30 năm trước, khi Thẩm quốc còn là một chư hầu, đất phong tại Bình Dư, phạm vi ba trăm dặm, đô thành tại Trầm Khâu, phía Bắc tiếp giáp Thái quốc, phía Nam láng giềng với Sở quốc. Bởi vì lý do bất hoà, Thẩm quốc đã đắc tội với Đại Tấn ở phương Bắc. Sau đó, Tấn quốc xúi giục Sở quốc cùng liên minh tiêu diệt Thẩm quốc, tông thị gia tộc của nước Thẩm lưu lạc khắp nơi.
Thẩm nương chính là hậu nhân của Thẩm hầu, đây là một chi rất gần của tôn thất. Nói như vậy, Kim Vô Huyễn cũng là đang “Trèo cao”.
Người mới tới tên Thẩm Nguyệt Nương, nàng chính là em họ của Thẩm nương, đều thuộc hàng đệ tử tôn thất của Thẩm quốc. Sau khi Thẩm Nguyệt Nương đến, nàng lập tức mật nghị cùng vợ chồng Kim Vô Huyễn rất lâu, tiếp đó Kim Vô Huyễn liền gõ cửa phòng của Ngô Thăng.
"Nhạc cô trượng* của ta sắp qua đời, ta và nương tử muốn qua thăm viếng..."
*Chồng của người cô bên nhà vợ *
Ngô Thăng vội hỏi: "Cũng vừa vặn, kỳ thực ta cũng đang muốn cáo từ hai vợ chồng lão đệ..."
Kim Vô Huyễn vội la lên: "Sao Ngô huynh lại nói như vậy, ta cũng không có ý tứ muốn đuổi khéo Ngô huynh. Chuyến đi này của dệ có thể sẽ kéo dài, ta đang muốn làm phiền huynh giúp đệ chăm sóc sản nghiệp ở đây."
Ngô Thăng cười nói: "Ngươi thì có bao nhiêu gia nghiệp, còn muốn ta chăm sóc? Hơn nữa, nơi đây không có đệ muội nấu cơm, chẳng lẽ ngươi muốn để cho ta ở lại chịu đói hay sao? Cũng không có đạo lý này a!"
"Như vậy..."
"Lão đệ, ngươi đã thoái ẩn giang hồ nhưng ta thì chưa a, trời cao biển rộng còn đang chờ ta bay lượn kia!"
"Ngô huynh, đệ cũng không có ý đó, chẳng qua là... Nói thẳng đi, trong tay Ngô huynh còn dư dả sao?"
"Dễ nói, chỗ này của ta còn có hai Dật kim, ngươi cứ lấy sử dụng trước đi."
Đưa tiền xong, Ngô Thăng cũng nhẵn túi, hắn cũng không phải đang tiếc rẻ mà chỉ là muốn nhìn xem còn có thể giúp đỡ gì hay không: "Nhạc cô trượng của ngươi bị bệnh gì? Phí tổn còn thiếu bao nhiêu? Ta sẽ xuống núi tìm biện pháp."
Cộng với số tiền lễ trước đó, Kim Vô Huyễn đang có trong tay 4 Dật kim, trên cơ bản đã đầy đủ chạy chữa các chứng bệnh thông thường. Nhưng nếu đó là vấn đề trên tu hành thì chính là một cái động không đáy.
"Không phải do bệnh, chỉ đến thời điểm mà thôi. Đến nay, Nhạc cô trượng của ta đã 112 tuổi, thọ nguyên đã gần hết rồi."
Có câu nói "73, 84, Diêm Vương không tới thăm", lời này chính là nói về tuổi thọ của tu sĩ.
Trên thế giới này, tại đa số tình huống, người chưa từng tu hành sẽ sống không quá 73 tuổi. Chỉ có một sỗ người có sinh mệnh cường thịnh thì mới vượt qua được cột mốc này. Sau đó, 84 tuổi lại là một đạo khảm, đây chính là hai đạo Quỷ Môn Quan đối với thọ nguyên của người thường.
Nhưng đối với vào người tu hành, họ sẽ vượt qua hai cột mốc dễ như giẫm trên đất bằng. Chỉ cần không gặp chuyện ngoài ý muốn, tu sĩ thường sẽ có tuổi thọ rất cao. Ví dụ như thọ nguyên của tu sĩ Luyện Khí cảnh đã được nâng lên đến 120 tuổi.
Ngô Thăng vừa nghe thì hiểu ngay, nhưng vẫn khuyên nhủ: "Nếu lão nhân gia có xảy ra chuyện, kính xin mọi người hãy nén bi thương, ta có một câu vốn không nên nói... Tuy Thẩm thị có thân phận cao quý nhưng lão đệ cũng không cần thiết phải mạo xưng là người giàu có, cúng vừa phải là tốt rồi, tình ý đầy đủ là tốt rồi..."
Kim Vô Huyễn cười khổ: "Ngô huynh nghĩ đi đâu vậy, dựa vào quan hệ của chúng ta, ta cũng không gạt ngươi, số tiền này được dùng để mua dược tài."
Ngô Thăng ngạc nhiên nói: "Ngươi không phải nói thọ nguyên đến cùng sao? Mua dược tài..." Bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn chỉ vào Kim Vô Huyễn: "Kim lão đệ, chẳng lẽ ngươi biết luyện đan?"
Ý tứ của "Luyện đan" này, đương nhiên không phải linh đan phụ trợ tu hành. Trong trí nhớ của kiếp trước, có một loại linh đan được xưng là "Trường Thọ Đan", có thể nghịch thiên cải mệnh, tăng trưởng thọ nguyên.
Người bình thường khi sắp đến đại nạn, nếu họ được sử dụng một viên Trường Thọ Đan thì tuổi thọ sẽ tăng thêm 1 năm. Còn như tu sĩ phục dụng Trường Thọ Đan, hiệu quả sẽ càng bá đạo hơn, có thể tăng đến 3 năm!
Người sống trên đời, có thể sống lâu một ngày đã rất tốt, huống chi là 1 năm. Nhiều lúc, có những kẻ khổ luyện cả đời vẫn không nhập môn nhưng lại chỉ dựa vào 1 năm này mà bước vào cánh cửa tu hành; có những tu sĩ thọ nguyên đã tận lại nhở có thêm 3 năm này mà có thể tiến cấp, bước vào cảnh giới cao hơn, thọ nguyên của họ cũng thuận lý thành chương kéo dài rất nhiều.
Huống chi mỗi người có thể phục dụng được 3 viên, tuy rằng hiệu quả sẽ giảm dần và đến viên thứ tư thì sẽ mất tác dụng, nhưng cộng lại vẫn có thể được 1, 2 năm. Sống thêm vài năm như vậy, cho dù không có hi vọng đột phá, cũng có đủ thời gian cho họ hoàn thành tâm nguyện, an tâm rời đi.
Trường Thọ Đan là một trong những loại linh đan trân quý nhất trong thiên hạ. Rất ít người có bản lĩnh luyện chế được nó, trên cơ bản họ đều bị Tắc Hạ Học Cung nắm giữ ở trong tay.
Hiển nhiên, loại linh đan quý giá này cũng bị Tắc Hạ Học Cung liệt vào cấm đan, chúng không cho phép tu sĩ trong thiên hạ tự mình luyện chế. Bởi vì Tắc Hạ Học Cung cho rằng, người nào tự mình luyện chế Trường Thọ Đan, không chỉ không có hiệu quả, hơn nữa còn có thể hại người, thậm chí làm bại hoại thanh danh của Tắc Hạ Học Cung. Chỉ có Trường Thọ Đan đã thông qua con đường chính quy do học cung ban ra, mới cho phép phục dụng. Một khi học cung phát hiện có người luyện chế Trường Thọ Đan, kẻ đó sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Ngô Thăng cũng chỉ thuận miệng hỏi, hắn cũng không nghĩ rằng Kim Vô Huyễn vậy mà nói: "Biết qua một chút."
Điều này rất kinh người rồi, trong lúc nhất thời Ngô Thăng cũng không biết nói tiếp như thế nào, hắn sững sờ nhìn Kim Vô Huyễn.
Kim Vô Huyễn thấp giọng nói: "Lão sư học cứu thiên nhân, ông cũng biết luyện đan. Sáu năm trước, nhạc bá phụ, không phải, là nhạc phụ của ta cũng đến lúc thọ nguyên gần cạn, y cầu đến lão sư của ta. Lão sư đã xuất thủ luyện ra một viên Trường Thọ Đan. Đáng tiếc là thời gian vẫn không đủ để cho y đột phá... Chính vào lúc đó, ta đã gặp mặt nương tử."
Ngô Thăng chắp tay, tựa như lần nữa mới gặp Kim Vô Huyễn: "Thật sự là... Truyền thừa của quý môn đúng là uyên thâm tựa như biển... Người thành đạt nên đứng ở phía trước, bây giờ ta nên xưng ngươi là huynh mới phải."
Kim Vô Huyễn cười khổ: "Ngô huynh chớ có nói đùa, với bổn sự của ta thì được coi là cái gì? Chỉ nói riêng việc luyện chế linh đan, ta cũng chỉ xem qua lão sư xuất thủ mấy lần, chỉ hiểu qua chút ít, chưa bao giờ bắt đầu làm thử."
Ngô Thăng nói: "Đó cũng là tuyệt nghệ trong thiên hạ rồi, có ngón nghề này, có thể chu du khắp thiên hạ."
Đột nhiên hắn chợt minh bạch. - Đây là lý do Tắc Hạ Học Cung lại ra tay đối phó Mộc đạo nhân, không ngoài ý muốn a... -
- Có điều lời này lại không cần thiết nói, nói ra chỉ thêm khó xử. -
Mặc kệ như thế nào, Kim Vô Huyễn có thể báo cho Ngô Thăng loại chuyện như thế này, chứng tỏ gã đã coi Ngô Thăng là bằng hữu thật sự—— không đề cập tới chuyện 10 năm trước, chỉ trong nửa năm lại đây, Ngô Thăng đã cứu gã tới 2 lần!
Kim Vô Huyễn hổ thẹn nói: "Tuy đến bây giờ, đệ vẫn chưa từng luyện qua loại đan dược này, nhưng mà còn nước còn tát, tạm thời đệ phải thử một lần, cũng không biết có thể thành công hay không. Nếu như Ngô huynh nguyện ý, đệ muốn mời Ngô huynh hỗ trợ nghiên cứu kỹ một chút. Có điều là Tắc Hạ Học Cung đã nghiêm cấm luyện chế Trường Thọ Đan, chỉ sợ cho Ngô huynh gia tăng phiền não."
- Đương nhiên nguyện ý! Làm sao lại không muốn? -
- Hiện tại ta đang cần rất nhiều pháp khí linh tài để tu luyện, nếu như học được ngón nghề này, tiền đồ liền rộng mở rồi! Dù cho không thể buôn bán công khai, tự ta lén lút luyện ra 2, 3 viên, uống đủ 1 liều thuốc sẽ kéo dài thọ nguyên thêm 3, 5 năm thọ nguyên, chẳng phải đẹp quá thay? -
"Nếu ta được cùng quan sát học hỏi, thì quá là tuyệt vời!" Ngô Thăng lập tức nhận lời.- Về phần Tắc Hạ Học Cung, mình cũng bị truy nã rồi, thì còn sợ gì? Nhiều thêm một con rận cũng không ngứa hơn bao nhiêu!
Ngô Thăng không rời đi nữa, hắn cùng vợ chồng Kim Vô Huyễn vợ chồng và Thẩm Nguyệt Nương khởi hành đi đến Bình Dư thành.
Thẩm Nguyệt Nương ít hơn Thẩm nương sáu tuổi, nàng vừa xinh đẹp hơn tỷ tỷ của mình, lại vừa trẻ trung hơn, là hòn ngọc quý trên tay của Thẩm Phục. Người này là lão tổ tông của Thẩm gia , y rất có danh tiếng ở Bình Dư. Ngô Thăng đối với nàng rất có hảo cảm, nhưng tiếc nuối chính là, Thẩm Nguyệt Nương lại không có cảm tình gì đối với hắn.
Sau khi gặp mặt, nàng chỉ liếc hắn một cái, tiếp đó nàng đi lên trước dẫn đường, Ngô Thăng lập tức cảm thấy ngạc nhiên.