Trở lại căn phòng trúc, Ngô Thăng lập tức bắt đầu tìm hiểu loại Vân Văn cổ quái này.
Kim Vô Huyễn cũng ngồi lại với hắn một lúc, y cứ thao thao bất tuyệt về năm đó y đã học tập Vân Văn như thế nào. Chợt thấy bộ dáng khó hiểu của Ngô Thăng, y mới tỉnh ngộ lại, bật cười nói: "Đây là ta cũng quá vội vã, trước tiên cứ để Ngô huynh tự tìm hiểu mới phải. Chờ Ngô huynh có gì không hiểu, đệ lại đến giải đáp đi. Tưởng tượng Vân Văn cũng không cần quá mức nóng vội, từ từ sẽ đến, đệ năm đó cũng phải tưởng tượng mất nửa tháng, mới hiểu rõ được cái Vân Văn thứ nhất."
Ngô Thăng hỏi: "Ta nghe lệnh sư nói, chỉ còn mấy ngày nữa, các loại tài liệu luyện đan sẽ được chuẩn bị đầy đủ. Nếu việc tìm hiểu Vân Văn mất nhiều thời gian như vậy, không kịp với kế hoạch thì phải làm sao bây giờ?"
Kim Vô Huyễn nói: "Luyện đan là con đường lâu dài, cũng không phải một lần là xong, trong khi luyện đan đồng thời cũng có thể tìm hiểu Vân Văn, tưởng tượng ra một cái, luyện đan sẽ tiến lên một bước. Tiên sinh muốn vừa luyện hoá vừa dung hợp Vân Văn cùng 1 lúc là tuyệt đối không có khả năng."
Ngô Thăng lật xem những Vân Văn này một lần, cảm giác cái đầu mình muốn biến to ra gấp đôi, hắn hướng về Kim Vô Huyễn thỉnh giáo: "Những Vân Văn này nghĩa là sao? Kim lão đệ phiên dịch cho ta một chút...Có giải thích gì sao?"
Kim Vô Huyễn nói: "Không phải ta mới vừa nói sao? Phải suy nghĩ tưởng tượng, hãy nhìn sâu vào trong trái tim xem huynh thấy được những gì, mỗi người khi tu hành sẽ có một cảm ngộ khác nhau. Nếu như đệ giải thích cho Ngô huynh, nói không chính xác còn có thể phá hỏng việc tu hành của Ngô huynh... Nếu không vừa rồi lão sư đã trực tiếp nói cho Ngô huynh tất cả là được rồi."
"Vậy cũng phải cho ta chút gợi ý chứ?"
"Lão sư đã từng nói, tu hành bên ngoài, thể ngộ tại mình, trải qua kiến thức, thiện ác chi niệm, lòng dạ khí độ, đều được phản hồi. Tại trong lúc thể ngộ, mỗi một Vân Văn đều có thiên địa đạo lý khác nhau, mà những thiên địa chí lý này lại xuất phát từ bản thân chúng ta. Nói thật, có một chút đạo lý, tuy đệ đã nhìn ra và nhớ kỹ rồi, nhưng lại không thể giải thích vì sao lại như vậy, càng không cách nào có thể tiếp thụ. Đệ chỉ đành trông mèo vẽ hổ, ghi nhớ nó lại mà thôi."
Thấy y tạm thời không thể giúp được mình, Ngô Thăng khoát tay áo: "Lão đệ ngươi cứ về trước đi, cứ để ta thử xem."
Kim Vô Huyễn đi rồi, Ngô Thăng vùi đầu vào cuốn sách, nhìn chằm chằm vào Vân Văn thứ nhất. Hắn vừa cẩn thận quan sát vừa đưa ngón tay vẽ vẽ vào hư không.
Vân Văn này được vẽ từ 4 nét bút, phía trên là 2 nét ngắn hình sóng, ở giữa có một nét ngang đầy nghi vấn, phía dưới cùng có vài nét hình sóng giống như là 30% vậy ".
Khi đã ghi nhớ hình dạng của Vân Văn này, Ngô Thăng sử dụng tới phương pháp tưởng tượng "Chiếu sáng" Vân Văn.
Phương pháp tưởng tượng có hai loại, một loại là được lão sư truyền pháp, dùng hạt giống đã được tưởng tượng hoàn chỉnh đánh vào Khí Hải của ngươi. Hạt giống sẽ trực tiếp thành hình trong Khí Hải, mỗi lần ngươi muốn tưởng tượng, liền nhìn vào đó mà tìm hiểu.
Bởi vì Ngô Thăng không có Khí Hải ——Cho nên hắn phải đi con đường thứ hai, nhìn vào Vân Văn trong cuốn sách mà tưởng tượng. Trước hết, Ngô Thăng cần phải quan sát Vân Văn thật kĩ càng, như vậy sau khi nhắm mắt sẽ có cảm giác giống như có ánh nến chiếu rọi trong bóng đêm, quang ảnh của Vân Văn sẽ được giữ lại trong đáy mắt, cuối cùng sẽ chỉ có Vân Văn xuất hiện ở trước mắt.
Đó là một quá trình liên tục lặp đi lặp lại nhiều lần, quá trình này sẽ khảo nghiệm sự kiên trì cùng nghị lực của người tu hành. Hơn nữa đó cũng là thời gian để tĩnh tâm suy nghĩ, khi đã đắm chìm đi vào, sẽ có rất nhiều chỗ tốt đối với tâm tính.
Bất tri bất giác thời gian một đêm đã trôi qua.
Trong một đêm này, mặc dù hắn không đạt thành mục tiêu, không thể thu được kết quả gì, nhưng là một kẻ xuyên việt, lần đầu tiên Ngô Thăng đã chân chính bước lên con đường tu hành. Hắn có một cảm giác rất kỳ diệu, giống như vừa trải qua một giấc ngủ ngon, tinh thần vô cùng sung mãn, không hề cảm thấy một chút buồn ngủ nào.
Ngô Thăng đi ra ngoài căn phòng rồi nhóm lửa nấu cháo, ăn một bữa điểm tâm thật ngon miệng. Lúc hắn đang muốn trở lại phòng tiếp tục tìm hiểu thì có khách tới thăm. Trên thực tế, dù cho người đó không gõ cửa, Ngô Thăng cũng đã nhìn thấy gã từ sớm. Hắn cứ im lặng nhìn gã tiến tới cửa viện rồi đưa tay lên phách ba cái tại cửa trúc.
Người đến là Tiểu Chiêu, gã đàn ông cường tráng Tiểu Chiêu, chính là cái gã ngồi chồm hỗm dưới đất cũng đã cao ngang với cái cổ của Ngô Thăng, Tiểu Chiêu.
Ngô Thăng thò tay mời: "Mời."
Tiểu Chiêu đẩy cửa về phía trước, một tiếng răng rắc vang lên, mềm yếu cánh cửa lập tức đứt gãy tại chỗ, đổ lạch cạch trên mặt đất.
Tiểu Chiêu liếc cái cửa trúc, bước tiến vào trong nội viện: "Ta sẽ bồi thường."
Ngô Thăng bất đắc dĩ bấm bấm vào huyệt thái dương: "Không cần, mời ngồi."
Hai người ngồi đối diện trên đống cỏ ở trong nội viện, Ngô Thăng hỏi: "Hôm qua mới đến ư? Lúc ở trên núi, ta đã nhìn thấy các ngươi."
Tiểu Chiêu nói: "Sĩ Sư Phủ tại Dĩnh Đô đã tra xét đến Tả Sứ Phủ của Ngư đại phu, Ngư đại phu đã mang theo chúng ta trốn thoát. Có thể nói tất cả các căn cứ ngầm của nghĩa sĩ Hổ Phương Quốc tại Dĩnh Đô đều đã bị địch chiếm đóng."
Nhìn thấy gương mặt tiều tuỵ của gã, nguyên bản lồng ngực cao ngất đều tựa hồ cũng chìm xuống một đoạn, Ngô Thăng an ủi: "Ngươi cùng Ngư đại phu có thể trốn ra tới là tốt rồi, các ngươi có thể kiên trì tại Dĩnh Đô cho tới bây giờ, thật là không dễ."
Tiểu Chiêu im lặng một lát, đột nhiên nói: "Ngô tiên sinh, thương thế của ngươi thật nặng như vậy sao?"
Ngô Thăng nhìn chằm chằm vào mắt của gã, hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Tiểu Chiêu nói: "Ngô tiên sinh không nên hiểu lầm, tại hạ chỉ muốn biết... Là trước kia, vẫn là về sau?"
Ngô Thăng hiểu rõ ý tứ của gã, trầm ngâm nói: "Lúc trước hay là về sau thì lại có quan hệ gì đâu? Hôm ấy ngươi cùng Ngư đại phu ngăn ta lại, chẳng lẽ nếu như biết được tu vi của ta đã mất thì các ngươi sẽ giết ta ư?"
Tiểu Chiêu ngẩn ngơ, khom người nói: "Đa tạ tiên sinh giải thích."
Khúc mắc đã hiểu rõ, Tiểu Chiêu lại nói: "Như vậy, ta sẽ không quấy rầy tiên sinh."
Ngô Thăng hỏi: "Là Ngư đại phu bảo ngươi tới, hay là chính mình tới?"
"Ngư đại phu mới vào ở Lôi Công Sơn, sự vụ bận rộn, công tử còn cố ý ủy thác chức Tư Khấu cho Ngư đại phu, ngày mai muốn sắc phong rồi."
Gã không trả lời thẳng nhưng thật ra cũng đã nói rõ ràng, chắc chắn ngư dân không muốn gặp mặt Ngô Thăng vào thời điểm này, mà Ngô Thăng đồng dạng cũng không muốn gặp y.
Ám sát Chiêu Xa, là công tích mà song phương cùng nhau hoàn thành, nhưng đây cũng không phải một lần ám sát thành công. Bởi vì đã giết lầm mục tiêu, nếu sự thật được vạch trần, đối với cả hai bên cũng không phải chuyện tốt gì. Không bằng cứ ăn ý bỏ qua như vậy, ai cũng không đề cập tới, tốt nhất là dứt khoát không gặp, song phương càng đỡ phải lúng túng.
Sau đó vài ngày, Ngô Thăng nghe nói ngư dân đã được công tử Trùy sắc phong làm Tư Khấu, còn nghe nói tam đệ tử của Mộc đạo nhân là Hàn Tử tỏ ra không phục, gã còn đích thân tới cửa thách đấu.
Tu vi của Hàn Tử so với Kim Vô Huyễn cao hơn rất nhiều, thuộc về tu sĩ có thâm niên ở Luyện Thần cảnh. Bổn sự của ngư dân và Tiểu Chiêu thì Ngô Thăng rất rõ ràng, hai người chỉ ở vào đỉnh phong của Luyện Khí cảnh, khẳng định không có biện pháp so sánh với Hàn Tử, bởi vậy mà cả hai đều bị thương nặng ngay tại chỗ. May mà có người đã thông báo cho Mộc đạo nhân kịp thời đến ngăn lại, mới giữ cho ngư dân không bị nhục nhã.
Thời điểm này, công tử Truỳ lại thả ra lời nói bóng gió, y nói trừ khi được bái nếu không chức quan của một quốc gia không thể lấy tu vi cao thấp để bàn luận. Cho dù ngư dân là một người không có tu vi, chỉ bằng hơn mười năm công tích mà y chịu đủ khó khăn nằm vùng tại Dĩnh Đô, cũng đủ để đảm nhiệm làm Tư Khấu.
Lời nói này không sai, nhưng khi Ngô Thăng nghe xong cũng phải cười ha ha một tiếng.
Thật sự là chỉ cười một tiếng là xong, hắn cũng không để ở trong lòng, Ngô Thăng còn đang dốc toàn lực tìn hiểu Vân Văn.
Tìm hiểu Vân Văn thứ nhất quả thật rất khó, chỉ ngắn ngủi vài nét bút vài đường cong, không có bất kỳ chỗ nào phức tạp, vậy mà vẫn không thể nào nhớ được. Liên tục khổ công nhiều ngày về sau, hắn cũng vẻn vẹn chỉ khiến cho nó như ẩn hiện tại trước mắt mà thôi.
Những Vân Văn này quả nhiên có chút môn đạo, khó trách Kim Vô Huyễn dùng nửa tháng mới xem xong hình thứ nhất.
Phải đợi đến ngày thứ sáu, khi Ngô Thăng vừa ăn cơm vừa suy nghĩ mãi không thôi, theo bản năng hắn để đôi đũa lên cái chén gỗ.
Chỉ là bình thường một động tác vẫn làm hàng ngày, hôm nay lại làm trong lòng Ngô Thăng nhảy dựng, hắn trừng mắt nhìn hai chiếc đũa hồi lâu rồi nhắm mắt lại. Sau một lát, Ngô Thăng bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to.
- Thì ra là thế! -