• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là lần thứ hai Ngô Thăng đi lên Chủ Phong, lúc này có thời gian để quan sát động phủ của Mộc đạo nhân, hắn chỉ cảm thấy rất nơi này quả thật khá đơn sơ.

Mộc đạo nhân mời Ngô Thăng ngồi xuống, Kim Vô Huyễn thì ngồi ở một bên khác.

"Tiểu hữu đã phải chịu chút ít ủy khuất dưới núi, việc này ta cũng biết..." Mộc đạo nhân trầm ngâm, vốn là ông ta muốn tìm một lí do để giải thích nhưng lại cảm thấy không ổn. Trong lúc nhất thời, vị Tông sư này không biết phải làm sao để trấn an Ngô Thăng.

Ngô Thăng tỏ ra rất bình thản, cười nói: "Tiền bối không nên lo lắng, thật sự vãn bối không hề hứng thú đối với chức vị Tư Khấu."

Mộc đạo nhân thấy nụ cười của hắn phát ra từ đáy lòng, thật chân tâm nghĩ như vậy, ông liền nói: "Tiểu hữu xem vinh hoa phú quý như rác rưởi, ngược lại là ta lo lắng vô ích."

Ngô Thăng nói: "Không phải ta coi như rác rưởi, có thể phấn đấu vì dân tộc, ai lại không muốn chứ, vãn bối cũng vậy thôi, chỉ là... Lời nói hơi khó nghe, thời điểm này đã không còn kịp rồi. So với ở lại dây tranh chấp quyền vị, không bằng mọi người hãy suy nghĩ một chút nên làm thế nào ứng phó với quân Sở vây quét.”

Mộc đạo nhân hứng thú: "Không biết tiểu hữu có cao kiến gì?"

Ngô Thăng nói: "Ta xin nói thật, nơi đây không thể trú đóng lâu dài. Nếu chờ đến khi quân Sở vây quanh, ngọn núi này chính là tuyệt địa, mọi người cần phải dời đi ngay lập tức, chuyển sang một địa điểm khác mới phải thượng sách."

Kim Vô Huyễn ở bên xen vào: "Lôi Công Sơn có địa thế hiểm yếu, khu vực này lại được lão sư cải tạo trong nhiều năm, còn thiết lập đại trận Thiên Tâm Vạn Kiếm để hộ sơn, quân Sở muốn công phá sẽ phải gặp muôn vàn khó khăn!"

Ngô Thăng lắc đầu: "Từ xưa tới nay, không có thành luỹ nào là không công phá được. Huống chi Lôi Công Sơn địa thế rất chật hẹp, lực lượng của phe ta lại mỏng, đợi đến lúc quân Sở vây quanh, bên ngoài không hề có cứu binh, bên trong lại không thể tự cung ứng cho quân dân. Đây vốn là một chiến trường khó tiến khó lui, trận này phe ta chưa đánh cũng đã nằm ở thế thua rồi."

Kim Vô Huyễn lắc đầu: "Tiên sinh không biết đến sự lợi hại của đại trận mà sư phụ ta... Còn nữa, chúng ta đã dựng lên lá cờ phục quốc, sẽ có rất nhiều nghĩa sĩ nghe tin mà tìm đến, nếu chuyển đi nơi khác, chẳng lẽ muốn bỏ qua bọn họ?"

Ngô Thăng nói: "Hai ngày qua ta cũng đã thấy không ít người, quân tướng, đại quan, hiệp khách, vệ sĩ. Nhưng theo ta được biết, lúc công tử Trùy mới tới đây, Lôi Công Sơn đã tụ họp được hơn 1200 người trong vòng nửa tháng. Có điều sau 1 tháng người tới chỉ mới được hơn sáu trăm, nhất là trong mấy ngày gần đây, mỗi ngày còn chưa đủ mười người tới. Việc này chứng minh hiệu quả của “Lời phát động” đã qua, những người nên tới phần lớn đã đi đến, còn người không muốn tới thì tương lai cũng sẽ không đến đâu."

Kim Vô Huyễn hỏi: "Vậy theo ý tiên sinh, chúng ta nên đi nơi nào?"

Ngô Thăng nói: "Hai con đường, thứ nhất đi về hướng Đông Bắc, Hổ Phương Quốc là một chư hầu trong thiên hạ, kẻ muốn đánh chiếm là bất nghĩa, chúng ta có thể mời Tề Quốc chủ trì công bằng, hội minh chư hầu chinh phạt Sở Quốc; thứ hai đi về phía Nam, vượt qua khu vực đầm lầy rộng lớn rồi đi tiếp. Chúng ta phải rời xa khu vực có thế lực hùng hậu của Sở Quốc, tìm đến nơi mà bọn chúng có lực lượng tương đối yếu hơn để lập quốc. Đợi phe ta khôi phục nguyên khí rồi lại mưu đồ chiếm lại lãnh thổ trước kia."

Kim Vô Huyễn nhìn liếc qua lão sư của mình, Mộc đạo nhân ngưng mắt trầm tư, nhất thời trong động phủ trở nên im lặng.

- Nói đến thế thôi, về phần lựa chọn như thế nào thì phải xem Mộc đạo nhân vậy. -

Loại phương hướng chiến lược quan trọng như thế này không phải chỉ bằng mấy câu nói có thể quyết định được. Suy nghĩ một lát sau, Mộc đạo nhân mới cảm tạ những lời tâm huyết của Ngô Thăng, ông thay đổi chủ đề.

"Ý nghĩa ban đầu của Luyện Khí chính là luyện đan, Thanh Diệu Huyền Công nguyên cũng có nguồn gốc từ phương pháp luyện đan, khi nào trong cơ thể thành đan tự nhiên Khí Hải cũng sẽ thành. Tuy nói đây là phương pháp tu bổ Khí Hải, nhưng thực ra chính là xây dựng lại Khí Hải. Tầng này, tiểu hữu cần phải hiểu rõ."

Ngô Thăng vui mừng khôn xiết, lúc trước khi hắn hỏi thăm Kim Vô Huyễn về Thanh Diệu Huyền Công, y vẫn luôn nói là tu bổ, hắn còn lo lắng vì mình không có Khí Hải, không thể tu bổ được. Hôm nay nghe Mộc đạo nhân nói về hàm nghĩa của công pháp này, hắn rốt cuộc có thể là an tâm.

- Làm lại tốt a, làm lại so với tu bổ càng tuyệt vời!

Lần trước gặp mặt, Mộc đạo nhân lấy phương pháp quan khí để nhận biết được Khí Hải của Ngô Thăng có vấn đề. Hôm nay, ông nhất định phải chính thức hành công, vì vậy ông duỗi ra ngón tay ấn tại phía trên kinh mạch của Ngô Thăng.

Một tia chân nguyên từ đầu ngón tay Mộc đạo nhân truyền tới, chân nguyên giống như thực chất, rồi lại nhu hòa không có vẻ bá đạo. Luồng chân nguyên này chạy mấy vòng trong kinh mạch của Ngô Thăng rồi mới lui ra ngoài.

"Kinh mạch thông suốt , không trở ngại đình trệ, thiên phú của tiểu hữu là thượng giai, thật là hiếm có, nhưng tại sao cơ thể lại giống như chưa bao giờ tu hành, thật làm cho người ta khó hiểu. Sau khi bị thương, tiểu hữu có từng uống loại linh dược nào không? Hoặc đã tìm ai đến khám và chữa bệnh chưa? Khí Hải đã được tiêu trừ hoàn toàn cũng tốt, cái này sẽ đỡ tốn rất nhiều công phu, có thể bớt được nửa năm thời gian!"

Ngô Thăng đương nhiên không thể nói cho vị Tông sư biết chuyện gì xảy ra, hắn cũng không dám bốc phét linh tinh, chỉ có thể dùng "Không biết" ứng đối.

Mộc đạo nhân cũng không dây dưa, lúc này nói: "Muốn luyện đan cho Khí Hải, cần dùng 13 vị linh dược, trong đó ba loại khó kiếm nhất ta đã tích luỹ được trong những năm trước, còn lại 10 vị tài liệu, mấy người đệ tử của ta cũng đang tìm kiếm, chắc chỉ vài ngày sẽ chuẩn bị đầy đủ."

Ngô Thăng cảm kích không thôi, lập tức khom người xuống : "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nếu vãn bối có thể tu hành trở lại, cho dù xông pha khói lửa tuyệt đối cũng không chối từ!"

Mộc đạo nhân cười nói: "Ta làm vậy cũng không phải để mong ngươi báo ân, chỉ riêng việc ám sát thượng khanh của Sở Quốc tại Dĩnh Đô đã là một hành động vĩ đại, đủ để cho ta phá lệ một lần này."

Nói ra đúng là vị Tông sư này đã phá lệ, làm sao có thể tuỳ tiện truyền một môn huyền công bậc này cho người ngoài, Ngô Thăng lần nữa khom người.

Mộc đạo nhân lấy một cuốn sách đưa cho Ngô Thăng. Vừa mở ra nhìn, hắn lập tức trở nên ngây ngốc. Chỉ thấy trên mỗi một trang mộc giản đều khắc lấy 5, 6 cái ký hiệu, những ký hiệu này giống như khi Ngô Thăng còn bé vẫn thường hay vẽ bậy. Đó là hình những đám mây, chỉ dùng một vài nét bút vẽ lên, một đóa rồi một đóa, nhìn qua thì tất cả đều giống nhau, nhưng khi hắn quan sát cẩn thận thì lại thấy có sự khác biệt.

"Công pháp của môn phái ta, trừ bỏ thu nạp linh khí ra thì cũng có phương pháp luyện đan, luyện khí. Nhưng không giống với các môn phái khác, bất kể là luyện đan hay là luyện khí, đều cần phải dùng Vân Văn tương ứng. Mỗi Vân Văn đều có một tầng ngụ ý."

"Như vậy một Vân Văn chính là một chữ? Không, là một từ nào đó ư?"

"Không sai biệt lắm là đạo lý này, vì vậy trước hết ngươi cần phải vượt qua cửa ải xem hiểu Vân Văn này."

Cuốn sách có hơn 10 trang, mỗi một trang có khoảng 5, 6 Vân Văn, tính ra thì tầm 60-70 hình. Chưa nói đến số lượng, chỉ riêng việc các Vân Văn đều có hình dạng rất giống nhau, thì việc nhớ kỹ và phân biệt đã rất là đau đầu.

Ngô Thăng còn chưa kịp kêu khó đã thấy Mộc đạo nhân giải thích: "Luyện chế Thanh Diệu Huyền Đan, tổng cộng muốn dùng đến 66 Vân Văn, tất cả đều ở bên trong thẻ tre, ngươi nhất định phải nhớ kỹ."

Ngô Thăng hướng Kim Vô Huyễn nói: "Làm phiền lão đệ cho ta mượn dùng văn phòng tứ bảo một lát, ta phải ghi chép lại."

Kim Vô Huyễn cười nói: "Đâu có dễ dàng như vậy, những Vân Văn này phải dùng chân nguyên để tưởng tượng rồi cụ hiện đi ra, phương hướng, dài ngắn, hình thức không thể có chút thay đổi, nếu không sẽ không có hiệu quả. Tiên sinh phải nhớ, phải sử dụng phương pháp tưởng tượng để ghi nhớ, hình vẽ được chép lại là không có cách nào tưởng tượng. Đây là một việc cần tốn rất nhiều công phu, năm đó khi ta ghi nhớ 66 Vân Văn này đã phải tiêu hao hết 1 năm!"

Mộc đạo nhân gật đầu: "Ta sẽ giao thẻ tre cho ngươi, hãy tập trung suy nghĩ, tưởng tượng Vân Văn. Đợi sau khi tài liệu chuẩn bị thỏa đáng, ta sẽ truyền cho ngươi phương pháp tu luyện, sau này ngươi trả lại 66 Vân Văn này cho ta cũng được."

Kim Vô Huyễn tỏ ra quyết tâm: "Lão sư yên tâm, tiên sinh nếu có điều muốn hỏi, ta nhất định không biết không nói, biết gì nói nấy."

Ngô Thăng nhận lấy thẻ tre, thầm nghĩ thứ này thật khó hiểu, hắn lại hướng Kim Vô Huyễn nói: "Sau ngày hôm nay, ngươi sẽ là lão sư của ta, ngươi cũng đừng xưng hô là tiên sinh nữa. Ta nói thật, cái gì mà Ngô tiên sinh, ta nghe rất không tự nhiên."

Kim Vô Huyễn cười to: "Vậy hay là ta xưng tiên sinh thành vi huynh đi, như thế càng thỏa đáng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK