núi chỉ có hơn 10 trượng.
Nhìn xuống dãy núi Lôi Công, khắp nơi đều có ánh lửa lốm đa lốm đốm từ những bó đuốc. Quân Sở cũng không vì đêm xuống mà đình chỉ lục soát ngọn núi, chúng quyết tâm muốn tìm cho ra "Dư nghiệt" của Hổ Phương quốc đã phá hủy nửa cái truy trận. Nhìn số lượng bó đuốc trong núi, quân Sở không chỉ điều động lực lượng đang trú đóng ở Lôi Công Sơn, mà hình như còn tăng viện không ít quân sĩ phía ngoài núi đi vào.
Sau cùng làm Ban Xa và Ngô Thăng kiêng kị nhất chính là hai tên tướng lãnh của quân Sở, bọn họ đang đứng phía trước động phủ của Mộc đạo nhân, im lặng nhìn chằm chằm xuống dưới núi, không nói một lời. Từ vị trí này nhìn ra, Ngô Thăng lờ mờ có thể phân biệt được hình dạng của bọn hắn.
Một người mặc áo bào màu trắng lưng đeo đai ngọc, một người thì đầu đội mũ quan thân mang giáp trụ. Trừ hai người này, trước động phủ còn có hơn 10 tên vệ sĩ đang đứng thẳng, tất cả đều là Luyện Khí sĩ.
Không phải là hai vị hắc y đạo sĩ đứng ngạo nghễ trên đỉnh Chủ Phong khi Thiên Tâm Vạn Kiếm Trận bị phá, Ngô Thăng thở nhẹ —— hai tên hắc y đạo sĩ cho hắn áp lực thật sự quá lớn, đến bây giờ ký ức về họ hãy còn mới mẻ.
Nhưng Ban Xa lại rất khẩn trương, gã ghé sát vào bên tai Ngô Thăng , thấp giọng nói: "... Là sĩ sư Tôn Giới Tử của Dĩnh Đô và Trung Xạ Tướng Quân Cảnh Hoán."
Trái tim Ngô Thăng chấn động, ánh mắt của hắn tập trung vào người mặc đồ trắng. - Đây là Tôn Giới Tử, kẻ đã "Giết" mình ở Thượng Viên trong Dĩnh Đô? -
- Về phần Trung Xạ Tướng Quân Cảnh Hoán, gã chẳng những thân mang dòng họ là một trong tam đại Công Tộc của Sở Quốc, mà còn bái đến chức Trung Xạ Tướng Quân. Tu vi của gã ít nhất cũng không thấp hơn Luyện Thần cảnh. Mình và Ban Xa tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng. -
Dù sao chỉ cách vẻn vẹn hơn ba mươi trượng, đây đối với hai gã cao thủ Luyện Thần cảnh mà nói cũng không tính xa, hễ có động tĩnh hơi lớn một chút, rất có thể cũng sẽ bị phát hiện. Ngô Thăng không dám trả lời, hắn chỉ là gật gật đầu để đáp lại Ban Xa, tỏ ra là hắn đã biết.
Bỗng nhiên, Ban Xa giơ ngón tay chỉ về phía Đông ngọn núi. Chỉ thấy trên triền núi Đông Sơn chếch về phía nam, đột nhiên bùng lên một đoàn lôi quang... Ngay sau đó lại bốc lên hỏa diễm hừng hực, ngọn lửa bùng lên cao hơn một trượng, trong lúc nhất thời, triền núi sáng rõ như ban ngày.
- Hình như vị trí đó, chính là nơi lấy dây leo để chế tạo dây thừng. -
Sự bất thường này lập tức thu hút sự chú ý của Tôn Giới Tử và Cảnh Hoán. Tôn Giới Tử gọi tới bốn gã vệ sĩ đang đứng sau lưng căn dặn vài câu, để bọn họ chạy tới đỉnh núi phía Đông điều tra.
Những tên vệ sĩ này đều có tu vi không yếu, thân ảnh của bọn họ rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm. Ngô Thăng lại nhìn sang phía Ban Xa, hắn thấy được gã đang nhìn chằm chằm về phía triền núi bên đó, liếm liếm bờ môi, vẻ mặt hưng phấn và kích động.
Rất nhanh, nơi đó đã bay lên mấy mũi lệnh tiễn, Tôn Giới Tử và Cảnh Hoán đồng thời lao xuống núi tiến thẳng về hướng tên lệnh bắn lên, theo sau bọn họ còn có tất cả đám vệ sĩ phía trước động phủ. Nơi đây lập tức không có một bóng người.
Ban Xa dùng cả hai tay chống lên thân cây, đôi mắt gã đang nhìn chằm chằm vào những thân ảnh của quân Sở đang rời đi, Gã hướng sang phía Ngô Thăng lẩm bẩm nói: "Chờ một chút... Chờ một chút..."
Ngô Thăng thấp giọng hỏi: "Ban huynh có thể điều khiển Pháp Phù?"
Ban Xa khó hiểu: "Điều khiển?"
Gã không tiếp tục để ý đến cái từ này, bởi vì gã đang không che giấu được đắc ý: "Đó là Pháp Phù của Hạnh Hà phái... Ngô tiên sinh không nghe nói qua sao? Phù này không được trọn vẹn, nếu như không dùng thiện pháp để bảo tồn, nó sẽ tự động kích phát sau khi bỏ ra ngoài mấy canh giờ... Môn phái này có sở trường dùng kiếm, lại đi học lấy chế phù, đây chẳng phải là ăn no rỗi việc ư? Ha ha... Đi!"
Vừa mới hô "Đi", Ban Xa đã lướt thẳng lên trên, hai tay gã như đôi móc câu, chọc sâu vào khe hở giữa sườn dốc, chỉ mất hai cái hô hấp gã đã leo liền lên đỉnh núi cao vài chục trượng.
Ngô Thăng không kịp kêu lên "Kéo ta với", hắn cũng không dám mở ra miệng nói lời này —
- Ngô tiên sinh thanh danh hiển hách, lại phải vất vả trèo lên vách núi cao vài chục trượng, nói ra chẳng phải là rất mất thể diện ư? Mặt mo đặt ở chỗ nào? -
- Hơn nữa, một số thời điểm phải thật bình tĩnh, có người muốn đi lên thể hiện không phải chuyện tốt sao? Lúc này ta cứ thành thành thật thật chạy về hướng động phủ, ở bên đó có đường trèo thẳng lên đỉnh núi. -
Ban Xa tung người lên đỉnh núi, gã quay lại chờ thì đã thấy Ngô Thăng đang đi về hướng động phủ. Trong lòng Ban Xa âm thầm xem thường, cũng mặc kệ Ngô Thăng, gã trực tiếp vọt tới cái cột treo công tử Trùy.
Nơi này vẫn còn bảy tám người đang canh giữ, trong đó có hai tên tu sĩ. Bỗng nhiên phát hiện thấy có bóng người, chúng lớn tiếng quát hỏi: "Ai?"
Ban Xa trực tiếp động thủ, búa ngắn trên lưng gã lập tức bay ra, chỉ thấy hàn quang chớp động, cây búa đã đi tới cái cổ của một tên vệ sĩ.
Tên vệ sĩ kinh hãi phóng phi kiếm ra đón đỡ, nhưng gã làm sao là đối thủ một tú sĩ đỉnh phong Luyện Khí cảnh như Ban Xa, hơn nữa đây còn là bị tập kích. Phi kiếm đứt thành hai đoạn, búa ngắn chỉ thoáng bị ngăn trở rồi lại tiếp tục bổ xuống, chém đứt một cánh tay của tên vệ sĩ.
Tên vệ sĩ này đau đớn ngã lăn trên mặt đất, kêu rên không thôi. Búa ngắn lượn một vòng trên không trung, bay trở về trong tay của Ban Xa. Ban Xa tung người bổ nhào qua, muốn thừa dịp tên kia bị tổn thương để giải quyết dứt điểm.
Thấy vậy, một gã vệ sĩ khác rút kiếm lao thẳng tới phía sau lưng Ban Xa, muốn bức gã phải quay lại tự cứu, Nhưng Ban Xa lại không thèm để ý đến, gã vung búa ngắn trảm lê trên người tên vệ sĩ đang bị thương, kết thúc cơn đau đớn cho gãnày.
Cùng lúc đó, Ban Xa cũng bị trưởng kiếm của gã vệ sĩ còn lại đâm vào sau lưng. "Phốc" một tiếng, thanh kiếm đâm vào hơn 1 tấc, nhưng không thể xuyên qua. Từ vết rách trên áo, lộ ra một kiện hộ giáp màu ngăm đen.
Ban Xa quay lại nhe răng cười, gã lại vung búa ngắn trảm vào bên hông tên vệ sĩ. Một búa này đã chém đối phương làm hai đoạn, ruột và nội tạng chảy đầy đất.
Nhìn thấy cảnh hai gã vệ sĩ chết quá nhanh chóng, mấy tên quân Sở còn lại tuy rằng cũng là tinh nhuệ nhưng cũng biết mình không phải là đối thủ của Ban Xa. Sau khi chết thêm hai người, số còn lại lập tức giải tán.
Ban Xa cũng không có truy sát, gã chặt đứt dây thừng phía trên cột rồi đỡ lấy công tử Trùy.
Công tử Trùy đại hỉ: "Tráng sĩ là người phương nào?"
Ban Xa quỳ gối dập đầu: "Tiểu dân Ban Xa."
Công tử Trùy kêu lên: "Khanh là Ban Xa, ta nghe nói qua ái khanh chính là một vị dũng sĩ! Khanh mau cứu ta!"
Ban Xa nói: "Tiểu dân không có chức quan, không dám xưng khanh."
Công tử Trùy vội la lên: "Ta phong ngươi là Tư Mã, khanh có thể là khanh rồi! Nhanh cứu ta đi!"
Ban Xa thích cực: "Đa tạ công tử, Ban mỗ là Tư Mã rồi, Ban thị từ nay đã là Công tộc rồi!"
Hổ Phương Quốc mặc dù đã vong, nhưng công tử Trùy dù sao cũng là thái tử, đây là pháp chế của Hổ Phương Quốc được ghi lại bên trong Ngọc Thư của Chu Thiên Tử tại Lạc Ấp. Y đã chính miệng bái Ban Xa làm Tư Mã, thì dù là y có không quyền không thế, dù y chỉ còn sống được một ngày, thì từ nay về sau Ban Xa cũng có địa vị là Khanh Đại Phu. Hậu nhân của gã cũng có thể vỗ bộ ngực tự xưng là "Công tộc hậu nhân".
Công tử Trùy lại không có thời gian để ý đến tâm tình của gã, y đang sốt ruột kêu to chạy nhanh lên, Ban Xa cõng y trên lưng, bộ dạng lắc lư bỏ chạy. Tại một cây cột phía sau, Tư Đồ Kỷ Bình vô lực khẩn cầu một tiếng: "Cứu ta!"
Ban Xa hơido dự, công tử Trùy lại thúc giục: "Đi mau, nếu quân Sở quay lại thì sẽ muộn!"
Nhảy xuống sườn núi, Ban Xa bỏ chạy về phía lối vào của đường ngầm bí mật sau thác nước, công tử Trùy hỏi: "Chỉ có một mình Ban khanh thôi sao? Còn có người nào bên ngoài nữa không? Có những ai?"
Ban Xa nói: "Khi nãy còn có thích khách Ngô Thăng, thế nhưng y thấy lợi thì quên nghĩa, thấy người Sở không có ở đây, y đã đi vào trong động phủ tìm kiếm tài vật rồi."
Công tử Trùy nói: "Bên trong động phủ có rất nhiều bảo bối, pháp khí và linh tài đều có không ít, chờ Ngô Thăng thu thập đầy đủ thì hãy bảo y giao lại đây cho ta, tất cả đều là tài sản của Hổ Phương Quốc!"
Ban Xa nói: "Phải..."
Xuống đến cửa động phía thác nước, cả hai đang định chui vào đường ngầm bí mật, bỗng nhiên thân hình Ban Xa dừng lại. Ánh mắt của gã liếc nhìn một nơi cách mấy trượng phía bên trái, sau đó gã bảo công tử Trùy từ trên lưng tuột xuống.
Một người xuất hiện từ phía sau thân cây bên dòng suối, hai tay y thả lỏng ra phía sau, cười khẩy nói: "Nguyên lai đám tặc tử các ngươi đúng là nấp tại nơi này, quả nhiên rất xảo trá!"
Kẻ đến chính là sĩ sư Tôn Giới Tử của Dĩnh Đô.