Quả nhiên không hổ là người từng ở trong chốn quan trường, nếu không một kẻ giang dương đại đạo (hải tặc) làm sao biết những thứ này? Thạch Môn nói xong thì dẫn đầu hành động, bọn họ đi ngược lên dọc theo đường mòn nằm giữa núi đá và cánh đồng hoa.
Người Sở đang ở nơi cao nhất của nhà khách, lễ vật mà bọn họ áp giải, tự nhiên cũng ở phía trên. Thủ vệ của dịch quán đều ở dưới gò núi, bởi thế sau khi đi vào liền có cảm giác rất vắng vẻ. Trên con đường mòn lên núi, quân Sở cũng không bố trí tiểu đội để tuần tra, cả bọn đi lên vô cùng thuận lợi.
Gò núi không lớn, vượt qua một cánh rừng, cả đám đã nhìn thấy ánh đèn phía trên nhà khách. Nhìn lại mấy gian phòng ốc, phía trước cửa sổ có những bóng người lắc lư.
Cuối cùng 4 người cũng đã nhìn thấy hai gã thủ vệ tại phía trước nhà khách. Tuy 2 gã đang trấn thủ ở phía trước con đường dẫn lên núi, nhưng xem ra cũng rất buông lỏng cảnh giác. Hai tên này còn đang kể cho nhau nghe những câu chuyện của gia đình mình, nếu như 4 người tập kích, họ sẽ dễ dàng có thể giải quyết chúng. Nhưng Thạch Môn lại không làm như vậy, anh ta lựa chọn đi vòng qua, đến một nơi dưới vách đá dựng đứng cao hơn một trượng.
Nếu là ban ngày, nơi đây sẽ rất thu hút ánh mắt của người ngoài. Thậm chí cho dù là trong đêm, chỉ cần có thêm mấy tên thủ vệ, nơi này cũng sẽ rất dễ dàng lọt vào tầm quan sát. Có điều vào giờ phút này, đây sẽ là một con đường tuyệt hảo để đi lên.
Thạch Môn lên trước, tiếp theo lại là Sừ Hà trượng nhân, sau đó là Ngô Thăng, cuối cùng là Đào Hoa nương.
Trên đỉnh gò núi có hơn chục ngôi nhà khách nằm rải rác, cao thấp nhấp nhô không đều. Thạch Môn nhẹ nhàng đi đầu tiên, dọc theo một hành lang mưa gió đi đến một gian phòng ở phía sau đại sảnh. Chỉ thấy bên trong căn phòng này đang đốt đèn, phía ngoài có một cái cửa có 3 cánh được trạm khắc rất đẹp đang đóng chặt, có hai bóng người ở bên trong đi tới đi lui.
Thạch Môn chỉ vào gian chính của căn phòng này, ra hiệu cho mọi người. Sau đó, anh ta nép mình vào chân tường tiến đến cánh cửa bên trái, Sừ Hà trượng nhân quay người lướt sang dán mình ở cửa bên phải, Đào Hoa nương lại phi thân lên mái hiên, cổ chân móc vào xà nhà, uốn ngược thân mình xuống, tay nàng cầm Đào Cung, lắp Đào Diệp lên dây cung
- Đây chính là khúc nhạc dạo của một màn phá cửa kinh điển a! -
Ngô Thăng lui hai bước về phía sau, nấp ở cái hành lang mưa gió phía sau, hắn đang được thấy cảnh tượng ba người bọn họ phá cửa mà vào. Hắn cũng không khẩn trương một chút nào, trước kia "Ngô Thăng" cũng đã phá cửa không ít, thậm chí so với nhóm này còn muốn không kiêng nể gì cả. Có thể nói là hắn gần như đã quang minh chính đại xông ra đạp cửa.
Chỉ thấy Đào Hoa nương thả nhẹ dây cung, Đào Diệp từ trên dây bay ra. Nó vừa chậm chạp vừa phiêu hốt, bay lơ lửng đến trước cửa, sau đó nó cắm vào giữa khe cửa.
Sừ Hà trượng nhân hít sâu một hơi rồi lão đột nhiên thổi ra, dẫn phát một trận gió lớn ở hành lang trước. Theo gió lớn nổi lên, Đào Diệp đang cắm trong khe cửa khẽ run lên, Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên "Két.." Cái cửa có 3 cánh từ từ mở ra.
Trong phòng một có người nói: "Gió lớn thật..."
Tên còn lại "A..." một tiếng, lại không thấy nói tiếp.
Tiếng bước chân vang lên, có người đi ra đóng cửa, toàn bộ thân thể của gã đã xuất hiện ở cửa ra vào.
Thạch Môn đang ẩn thân tại dưới chân tường, then cửa trong tay bỗng nhiên chọc lên, đâm vào người nọ phần bụng, thân thể gã này lập tức cứng ngắc, lại một Đào Diệp rơi xuống, bịt kín miệng của gã.
Thạch Môn khom lưng đỡ lấy người nọ từng bước một đi vào nhà, Sừ Hà trượng nhân lách mình theo vào, chợt nghe có người hỏi: "Cảnh Tuyên?"
Tiếp theo lại có một tiếng kêu đau đớn vang lên.
Sừ Hà trượng nhân lách mình đi ra, gọi Ngô Thăng vào. Hắn bước nhanh đi vào theo, đóng cửa phòng lại, Đào Hoa nương vẫn ẩn thân dưới mái hiên như trước, trách nhiệm của nàng là yểm hộ cho ba người.
Căn phòng này có 3 gian, bọn họ đang ở trong gian nhà chính. phía dưới cái giường của sương phòng phía Đông có bốn cái chân đang thò ra, Sừ Hà trượng nhân cũng phát hiện thấy điều này, lão đi qua đá hai cái chân vào trong.
Sương phòng phía Tây được ngăn cách với gian chính bằng một kệ tủ chứa đầy trân bảo. Trên kệ có thẻ tre, thư tịch, đỉnh đồng, vũ khí, bát quái la bàn, kiếm gỗ đào ... Ô chính giữa còn có một cái Tiểu Hương lô, trong lô cũng đang đốt trầm hương, khói xanh lượn lờ, hương khí đầy phòng.
Nhìn xuyên qua kệ trân bảo, 4 người có thể trông thấy rõ ràng phía bên kia đang chất đống từng cái hòm làm từ gỗ đàn rương. mỗi chiếc rương đều dài hơn 1 thước, chế tác vô cùng tinh xảo, đếm qua cũng thấy không dưới 20 hòm!
Tính cả Ngô Thăng, ba người hô hấp đều hơi ồ ồ.
Thạch Môn chỉ vào kệ tủ nói: "Dịch quán có hai trận pháp, trận pháp bên trong chuyên môn thủ hộ bảo khố này, cái kệ này là mắt trận của trận pháp , không thể dập khói lửa trong lư hương, nhất định phải phá vỡ mắt trận... Đây là bọn chúng dùng 1 số tiền lớn mua được từ Tắc Hạ Học Cung, Thẩm đạo hữu, phải xem thủ đoạn của ngươi rồi."
Ngô Thăng nói: "Đây là trận pháp chứ không phải pháp khí, ta chưa từng thử qua..."
Thạch Môn nói: "Nói cho cùng, mắt trận cũng là kiện pháp khí! Phá không được nó, vụ làm ăn hôm nay khó có thể thành công!"
Ngô Thăng gật đầu: "Ta hiểu rõ." Dứt lời hắn không trì hoãn nữa, Ngô Thăng tập trung quan tưởng, mang toàn bộ kệ trân bảo nhét vào trong Thái Cực Cầu.
Thạch Môn và Sừ Hà trượng nhân canh giữ ở bên cạnh Ngô Thăng, cả hai nhìn chằm chằm 3 cây hương đang chậm rãi thiêu đốt phía trong Tiểu Hương lô, mắt không hề nháy một cái, trong lòng bàn tay mỗi người đều ươn ướt mồ hôi.
Chỉ vừa mới đây, ba làn khói xanh đồng thời run rẩy, Thạch Môn và Sừ Hà trượng nhân lập tức cùng dướn lên cái cổ.
Ngô Thăng cũng hơi khẩn trương, tuy nói trận pháp vận chuyển phía trên pháp khí, bản chất chính là pháp khí, lời này là không có sai. Nhưng trận pháp dẫu sao cũng khác với pháp khí, đây là một quy trình tự vận hành tuần hoàn. nếu như nói pháp khí là vật chết, vậy trận pháp chính là vật sống.
Kệ trân bảo này làm cho Ngô Thăng có một cảm giác., nó chính là một luồng linh lực đang lưu động, như trong gió có mây, trong núi có nước. Khi linh khí liên tục chuyển động thì việc thu nạp sẽ rất khó khăn. Thật ra khó khăn cũng không phải ở thu nạp, mà là khi thu nạp rất dễ dàng phá hư tính chất của linh lực đang lưu động. Đó gọi là "rút dây động rừng", một khi xử lý không tốt, lập tức cây hương sẽ ngừng cháy, mà kết quả của việc đó, chính là khởi động sát trận tự hành.
Vừa rồi trong nháy mắt đó, chính là khi thu nạp ảnh hưởng đến nơi khác, xém chút nữa làm đầu hương tắt lửa.
Nhưng mà "việc đã đến nước này, không có đường lui", Ngô Thăng giữ vững tinh thần, toàn lực cẩn thận thăm dò, từ từ rút ra từng sợi linh lực. Một khi phát hiện linh lực đang "như nước, như mây" có dấu hiệu đình chỉ lưu động, hắn sẽ mau chóng dừng tay.
Cẩn thận thăm dò hơn nửa canh giờ, hắn chỉ rút lấy một chút, chuyển hóa ra chưa tới ba mươi hạt Linh Sa. Nếu tiếp theo cứ như vậy, cho dù Ngô Thăng quan tưởng một ngày cũng không thể phá giải trận pháp này. Nhưng mà bọn họ tuyệt đối sẽ không có một ngày.
Quá tập trung, Ngô Thăng đã quên thời gian đang trôi qua, tinh thần của hắn đắm chìm trong Thái Cực Cầu, quan sát sự vận hành của linh lực, so sánh sự biến hóa với chuyển động của trận pháp, phân tích linh lực ngưng tụ và phát tán, tìm kiếm thời cơ phù hợp để chuyển hóa.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Ngô Thăng bỗng nhiên cảm nhận được quỹ tích vận hành của linh lực trong một thời khắc nào đó. Nó giống như là một định dạng hoàn chỉnh hiện lên trong đầu. Sở dĩ quỹ tích này là một định dạng hoàn chỉnh, nguyên nhân là vì đó là một thứ mà hắn rất quen thuộc , quỹ tích này giống như một Vân Văn hắn đã từng quan tưởng!
3,1415926...
Bỗng chốc Ngô Thăng ngơ ngẩn cả người, giống như một kẻ ngốc, 3 cây hương lập tức xảy ra vấn đề, khói xanh lay động, rung động càng ngày càng kịch liệt.
"Thẩm tiểu hữu! Thẩm tiểu hữu!" Sừ Hà trượng nhân liên tục nhắc nhở, mồ hôi vã ra như tắm.
Theo bản năng Thạch Môn nắm thật chặt then cửa, anh ta cố ngăn lại Sừ Hà trượng nhân: "Trượng nhân không nên nói chuyện!"
Mắt thấy khói xanh đứt quãng, có dấu hiệu bị dập tắt. Thạch Môn ra hiệu cho Sừ Hà trượng nhân. Sừ Hà trượng nhân lùi lại đến cạnh cửa, chuẩn bị mở cánh cửa ra.
Thạch Môn cũng lùi về sau một bước, rồi lại một bước...
Đúng lúc này, bỗng nhiên khói xanh lại ổn định, 3 cây hương cháy trở lại bình thường, hương thơm lại tản ra toàn bộ gian phòng.
Thạch Môn nhắm mắt lại để giảm bớt căng thẳng, anh ta trở lại bên người Ngô Thăng, tiếp tục bảo hộ Ngô Thăng phá trận.
Sừ Hà trượng nhân dùng ống tay áo lau lên cái đầu đầy mồ hôi, nhưng lão vẫn đứng yên bên cạnh cửa như cũ, không dám trở về.
Lúc này Ngô Thăng đã từ trong trạng thái ngơ ngẩn tỉnh lại, hắn thầm nói một tiếng "Nguy hiểm thật", rồi lại tiếp tục quan tưởng. Có điều lần này hắn lại tập trung quan tưởng vào quỹ tích chuyển động của linh lực trong trận pháp.
Thẳng đến lúc có một định dạng quen thuộc giống như Vân Văn hiện ra.
Hai hình tam giác có các cặp cạnh tương ứng tỷ lệ với nhau là hai tam giác đồng dạng.