• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi khoác lác rồi bỏ chạy, Ngô Thăng lập tức cảm giác thoải mái vô cùng, hắn mang theo một dáng vẻ " ta đây làm việc nghĩa không được chùn bước" tung mình rời đi.

- Không hiểu sao ta lại dây dưa với một nữ phi tặc cả buổi, có cảm giác như lần này xuất trận bất lợi a. -

Ngô Thăng vội vàng vùng thoát khỏi ý niệm bất tường này , đi đến địa điểm hội hợp đã được ước định —— đó là một hồ sen phía sau dịch quán .

Trên thực tế dịch quán chính là một đồi núi nhỏ trong thành, cao chừng bảy, tám trượng, địa thế như một vòng tròn có bán kính tầm nửa dặm, phạm vi không nhỏ, xung quanh có tường bao từ dưới lên trên.

Ở lân cận phía dưới gò núi có môt hồ nước rộng tâm 10 mẫu, bức tường chính là đê, đê chính là bức tường. Trên mặt hồ được bao phủ bởi những cây Thiên Biện Liên cao bằng nửa người, hoa sen to lớn như một cái chậu rửa mặt. Ngô Thăng hạ xuống mặt hồ, đề khí làm cho thân thể nhẹ đi, hắn đáp xuống trên một đóa sen lớn, rồi trượt nó về phía giữa hồ.

Chẳng biết từ lúc nào, mưa đêm đã tí tách rơi xuống. Tuy cơn mưa không lớn nhưng nó có thể che dấu hoàn toàn động tĩnh của Ngô Thăng. Đi đến giữa hồ, những chiếc lá sen giống như cái ô lớn đã chặn lại mưa phùn, Ngô Thăng lẳng lặng chờ đợi ngay tại phía dưới lá sen.

Sừ Hà trượng nhân, Đào Hoa nương lần lượt đến nơi, họ cũng dùng đóa sen lớn làm thuyền giống Ngô Thăng.

Sừ Hà trượng nhân tỉ mỉ chọn một số đài sen ở bên cạnh , lão ngắt lấy mấy cái tốt nhất bỏ vào trong túi, vẻ mặt rất vui mừng: "Tốt, tốt, tốt!"

Đào Hoa nương cũng ngắt đại lấy một đài sen, nằm xuống bông hoa sen của mình, tách lấy hạt sen đưa vào trong miệng. Sau khi ăn hai hạt, nàng lại nhíu mày phun ra. Tiếp đó, Đào Hoa nương nhảy sang một đóa Thiên Biện Liên khác, nàng bóc từng cánh hoa chơi rất vui vẻ.

Ngô Thăng chích ngừa trước cho hai người: "Tối nay ở trong thành có chút náo nhiệt... Thủ vệ của Bành Thành đang lục soát tất cả các phố xá... Nơi đây vẫn còn có không ít cao thủ."

Đào Hoa nương ồ một tiếng, nàng tiếp tục lột những cánh sen xuống.

Thấy nàng và Sừ Hà trượng nhân hình như không thèm để ý, Ngô Thăng hỏi: "Không lo lắng?"

Đào Hoa nương nói: "Chẳng phải còn có Thạch lão đại ư, dù sao chúng ta cứ nghe theo huynh ấy là được."

"Các vị có lòng tin với Thạch lão đại như vậy sao?"

"Ừ... Ngươi biết chuyện Tề Quốc chinh phạt Lỗ quốc 12 năm trước chứ? Lúc đó, quân Tề đã liên tục hạ 6 thành, binh đến Trường Thược. Trường Thược là chìa khóa phía Bắc của Khúc Phụ, nếu như bị mất nơi này, thủ đô của Lỗ rất khó giữ được. Tướng thủ thành của Trường Thược sợ hãi quân Tề đã mang binh chạy trốn. Lúc ấy Thạch lão đại đang đảm nhận chức thủ lĩnh vệ thành, huynh ấy cùng 800 người đã tử thủ Trường Thược được 10 ngày, tận lực chống đỡ chờ tới khi viện quân các nơi đến kịp. Một vị anh hùng đã trấn thủ trước cửa thành phía Bắc, kiên cố và vững chắc như một cánh cửa bằng đá , người Tề ca ngợi người đó là Thạch Môn..."

"Vậy đó không phải là tên thật của Thạch lão đại sao?"

"Dù sao mọi người đều gọi huynh ấy là Thạch Môn."

Thạch Môn giẫm ở trên một cây mỹ nhân liên, cứ như vậy lặng yên lướt tới. Ngô Thăng quan sát anh ta kĩ hơn. Bỗng nhiên hắn có chút bội phục rồi, không phải bội phục tu vi mà anh ta đang biểu hiện ra, mà chính vì chuyện xưa của người này.

Tu vi của Thạch Môn xác thực cao hơn hẳn so với mọi người, nhưng nếu như chỉ là một tu sĩ Luyện Thần cảnh, trước kia Ngô Thăng đã gặp rất nhiều. Chính bản thân hắn còn từng là một đại thích khách Luyện Thần cảnh đỉnh phong. Mấu chốt ở chỗ, một tu sĩ Luyện Thần cảnh mang theo 800 tàn binh lại có thể ngăn trở đại quân của Tề quốc trọn vẹn 10 ngày. Đây chính là đội quân có danh tiếng vang dội như mặt trời ban trưa a, Ngô Thăng khó có thể tưởng tượng tại sao anh ta lại làm được như vậy.

Căn cứ vào chuyện này, hắn bỗng nhiên sinh ra thêm mấy phần tin tưởng với Thạch Môn.

Sau khi Thạch Môn đến, anh ta cũng không nói nhiều, dẫn đầu tiến về phía dịch quán, Khi đi đến bên tường của dịch quán, Thạch Môn nhẹ nhàng trượt vào làn nước, tiếp theo đó Sừ Hà trượng nhân cũng xuống nước, Đào Hoa nương nhíu nhíu mày lại, nàng do dự bĩu môi một chút rồi nắm lỗ mũi nhảy xuống.

Ngô Thăng đành phải theo sau, hắn nín thở, tiềm vào trong nước. Ngay sau đó, hắn thấy có một thông đạo ở ngay phía dưới bờ tường.

Thạch Môn chui vào trước, tiếp theo là Sừ Hà trượng nhân, Đào Hoa nương, cuối cùng là Ngô Thăng. Con đường dưới nước này có vẻ rất dài, mọi người phải bơi đi 70, 80 trượng mới tới điểm cuối cùng.

Thạch Môn chỉ lên phía trên, ý bảo nổi lên, bốn người lần lượt trồi lên mặt nước, dĩ nhiên họ vẫn giữ thân người vẫn ở dưới giếng.

Miệng giếng đang được khóa lại, hơn nữa lại là trong đêm mưa, không gian trong giếng tối tăm vô cùng. Nếu không phải là người tu hành chỉ sợ cũng sẽ phải luống cuống.

Thạch Môn nhảy ra khỏi mặt nước, anh ta lướt thẳng đến phía dưới nắp giếng, cào một chút vào vách tường, nghiêng tai lắng nghe một lúc. Có điều Thạch Môn cũng không nghe được động tĩnh gì, chỉ có tiếng giọt mưa rơi đập vào phía trên nắp giếng phát ra âm thanh tí tách. Lúc này anh ta mới ra hiệu cho đám người Ngô Thăng đi lên.

Từ trong nước Ngô Thăng không thể nhảy được cao mấy trượng như bọn họ, hắn ngoan ngoãn bò dọc theo vách giếng giống như một con thạch sùng trườn đi lên. Chuyện hắn "Bị thương" đã được nói trước, mọi người cũng không nghi ngờ gì. Đào Hoa nương còn từng suy đoán, nàng nói nhất định nguyên nhân Ngô Thăng trốn vào Lang Sơn là để tránh kẻ thù truy đuổi.

Lúc Ngô Thăng bò tới nắp giếng, Sừ Hà trượng nhân lấy ra cái cuốc của mình, nó lập tức kéo dài, vừa vặn chống vào vách giếng, hình thành một cây xà ngang cho Ngô Thăng ngồi lên.

Thạch Môn chỉ lên nắp giếng, thấp giọng nói: "Mở khóa." Nói xong, anh ta tiện tay cầm ra một cái then cửa rất lớn, vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào nắp giếng. Các tu sĩ Luyện Thần cảnh có thể đưa pháp khí mình yêu thích vào Khí Hải, lấy thần thức ân cần săn sóc, dùng làm bổn mạng pháp khí. Đây là bổn sự mà tu sĩ Luyện Khí cảnh phải hâm mộ không thôi. Năm đó, bổn mạng pháp khí của "Ngô Thăng" chính là Bích Ngọc trường kiếm, đáng tiếc nó đã bị tịch thu, nhắc đến thật muốn rơi nước mắt.

Thấy anh ta trịnh trọng như thế, Sừ Hà trượng nhân vội nắm chặt cây cuốc , Đào Hoa nương cũng lấy ra một bông hoa đào, Chân Nguyên phát ra, hoa đào căng ra thành một cái dù.

- Đúng như ta dự đoán, quả nhiên là "Mở khóa", nhìn cách mà 3 người Thạch Môn phản ứng, "Khóa sắt" đang che lại cái giếng này hiển nhiên không phải đơn giản, chắc hẳn nó sẽ ẩn chứa 11 loại thủ đoạn phản kích rất lợi hại. -

Ngô Thăng ngưng thần nín hơi, hắn cẩn thận đưa cái nắp giếng vào trong Thái Cực Cầu, một khi xuất hiện điều gì đó không đúng, hắn sẽ lập tức nhảy xuống giếng, chuyện còn lại giao cho ba người này —— đây là ước hẹn từ trước.

Linh lực bên trong nắp giếng bị hút vào trong Thái Cực Cầu, nương theo chuyển động Thái Cực , từ trong Âm Dương Ngư chuyển hóa thành từng hạt Linh Sa, sau đó chúng sát nhập vào hải đảo trong Khí Hải.

3 người Thạch Môn tiếp tục bới vách giếng ra, họ rất tập trung cảnh giác , nhìn chằm chằm vào nắp giếng và Ngô Thăng, sẵn sàng để phòng bất trắc.

Thấy bản thân đã ngập sâu vào chốn thị phi, Ngô Thăng không giữ lại nữa, hắn sử dụng toàn lực ứng phó. Sau hơn nửa canh giờ, viên Linh Sa sau cùng đã chuyển hóa xong xuôi, hắn thở ra một hơi, thu công!

Cái mặt giếng này đúng là một pháp khí, hơn nữa còn là một pháp khí rất không tệ, Ngô Thăng phán đoán nó phải có đẳng cấp rất cao trong những pháp khí trung phẩm. Bởi vì hắn đã thu được rất nhiều Linh Sa, chừng hơn 600 hạt.

Ngô Thăng trượt xuống khỏi xà ngang một khoảng cách, nhường lại vị trí cho người khác. Thạch Môn giơ lên cái then cài bằng đá rồi ra hiệu với Sừ Hà trượng nhân, lão lập tức nhấc cái cuốc đưa lên, chậm rãi đẩy về phía nắp giếng.

Thời gian bỗng như dừng lại, 4 ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái cuốc. Cái cuốc dừng lại một chút ở nắp giếng, rồi đâm đi vào...

Không có sự phản kích nào, cũng khôn có cảnh báo phát động, nắp giếng đổ rào rào rơi xuống như là mảnh vỡ thông thường. Đào Hoa nương đảo cây dù một cái, thổi ra một cỗ kình phong cuốn toàn bộ cát bụi vào trong dù.

Ba người tò mò nhìn xem những mảnh vỡ trong cái dù, Thạch Môn và Sừ Hà trượng nhân nhẹ gật đầu. Đào Hoa nương thả mảnh vỡ xuống dưới giếng và quay lại tươi cười với Ngô Thăng.

Lần này đến Sừ Hà trượng nhân dẫn đầu, lão lộn một vòng ra từ miệng giếng. Đợi chốc lát, lão quay lại ra hiệu xuống phía dưới, mọi người nối đuôi nhau đi ra.

Dịch quán kiến tạo nằm sát vào gò núi, nơi đây nằm ở giữa sườn núi phía Đông Bắc. Nơi này có tre trúc rậm rạp quanh đình, có kỳ hoa quái thạch, nhìn ra phía dưới có thể thấy được một nửa Bành Thành trong bóng tối, cùng với ngọn đèn lồng nhỏ li ti được treo cao trên cổng thành.

Còn có thể nhìn thấy một ít ánh sáng thưa thớt đang du động trên các đường phố trong thành. Thạch Môn rốt cuộc nhịn không được mỉm cười, nói khẽ: "Thủ vệ đều đã bị điều động, dịch quán trống rỗng."

Sừ Hà trượng nhân nói: "Bành Thành thật lạ đời, sao có thể kiến tạo dịch quán ở một chỗ cao như vậy trong thành..."

Thạch Môn nói: "Vị trí của Bành Thành rất quan trọng, nắm quyền kiểm soát khu vực sông Hoài và sông Tứ. Các nước lớn như Tề, Sở, Tống... đã sớm nhận ra, bọn họ yêu cầu thiết lập dịch quán tại nơi cao nhất. Đây chính là tỏ rõ ý định muốn giám sát Bành Thành, Từ quân nào dám không tuân theo?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK