Đợi đến lúc đêm khuya thanh vắng, quân Sở dập tắt đi đống lửa, nhao nhao trở về phòng nghỉ ngơi, Ngô Thăng mới bắt đầu hành động.
Hắn khom lưng lại như một con mèo, mượn nhờ thân cây và bụi cỏ vật che chắn, lặng lẽ tới gần quân trại. Ngô Thăng tiếp tục quan sát một lát, sau đó hắn mới chui vào bên trong hàng rào.
Ngô Thăng cũng không dám đi kho lương thực trộm thức ăn, mà đi đến từng đống lửa đã bị dập tắt tìm kiếm.
Lúc trông thấy nửa khối bánh, Ngô Thăng mở ra cái bọc thu lại: Gặp trên giá có cái đùi gà đang nướng, thu vào; Nâng lên nồi cháo đảo mấy cái, thấy phía trong còn thừa một ít cháo, hắn đổ ra uống tại chỗ...
Mới đi được nửa vòng, Ngô Thăng đã ăn no bụng, trong cái bao cũng đã chất đống thật nhiều thức ăn.
Giải quyết xong vấn đề đói bụng , hắn từ từ tiến tới gần hướng truy trận. Nơi đây tuy có quân tốt trông giữ, nhưng bọn chúng đều chỉ làm cho có lệ. Đã qua mấy tháng kể từ trận đánh cuối cùng với Hổ Phương Quốc, ở đâu còn gặp được địch nhân tập kích doanh?
- Cho dù còn sót lại kẻ địch, e rằng giờ phút này cũng sẽ như chó nhà có tang, hoảng sợ không chịu nổi, bọn chúng trốn còn không kịp, sao dám vào Lôi Công Sơn quấy rối? -
Bởi vậy, binh sĩ nơi này không chỉ buông lỏng trông coi mà ngay cả y định bảo dưỡng đều không có—— Hổ Phương Quốc đã diệt, đại chiến đã dừng lại, những thứ chiến xa, lầu xe này tạm thời không có tác dụng gì, quân Sở chỉ có thể để chúng tán loạn tại trong cái sân đầy bụi bặm.
Nhưng đối với Ngô Thăng mà nói, những thứ xa cụ cỡ lớn này chính là bảo bối, giống như là mỹ thực mê người, chúng tản ra hương vị không thể kháng cự đối với hắn.
Xa cụ được sử dụng trong quân đội, bất kể là anh dũng vô địch chiến xa, hay là công thành phá tường pháo bắn đá, hoặc là vượt tường leo thành lầu xe. Mỗi một cỗ đều là một kiện pháp khí cỡ lớn, có uy lực không tầm thường, nếu xa cụ xảy ra vấn đề, trên chiến trường sẽ phải chịu tổn thất rất lớn. Hơn nữa thực tế là quân Sở thế lớn, đối với việc luyện chế xa cụ, chúng chế tạo càng thêm tỉ mỉ. Chất lượng của xa cụ, thường thường thể hiện thực lực cũng như tiềm lực quân sự của một quốc gia.
Trong quá khứ, đống xa cụ này là không có tác dụng gì đối với Ngô Thăng , nhưng hiện tại, đây chính là một bàn Thao Thiết thịnh yến!
Ba tên quân sĩ trông giữ cũng đã tản ra xung quanh, họ đang tựa ở dưới bánh xe lim dim ngủ, Ngô Thăng ngưng thần nín hơi chui vào từ một chỗ không người, hắn lẻn đến chỗ xa nhất ở phía Đông Bắc, nơi chỉ có duy nhất một chiếc chiến xa, tính toán làm sao mang chiếc chiến xa này rời đi.
Nhưng những thứ xa cụ này đều là pháp khí, nếu như không có tương ứng pháp thuật và không có chiến mã kéo xe, muốn mang đi hầu như là không thể nào —— này đồng dạng là nguyên nhân mà nơi đây binh lính trông coi trở nên lười biếng.
Cho dù rất muốn cứng rắn lôi đi, Ngô Thăng cũng không có thực lực như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, hắn dứt khoát làm liều, mượn thân xe yểm hộ, Ngô Thăng nấp xuống phía dưới xe, ngay tại chỗ tu luyện!
Chiến xa trước mắt này có một cặp bánh xe rất to, nó có thể chở được ba người, theo thứ tự là kích sĩ, xạ sĩ, ngự sĩ. Trước kia, Ngô Thăng đã từng nhìn thấy chiến xa xung phong mấy lần từ đằng xa, Sau đó Ngô Thăng cũng đồng dạng chứng kiến tình cảnh chiến xa lao vào sơn cốc trong Lôi Công sơn. Đây là một khí cụ có uy lực kinh người, khi gần thì có thể trùng kích, khi xa lại có thể liên xạ.
Chỉ là giở phút này, chiếc chiến xa đang bị Ngô Thăng nhét vào trong quan tưởng, Thái Cực Cầu đang liên tục rút ra linh lực trong đó, chuyển hóa thành những hạt Linh Sa nhỏ li ti, hội tụ vào Khí Hải, rồi ngưng hợp với miếng đất.
Khi toàn bộ chiếc chiến xa bị chuyển đổi thành Linh Sa, ước chừng có hơn 300 hạt, chủ yếu là có màu bạc và màu đồng xanh. Con số này so với số linh đan kiếm được từ Tân Tây Đường đã nhiều ra gấp mấy lần, nhưng chỉ bằng 1/4 viên linh đan của Tụ Long Sơn Nhân.
Sau khi bị rút hết linh lực, chỉ cần một trận gió đêm thổi tới, chiến xa lập tức liền tan rã, giống như nó vừa trải qua vài vạn năm mưa gió ăn mòn, biến thành một đống tro bụi màu xám.
Ngô Thăng lập tức lộ ra thân hình, hắn kinh hãi nằm rạp trên mặt đất, không dám cử động mảy may.
Sau một lúc lâu, Ngô Thăng mới chậm rãi ngẩng đầu, hắn nhìn thấy tên quân Sở ở cách đó 4, 5 trượng tựa như không có chút nào phát hiện, gã vẫn dựa vào bánh xe ngáy o..o..., lúc này Ngô Thăng mới rón rén trốn đến một cỗ xe lớn khác để ẩn thân.
Ngô Thăng nhẹ nhàng thở ra. - Nguy hiểm thật! -
Hắn vịn tay vào chiến xa nhô đầu ra, mọi thứ đều rất ổn. Bởi vậy hắn lại nhịn không được đánh giá cỗ xe trước mặt. Đây là một cỗ xe dùng để trèo lên thành, cỗ lầu xe này so với chiến xa thì cao lớn rất nhiều.
Khẩu vị của Ngô Thăng lại tăng lên rồi, thời điểm này khẳng định không thể bỏ qua. Vì vậy Ngô Thăng lại tiếp tục nhét nó vào bên trong quan tưởng. Có điều kết quả lại không như chiến xa trước đó, lầu xe chỉ cho ra hơn 100 hạt, phẩm chất của Linh Sa này rõ ràng không bằng của chiến xa, khi quan tưởng cũng mất ít thời gian hơn. Sau khi lầu xe bi rút hết linh lực, rất nhanh nó cũng hóa thành tro bụi, tại truy trận nằm một đống lớn.
Ngô Thăng lai nhắm vào pháo bắn đá, lần này là hơn 200 hạt, so với lầu xe nhiều hơn, nhưng vẫn không theo kịp chiến xa.
Cứ như vậy, vô thanh vô tức Ngô Thăng cứ "Ăn" hết cỗ xe này đến cỗ xe khác, đợi đến lúc sắc trời chạng vạng, hắn đã hủy diệt phân nửa những cỗ xe nằm trong sân. Trong đó gồm có 5 chiếc chiến xa, 3 khung pháo bắn đávà 2 tòa lầu xe. Tổng cộng thu hoạch hơn 2000 hạt Linh Sa, tăng thêm lúc trước tồn trữ, trong cơ thể Ngô Thăng đã có tới 4000 hạt.
- Không thể "Ăn" được nữa rồi -
Tuy rằng Ngô Thăng vạn phần không muốn, nhưng hắn cũng biết bảo vệ tính mạng là quan trọng, lặng yên lui về phía sau, hắn rời khỏi quân trại, liều mạng quay trở về. Ngô Thăng vẫn chạy vòng một vòng lớn, lội qua dòng suối, tận khả năng trừ đi mùi vị và dấu chân lưu lại. Chờ đến lúc trời sáng hẳn, rốt cuộc Ngô Thăng cũng đã chui vào được bí động.
Kiểm tra Khí Hải, miếng đất kia đã không thể gọi là miếng đất rồi, nó càng lúc càng giống như một hòn đảo nhỏ.
Điều khiến Ngô Thăng cảm thấy ngạc nhiên nhất chính là, phía trên hòn đảo nhỏ này đã xuất hiện một dòng thanh tuyền, nước suối róc rách chảy đến phía bên kia đảo nhỏ hình thành một cái hồ nước.
Chỉ bất quá trong Khí Hải đều là hư không, cũng không có vật nào để có thể tham chiếu, hòn đảo nhỏ này lớn bao nhiêu, hồ nước rộng bao nhiêu, Ngô Thăng còn không cách nào có thể phán đoán.
Hắn chỉ có thể ước lượng một việc, nếu như không thu nạp pháp khí cùng linh tài mà chỉ dung phương pháp thổ nạp thiên địa linh khí. Hắn muốn ngưng thực ra hòn đảo nhỏ này, ít nhất cần đến 10 năm. Một bữa "Ăn đêm" này tương đương đã giảm đi cho Ngô Thăng 10 năm công sức.
Ngô Thăng lại thử điều động Chân Nguyên, trên đầu ngón tay đã không phải là một ngọn lửa bình thường, mà là một ngọn lửa hừng hực cháy. Lúc thử đến Huyết Quang Kiếm, thanh kiếm này cũng đại phóng quang minh, thân kiếm như muốn nhỏ ra những giọt huyết châu. Tiếc nuối duy nhất là, tất cả vẫn chỉ là huyễn tượng, không thể sử dụng được.
Nhưng Chân Nguyên dồi dào đối với việc cải tạo thân thể là rất rõ ràng, vừa rồi khi Ngô Thăng chạy trốn trở về, hắn cảm giác dưới chân như gió. Hắn hầu như lấy tốc độ kỉ lục 100m thế giới mà duy trì hơn phân nửa lộ trình, khoảng cách nhảy lên cũng cao hơn 1 xích so vơi trước kia, có thể nói là tu hành rất có tiến bộ. Nếu như so sánh với "Bản thể" mà nói, ước chừng tương đương với "Bản thể" tu hành hơn một tháng.
So sánh như vậy, mạch suy nghĩ của Ngô Thăng càng thêm rõ ràng, nếu hẵn chỉ thu nạp chuyển hóa thiên địa linh khí bằng phương pháp thông thường, tiến độ sẽ so với những tu sĩ khác chậm hơn trăm lần, con đường này là không đi được. Phương thức chuẩn xác nhất chính là "Ăn" các loại pháp khí, linh tài cùng linh đan.
Trước mắt sở dĩ Chân Nguyên không thể hóa thành thực dụng, có lẽ nguyên nhân vẫn là do tích lũy chưa đủ. Ngô Thăng vẫn sẽ phải tiếp tục cố gắng tu luyện, đây cũng là đường ra duy nhất của hắn trong ngắn hạn.
- Thật không dễ dàng a! -
Nhớ tới Mộc đạo nhân và nhóm Kim Vô Huyễn, Hổ Đầu,.. còn cả kẻ bị thương nằm ở trên giường Hàn Tử, rồi cả vị đại sư huynh mà hắn chưa từng gặp, tâm tình của Ngô Thăng lại trầm trọng vài phần.
- Khởi đầu của ta là được sư đồ của Mộc đạo nhân giúp đỡ, nhưng hôm nay bọn họ đã không biết sinh tử, thật là khiến cho ta lo lắng. Chỉ hy vọng sư đồ bọn họ không nên chết trong trận chiến vừa rồi. Nhớ đến thì lấy cấp bậc tu vi Phản Hư của Mộc đạo nhân, cho dù không thắng được, chắc ông ấy cũng có thể che chở cho mấy vị đệ tử chạy trốn đi. -
- Ít nhất chỗ ẩn thân của ta còn không có bại lộ, mà Kim Vô Huyễn là người duy nhất biết được ta đang nấp trong bí động này. Nếu như ta chưa bị phát hiện thì hiển nhiên là Kim Vô Huyễn cũng không xảy ra chuyện gì. -
- Trừ phi là y đã chết. -
Nhưng Ngô Thăng không muốn nghĩ như vậy, hắn dứt bỏ những ý niệm này ra sau, lực chú ý lại trở lại tình hình trước mắt. Lúc này sau khi phát hiện các khí cụ trong sân đã bị hủy mất một nửa, quân Sở tất nhiên sẽ có phản ứng, bọn chúng sẽ làm như thế nào?
Trong động nghỉ ngơi một lát, Ngô Thăng chui ra ngoài, trong rừng vẫn không có động tĩnh, vì vậy hắn tiếp tục leo lên trên núi. Ngô Thăng leo lên đến sườn núi của ngọn Đông Sơn, hắn lại trèo lên trên một gốc cây đại thụ hướng chính diện về phía Chủ Phong.
Ngô Tăng đưa mắt quan sát 4 phía, bên phía quân Sở quả nhiên đã có động tĩnh, toàn bộ lực lượng phía trong quân trại đều đổ ra, chúng đang tìm kiếm khắp nơi,. Ngoài ra còn có một đội quân