Miệng vết thương trên cánh tay của Kim Vô Huyễn vốn đã được Ngô Thăng dùng thảo dược băng bó kĩ lưỡng, giờ phút này lại không ngừng rung động. Từ bên trong vết thương, một đạo vầng sáng màu vàng đang tản mát ra ngoài.
Không cần giải thích, Ngô Thăng đã biết điều này tất có cổ quái, hơn phân nửa là Kim Vô Huyễn đã bị người Sở động tay động chân, vết thương của y đang phát động tín hiệu bộc lộ vị trí của bọn họ.
Hắn rút ra Huyết Quang Kiếm, dùng mũi kiếm tách miệng vết thương của Kim Vô Huyễn, lấy ra miếng lá bị rách. Lá rách lập tức bốc cháy lên, tản mát ra kim mang, đảo mắt một cái đã cháy sạch chỉ còn 1 miếng bằng cỡ móng tay.
Ngô Thăng lại dùng Huyết Quang Kiếm chém vài lần lên mảnh lá này, nhưng không cách nào đem nó dập tắt, hắn trơ mắt nhìn chiếc lá đốt thành tro bụi.
Kim Vô Huyễn lần nữa kêu lên: "Ngô huynh chạy mau! Mặc kệ ta..."
Ngô Thăng không nói lời nào, hắn nâng Kim Vô Huyễn vác lên trên vai, bỏ chạy bên cạnh dọc theo khe suối. Chạy được một khắc, hắn bỗng nhiên đứng lại, chậm rãi thả Kim Vô Huyễn xuống.
Đường đi phía trước đang có hai người ngăn trở, họ chính là ngư dân cùng Tiểu Chiêu đã không gặp được mấy tháng.
Kim Vô Huyễn giãy giụa ngồi lên, cực kỳ phẫn nộ: "Phản tặc, ta hận không thể ăn thịt ngươi, uống máu ngươi! Ngô huynh, chính là bọn chúng đã phản bội Hổ Phương Quốc, mắt trận đã bị hủy trong tay của bọn chúng!"
Ngô Thăng gật đầu, an ủi hắn: "Kim lão đệ, thương thế của ngươi quá nặng, không thích hợp kinh sợ, cần phải nghỉ ngơi." Lôi Chùy và Tuyệt Kim Thằng một lần nữa đã rơi vào trong tay, hắn đã làm xong chuẩn bị đấu pháp.
Lực lượng của Lôi Chùy chỉ còn đủ một kích cuối cùng, Tuyệt Kim Thằng thì còn có thể tiếp tục dùng, nhưng hắn không biết ngư dân cùng Tiểu Chiêu tu hành công pháp thiên hướng trong ngũ hành cái nào một trong, nếu như cũng không phải thuộc tính kim trong ngũ hành, hay là chỉ có một người thuộc hệ Kim, Tuyệt Kim Thằng sẽ không dùng được, Lôi Chùy còn sót lại một kích, chính là mấu chốt.
Tu vi của Ngư dân và Tiểu Chiêu thì hắn rõ ràng, cả hai đều ở Luyện Khí đỉnh phong, hễ chỉ cần một người không chết, chính mình nhất định phải chết.
Ý niệm xoay chuyển một cái trong đầu, Ngô Thăng biết rõ giờ phút này không thể do dự được nữa, hắn đang định đánh cuộc một lần, trước giết chết ngư dân để đánh dập đầu, ngư dân vẻ mặt ngưng trọng mở miệng: "Thì ra là Ngô tiên sinh, từ khi chia tay đến giờ ngài không có vấn đề gì chứ?"
Kim Vô Huyễn nhắc nhở: "Ngô huynh, cẩn thận người này, lúc trước y chính là thừa dịp ta không sẵn sàng đã hạ thủ từ phía sau lưng, gã tặc tử này âm tàn vô cùng."
Ngô Thăng cười khổ: "tình huống hiện tại của ta như vậy, gã còn phải dùng tới ra tay sau lưng ư?"
Kim Vô Huyễn cũng suy tính được, y lường trước Khí Hải của Ngô Thăng tuyệt không nhanh như vậy đã khôi phục. Vừa rồi y đã được Ngô Thăng vác chạy suốt cả đêm, Kim Vô Huyễn đối với tình trạng của Ngô Thăng vẫn tương đối rõ ràng, thấy hắn tự nói ra sở đoản, nhất thời y cũng không biết đáp lại như thế nào.
Ngô Thăng lại nói: "Lúc trước Kim lão đệ khôi phục tu vi phải mất bao nhiêu năm?"
"7 năm..." Kim Vô Huyễn ngửa mặt lên trời thở dài: "Dừng dừng dừng, hôm nay kết thúc ở đây đi, chẳng qua cũng chỉ là chết mà thôi. Ta chỉ hận không thể báo thù cho lão sư và các đồng môn, ta chết không nhắm mắt! Phản tặc, Kim mỗ thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Đối diện, ngư dân cười lạnh: "Muốn làm quỷ, ngươi cũng phải có thể làm được quỷ thì mới nói nha!"
Kim Vô Huyễn kêu lên: "Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tính là cái gì anh hùng!"
Ngư dân chỉ liên tục cười lạnh, cũng không để ý Kim Vô Huyễn nữa, gã chỉ nhìn chằm chằm vào Ngô Thăng.
Ngô Thăng cầm Huyết Quang Kiếm trong tay, phóng ra hai bước về phía trước, ngư dân cùng Tiểu Chiêu lại đồng thời lui về phía sau hai bước.
Ngư dân nhìn thoáng qua Kim Vô Huyễn, trong lòng do dự bất định, gã lại châm chọc nói: "Ngô Thăng, chẳng lẽ ngươi còn muốn lập lại chiêu cũ?"
Ngô Thăng bất đắc dĩ thừa nhận: "Như vậy mà cũng bị ngươi nhìn ra?"
Ngư dân quát: "Tiểu Chiêu!"
Khuôn mặt Tiểu Chiêu đen lại, không nói một lời.
"Tiểu Chiêu! Hắn lại muốn phô trương thanh thế mà thôi!" Ngư dân lần nữa thúc giục.
Sắc mặt Tiểu Chiêu vô cùng khó coi, gã nghiến răng vẫy tay một cái. Một thanh trường kiếm bỗng nhiên xuất hiện.
Ngô Thăng nhìn chằm chằm Tiểu Chiêu, gằn từng chữ: "Khanh vốn trung lương, thế nhưng tòng tặc!"
Nói xong, trường kiếm trong bàn tay của hắn tỏa ra huyết quang đại thịnh!
Một khi tiếp chiến, chiến thuật của Ngô Thăng chính là lấy Huyết Quang Kiếm thu hút sự chú ý của đối phương và bí mật lấy Lôi Chùy tập kích.
Tiểu Chiêu nhìn thấy dị tượng kiếm quang nhỏ máu, kinh hãi kêu: "Tu vi của y đã khôi phục!" Trong tiếng kêu sợ hãi, gã đã quay đầu bỏ chạy.
Tình huống của ngư dân cũng không khá hơn chút nào, gã đã sử dụng ra tất cả vốn liếng để chạy trốn. Trong vòng mấy hơi thở, hai người đã biến mất không còn thấy tăm hơi.
Kim Vô Huyễn vừa sợ vừa vui, y ngồi dưới tán cây kêu lên: "Ngô huynh, không thể để cho bọn chúng chạy! Huynh cứ mặc kệ ta!"
Ngô Thăng lại không phản ứng. - Đuổi theo làm gì a? Lấy cái gì mà đuổi theo? - Hắn lại nhấc Kim Vô Huyễn lên vai rồi đi tiếp.
Kim Vô Huyễn đang lắc lư trên vai Ngô Thăng, y vừa rất cảm động vừa thở dài: "Ngô huynh, Ngô huynh a! Sinh tử của ta, ngươi không cần để trong lòng..."
Ngô Thăng im lặng, đề phòng lần tới y lại nói lung tung, hắn chỉ đành phải nói ra tình hình thực tế: "Tu vi của ta còn chưa hồi phục, Thanh Diệu Huyền Công tu hành như thế nào, Kim lão đệ cũng không phải là không biết chứ."
Bên này bọn họ đang tăng tốc chạy trốn, thì ở bên kia, ngư dân cùng Tiểu Chiêu cũng đang chạy như điên để "Giữ mạng", Bọn chúng chạy được gần 1 dặm, ngư dân bỗng nhiên kêu lên: "Ngừng!"
Tiểu Chiêu thở phì phò, ngừng chân dừng lại, thỉnh thoảng gã vẫn nhìn quanh sau lưng: "Làm sao không đi?"
Ngư dân nói: "Bị lừa rồi!"
Tiểu Chiêu khó hiểu: "Cái gì... lúc nãy?"
Ngư dân nói: "Nếu như y đã khôi phục tu vi, tại sao lại không đuổi theo? Chẳng lẽ y không sợ chúng ta báo cho quân Sở biết ư? Nếu như họ Ngô đuổi theo, ta và ngươi còn có thể thoát được hả?"
Tiểu Chiêu phản bác: "Vậy Chân Nguyên giăng đầy trên thân kiếm của y thì giải thích thế nào?"
Ngư dân lớn mật phỏng đoán: "Có lẽ tất cả đều là giả dối cũng không chừng, cho dù đó thật sự là Chân Nguyên, thì y cũng có thể khôi phục được bao nhiêu, nhất định không thể bằng tu vi trước kia được. Ngô Thăng chính là thích khách, khi thích khách động thủ, một kích mà giết, vì sao y lại còn nói nhảm nhiều với chúng ta như vậy?"
Càng nghĩ gã càng cảm thấy phán đoán của mình chính xác, gã lôi kéo Tiểu Chiêu quay lại đuổi theo.
Tiểu Chiêu vẫn chột dạ: "Ta thấy phải báo cho Sĩ sư và Trung Xạ biết tin trước đã, có hai người bọn họ cùng lên, mọi việc chẳng phải xong xuôi?"
Ngư dân không vui: "Sao có thể để bọn họ dễ dàng chiếm hết vai diễn như vậy? Ta đã tốn hao đại giới như thế, tại sao phải đưa công lao chuyển cho người khác? Tiểu Chiêu, ta và ngươi đều xuất thân bất chính, nếu muốn ở Sở quốc lập được thân phận, công lao lần này sẽ không thể nhường cho người khác!"
Tiểu Chiêu lắc đầu: "Phá hỏng đại trận trên Lôi Công Sơn trong vòng 8 ngày, như thế công lao còn chưa đủ sao?"
Ngư dân phẫn nộ gã không biết tranh giành: "Làm sao đủ? Như thế nào đủ? Ta và ngươi đều là cựu thần của Hổ Phương Quốc. Nếu như chúng ta muốn để cho vua quan Sở quốc để mắt đến, không muốn bị người Sở trào phúng mắng chửi. Chúng ta nhất định phải liên tục lập công, một mực lập công, bao nhiêu công lao cũng không đủ! Ngô Thăng chính là kẻ đã ám sát nhân vật như Chiêu Xa, hơn nữa lúc này tu vi của y cũng chưa hồi phục, đây chính là trời ban cơ hội tốt!"
Khi đang nói chuyện, hai người đã trở lại chỗ vừa gặp Ngô Thăng và Kim Vô Huyễn. Tuy Ngô Thăng cùng Kim Vô Huyễn đã rời khỏi, nhưng bọn hắn đi quá vội vàng, dấu chân và các dấu vết khác để lại cực kỳ rõ ràng.
Truy đuổi và tra xét dấu vết là sở trưởng của Tiểu Chiêu, gã chỉ là kiểm tra thực hư mấy lần, liền nói: "Quả nhiên như đại phu nói... Bước chân phù phiếm, khoảng cách không đều, tu vi của Ngô Thăng đúng là chưa hồi phục."
Ngư dân vui vẻ nói: "Đuổi theo!" Lại dặn dò: "Đừng gọi ta là đại phu, tránh phạm vào kiêng kị cho người Sở, hiện tại ta và ngươi chỉ là ngự sĩ của Sĩ Sư phủ, đã không còn là cái gì đại phu nữa, không thể nghĩ sai rồi... Mau đuổi theo!"
Hai người ra sức đuổi theo, không bao lâu, chúng đã nhìn thấy phía trước xuất hiện bóng lưng của Ngô Thăng đang vác Kim Vô Huyễn đi. Lúc này, cả hai liền song song đề khí thả người nhảy lên, rơi xuống phía trước Ngô Thăng.
Ngô Thăng đành phải đặt Kim Vô Huyễn xuống một lần nữa, hắn lại rút ra Huyết Quang Kiếm, tại Chân Nguyên quán chú phía dưới, thân kiếm lập tức phát ra huyết quang mãnh liệt.
Ngư dân nhe răng cười: "Ngô Thăng tiểu nhi, ngươi lại còn muốn phô trương thanh thế... Tiểu Chiêu!"
Ánh mắt Tiểu Chiêu nhìn chằm chằm vào Huyết Quang Kiếm trên bàn tay Ngô Thăng, hít sâu một hơi.
Ngư dân thúc giục: "Động thủ!"