• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Thăng đeo cái bọc mà Kim Vô Huyễn đưa cho ra sau lưng, bên trong là số thức ăn đủ cho hắn dùng khoảng bảy ngày. Có điều nếu như sư đồ Mộc đạo nhân nghe theo lời khuyên của hắn, lưu lại tấm thân hữu dụng để ứng phó với tương lai, ngần này lương khô có lẽ ngay cả duy trì hai ngày cũng không được —— Tuy Mộc đạo nhân đã Ích Cốc, nhưng ông ta có tới 4 người đệ tử.

May mắn là trước đó, khi Ngô Thăng nghe được tin Hổ Phương Quốc chủ động xuất binh đánh Thù trấn, hắn đã lên kế hoạch tìm kiếm đường lui. Lương thực đương nhiên là vật tư nhất định phải kiếm đủ đầu tiên. Trong vài ngày liên tiếp, hắn đã chuẩn bị được một chút, thời khắc này Ngô Thăng trực tiếp trở về phòng trúc nhét tất cả vào bao rồi vác đi.

Ngô Thăng kiếm một cái đòn gánh, trước sau treo lên hai cái bao lớn rồi chạy thẳng tới bí động. Trên đường đi. Hắn bắt gặp đủ các loại cảnh tượng hỗn loạn như, say rượu, cướp bóc, ẩu đả,… Nếu không phải trên Lôi Công Sơn có hơi ít nữ tử, với lại hầu hết họ đều là người hầu và gia quyến của công tử Trùy cùng quan lại, việc cưỡng gian có lẽ đã xảy ra khắp nơi.

Khi gặp những cảnh tượng hỗn loạn này, Ngô Thăng liền đi vòng ra xa, từ những nơi ít người để ý leo lên, hắn tận lực không chạm mặt với đám loạn binh này.

Nhưng thật ứng với câu nói, sợ điều gì sẽ gặp điều đó, lúc sắp đến ngọn núi phía Đông, Ngô Thăng gặp phải một người quen, chính là kẻ đã chạy đến tặng lễ khi nghe nói hắn bái chức Tư Khấu, rồi ngay hôm sau quay đầu lại đòi quà—— Thành Lẫm Nhân.

Vị quân thượng này đã từng mua bán quân truy mà các nghĩa sĩ bên ngoài hao phí bao tâm cơ mới chuyển được lên núi. Sau khi gã bị lộ tẩy cũng không phải nhận trừng phạt nào mà ngược lại còn được Hình Đài giúp thanh minh và ban thưởng. Không biết gã làm thế nào để lọt được vào pháp nhãn của công tử Trùy và trở thành một thần tử cực kì được sủng ái, tin tưởng.

Thành Lẫm Nhân không có thiên phú tu hành, bao nhiêu năm vẫn là một bình thường Luyện Khí sĩ, chỉ pha trộn ở hàng ngũ tu sĩ tầng dưới chót. Y cũng đeo 1 cái bao lớn trên người, đang đi vội trên đường nhỏ trong núi, họ Thành đụng phải Ngô Thăng đang đi đến, hai người mặt đối mặt.

Cả hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đối mặt một lát, ánh mắt đều tập trung vào cái bọc đối phương mang theo, Ngô Thăng nở nụ cười: "Bái kiến Thành Lẫm Nhân, Lẫm Nhân đây là..."

Thành Lẫm Nhân gật đầu mỉm cười: "Ta có một vị bằng hữu cũ bị thương, phải đi thăm một lát. Ngô tiên sinh đây là..."

Ngô Thăng đánh cái ha ha: "Thật giống nhau a, Hàn Tử bị thương rồi, ta phải qua xem xem một chút. Thành Lẫm Nhân nghe nói đến Hàn Tử sao? Y là tam đệ tử của Mộc đạo nhân, Mộc tiền bối đang chờ ta..."

Thành Lẫm Nhân nói: "Kia ngươi đi nhanh đi, ta cũng không dám để cho Mộc tiền bối đợi lâu... Tốt, hẹn gặp lại..."

Hai người nhường thân mà qua, đường ai nấy đi, đi ra vài bước, Ngô Thăng vừa mới lấy ra Lôi Chùy đã thấy có kình phong đánh tới sau đầu, trong lúc vội vàng, với bản năng của một thích khách, Ngô Thăng phản xạ có điều kiện nghiêng người về phía trước ngã xuống đất, đồng thời hắn còn ném Lôi Chùy về sau lưng.

phi kiếm của Thành Lẫm Nhân bay sát qua đỉnh đầu Ngô Thăng, mang theo mấy sợi tóc của hắn cắm trên mặt đất phía trước, ngập đến tận chuôi. Đòn gánh trên vai Ngô Thăng cũng bị phi kiếm trảm đoạn, nếu không có đòn gánh đỡ được giây lát, một kiếm này có thể đã lấy đi tính mạng của Ngô Thăng!

Ngô Thăng phóng ra lôi chùy cũng đánh vào trên người Thành Lẫm Nhân. Bên trong lôi quang chiếu rọi, Thành Lẫm Nhân đã bị nướng chín từ trong ra ngoài, toàn bộ búi tóc của gã bị dựng lên, toàn thân ngã thẳng về phía sau, trong miệng vẫn còn không cam lòng: "Không phải nói Khí Hải đã bị tổn hại, tu vi hoàn toàn biến mất sao? Bịp bợm a..."

Lôi Chùy ẩn chứa chân nguyên của Mộc đạo nhân, có thể kích phát 3 cái ấn ký lôi pháp, Mộc đạo nhân lại là một đại cao thủ Phản Hư cảnh. Tuy nói chỉ là chân nguyên được lưu trữ bên trong pháp khí, nhưng cũng tuyệt không phải loại tiểu nhân vật như Thành Lẫm Nhân có thể ngăn cản được, y đã bỏ mình ngay tại chỗ.

Trái tim trong ngực Ngô Thăng phanh phanh trực nhảy, hắn nghĩ mà sợ không thôi.

- Thực lực của ta vẫn quá mức nhỏ yếu, chỉ cần hơi không cẩn thận, kết quả của ta chính là tan thành mây khói. -

Ngô Thăng tiến tới nhặt lại Lôi Chuỳ đã rơi xuống trên mặt đất, sau đó hắn lại lấy cái đòn gánh bị chém đứt đập mấy cái lên thân thể của Thành Lẫm Nhân. Khi thấy gã thật sự không còn động đậy, lúc này hắn mới dám xác định Thành Lẫm Nhân đã tử vong.

Ngô Thăng tiến tới cái bao lớn mà Thành Lẫm Nhân vác theo, dùng đòn gánh rạch nó ra, bên trong chứa rất nhiều lương khô và thịt khô, tất cả đều là đồ ăn.

- Quả nhiên cũng có chuẩn bị giống như mình, kẻ này cũng đã có dự định cất giấu đi. Hoặc giả là gã đang chạy trốn? Đáng tiếc là ta không thể lưu lại mạng cho gã, cũng không biết gã dự định làm sao chạy trốn ra ngoài.

-Ôi ôi, Ai bảo hai chúng ta đã gặp nhau ở đây? Không có cách nào để buông tha được a, đây là số mệnh! -

Ngô Thăng lại lục tìm trên thi thể, lại chỉ tìm được 2 Dật kim và 1 phương Linh Ngọc, lấy bản tính của kẻ này, quả quyết sẽ không chỉ mang theo chút ít như vậy, cũng không biết gã đã giấu bảo bối đi nơi nào.

Ngô Thăng đào tạm một cái hố để vùi lấp qua loa cho Thành Lẫm Nhân. Sau đó, hắn thu lại phi kiếm, ghép lại cái đòn gánh, nâng lên 3 cái bao lớn tiếp tục chạy đi.

Đi đến cửa vào của bí động, Ngô Thăng cẩn thận chui vào, tận lực không động chạm đến cây cỏ ngoài cửa động, sau khi vào trong, hắn liền thu xếp lại chỗ nghỉ ngơi ngay tại một động đá khá rộng rãi ở gần động khẩu.

Bí động có hai cái cửa ra vào, cửa động bên Chủ Phong nằm ở đằng sau thác nước là bí ẩn nhất, hơn nữa cửa động rất nhỏ, chỉ có thể bò để ra vào, cho dù bị người khác nhìn thấy, họ cũng sẽ không để ý, nhiều nhất cho rằng là cái hang động của dã thú là cùng.

Ngược lại là cửa động bên ngọn núi phía Đông này tuy có cây cỏ rậm rạp che lấp nhưng hắn lại không quá an tâm, vì vậy Ngô Thăng quyết định sẽ thủ tại chỗ này.

Ngô Thăng lựa chọn chỗ nghỉ cách cửa động chỉ có ba trượng, thứ nhất hắn có thể tùy thời xem xét phải chăng có người tiếp cận từ bên ngoài, có thể an tâm đi ngủ. Thứ hai ở giữa động đá này và cửa động có một đoạn rẽ, thời điểm hắn cần nhóm lửa, ánh sáng cũng sẽ rất khó truyền ra ngoài. Lo lắng duy nhất chỉ là khói mà thôi, nhưng bên này vốn rất ít ai lui tới, hắn chỉ phải cẩn thận một chút sẽ không có vấn đề gì lớn.

Ngô Thăng cắm hai cây đòn gánh vào khe đá làm xà nhà, treo 3 cái bảo ở trên đó, hắn lại tìm một ít cỏ khô trải ra trên mặt đất, chỗ ẩn thân đã thu xếp thoả đáng.

Ngô Thăng lại chui ra cửa động, xem trái xem phải cũng không nhìn ra có gì sơ hở, nhưng hắn vẫn vác thêm một cây gỗ sam mang về, gác ở ngoài động, lại tỉ mỉ xắp xếp bày biện một ít cành khô lá héo xung quanh, lúc này hắn mới yên tâm.

Sau khi chui trở về, hắn lại xắp xếp lại cửa động từ phía trong, để nó lộ ra chút ít khe hở, cam đoan chính mình luôn có thể nhìn ra bên ngoài cánh rừng, lấy bảo đảm không sơ hở chút nào.

Ngô Thăng đứng quan sát qua khe hở tại cửa động rất lâu, bên trong từng mảnh rừng cây không có gì khác lạ, tuyết đọng tản ra lãnh ý, chợt có phi điểu lướt qua đầu cành, giòn kêu hai tiếng chiêm chiếp, lộ ra vô cùng yên tĩnh.

Ngô Thăng trở lại động đá, nhóm lên đống lửa, lúc đầu thì khói đặc cuồn cuộn nhưng không lâu sau cũng không còn nhiều, lại bị gió lạnh từ cửa động thổi vào xua tán, thổi về hướng khác của bí động, làm hắn rất yên tâm.

Ngô Thăng dùng ống trúc đun nước lên rồi nấu trà uống, một cảm giác ấm áp trong bụng dâng lên khiến hắn rất hài lòng. Bởi vậy Ngô Thăng lại mang 13 vị linh tài Mộc đạo nhân tặng lấy ra, đặt từng cái ở trước đầu gối. Sau đó hắn bắt đầu tịnh tâm tu hành.

Trong đầu quan tưởng đến hình ảnh Thái Cực Cầu, khi bắt đầu Ngô Thăng còn thấy hơi mông lung nhưng rồi hắn cũng từ từ tập trung lại. Khi hình ảnh Thái Cực Cầu cùng với những "Hạt cát" thật nhỏ xuất hiện, ý thức của hắn cũng bắt đầu tự giác vận hành theo quỹ tích chuyển động của "Hạt cát".

Sau khi tiến vào trạng thái quan tưởng, sự hô hấp thổ nạp của Ngô Thăng tựa như có ý thức dựa theo khẩu quyết Mộc đạo nhân truyền thụ. Khi bắt đầu Ngô Thăng cũng phối hợp không tốt, nhưng sau một lúc thì đã chậm rãi thích ứng, quan tưởng cùng thổ nạp của hắn kết hợp càng ngày càng trôi chảy.

Miệng mũi dần dần có cảm giác, đây là hắn đang dung hợp linh lực của 13 vị linh tài và linh lực "Quan tưởng" vào trong cơ thể. Khi 13 loại linh lực đủ mọi màu sắc mờ ảo cuốn vào trong Thái Cực Cầu, chúng chuyển động xoay tròn tại Thái Cực Cầu, tiếp đó lại phân giải thành từng "Hạt cát", rơi vào một vị trí nào đó dưới rốn 3 tấc. Những "Hạt cát" này giống như là bông tuyết rơi xuống đất, tan rã không thấy tăm hơi.

Lúc ban đầu bông tuyết rơi xuống đất thì tan rã, nhưng khi tuyết rơi được một thời gian, cuối cùng sẽ có thời điểm tuyết đọng lại, cũng không biết trải qua bao lâu, vị trí dưới rốn 3 tấc dần dần có phản ứng.

Chỗ đó không màu, không vị, nhìn không thấy, không thể giải thích, nhưng lại thiết thiết thực thực tồn tại bên trong hư vô, tựa như ở chỗ hư vô đó bên trong thật ra cũng không gia tăng bất kỳ vật gì, mà chính là bản thân chỗ hư vô đó đã cô đọng lại thành một điểm nhỏ vậy.

Ngô Thăng mừng như điên một phen. - của ta Khí Hải, ra đời! -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK