Phía ngoài bức tường, tiếng bước chân đang vội vàng rời đi, cả hai người lại chờ trong chốc lát, bên ngoài mới an tĩnh lại. Ngô Thăng nhẹ nhàng thở ra, hắn đang muốn giải quyết vấn đề bên dưới thì phát hiện mình đã lâm vào khốn cảnh.
Lúc đầu, Tuyệt Kim Thằng vốn không phải của Ngô Thăng, hắn có thể sử dụng nó toàn bộ nhờ vào ba đạo chân nguyên của Mộc đạo nhân lưu lại. Bởi vì Ngô Thăng không thể điều khiển nó chính xác cho nên Tuyệt Kim Thằng đã trói hắn và nữ phi tặc lại với nhau.
- Không giải khai Tuyệt Kim Thằng, ta sẽ không thoát ra được. Nhưng nếu ta mở Tuyệt Kim Thằng ra, Chân Nguyên của nàng cũng được giải thoát. Ta lại không phải đối thủ của nàng, đến lúc đó chủ khách đổi chỗ, cái mạng nhỏ của ta sẽ rơi vào khống chế của đối phương. -
- Trừ phi... -
Cổ tay Ngô Thăng phát lực, hắn chuẩn bị bẻ gẫy cổ tay của nàng.
Nữ phi tặc cũng hết sức cơ cảnh, nàng lập tức phát hiện được ý đồ của Ngô Thăng, thấp giọng nói: "Nếu như ngươi dám làm vậy ta sẽ kêu lên, kêu to hết cỡ thì thôi!"
Hô hấp của Ngô Thăng trì trệ, hắn đành phải dừng tay —— nữ phi tặc này cũng có chút ý tứ.
Nữ phi tặc được một tấc lại muốn tiến một thước, nàng nói: "Thả ta ra, ta cam đoan sẽ không kêu."
Ngô Thăng nói: "Ta dựa vào cái gì để tin ngươi?"
Nữ phi tặc nói: "Nếu ngươi không thả ta ra, ta kêu lên thật đó."
Ngô Thăng nói: "Kêu to lên, cùng lắm là sau khi bị bắt, lại cùng nhau ăn chung mấy roi."
Lúc này cục diện có hơi bế tắc, Ngô Thăng vắt óc suy nghĩ cách để thoát thân, nhưng nhất thời rất khó có thể song toàn. Qua một lúc, nữ phi tặc sau tai chợt hỏi: "Chẳng lẽ pháp bảo này không phải của ngươi? Ngươi cũng không có biện pháp cởi trói sao?"
"Làm sao có thể?"
"Vậy tại sao ngươi lại trói cả chính mình chứ?"
"Ta cam tâm tình nguyện a!"
"Cuối cùng ngươi có thể cởi bỏ dây thừng này hay khopngo?"
"Đây chẳng phải là nói nhảm sao?"
"Ta xem chưa chắc."
"Phép khích tướng ư? Không ăn thua với ta."
"Tốt lắm, như ngươi mong muốn, ta đã nói trước rồi đó, đến lúc đó ngươi cứ việc đi chịu đòn, thứ cho không phụng bồi. Có ai không —— "
Kêu thật ư? Tuy tiếng kêu của nàng cũng không lớn, nhưng vẫn khiến cho da đầu của Ngô Thăng tê rần, hắn vội vàng ngăn lại: "Đợi chút đã!"
Hai người im lặng một lát, thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, lúc này cả hai mới thở phào một cái, bắt đầu đàm phán: "Nói nhỏ chút... Ngươi còn kêu lên thì ta sẽ bẻ gẫy hai tay, lúc đó ngươi sẽ trở thành một phế nhân."
"Trong nhà ta có linh đan, gãy xương có thể nối lại, da thịt có thể trọng sinh, trừ phi ngươi giết ta. Hoặc là, ta sẽ cắn chết ngươi... Mà ngươi lại không cắn được ta đâu, ha ha..."
Nói xong, nữ phi tặc phía sau lưng bỗng nhiên nở nụ cười, nàng thật sự là có lý do để cười, bởi vì tuy Ngô Thăng có thể bẻ gẫy cổ tay nàng, nhưng lại không thể giết được nàng trong thời gian ngắn. Hơn nữa, một khi Ngô Thăng có hành động, nàng có thể lập tức la to lên, hoặc là theo như lời nàng vừa nói, từ phía sau cắn cổ Ngô Thăng.
"Có thể nói nhỏ chút hay không... Như vậy đi, trước cứ nói một chút về nguyện vọng chung của ta và ngươi, như thế gọi là cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng. Ta cho rằng, cả hai chúng ta đều không muốn kinh động người bên ngoài, đúng hay không?"
"Có thể không kinh động đương nhiên tốt nhất, nhưng đến thời điểm thật sự không có biện pháp , ngươi cũng đừng trách ta." Nữ phi tặc cố ý cường điệu ưu thế của mình ở điểm này.
"Rất tốt, tiếp theo chúng ta thảo luận một chút, nếu như ta cởi bỏ dây thừng, ngươi sẽ cam đoan không hạ độc thủ đằng sau ta như thế nào ?"
"Bây giờ là chính ngươi không tin ta! Ta cho rằng nên nói thế này mới phải, ngươi có nguyện ý tin tưởng ta hay không ."
"Đây không phải là là một chuyện sao?"
"Đương nhiên không phải! Chỉ cần ngươi tin tưởng ta, thả ta ra, ngoại trừ ta cam đoan sẽ không động thủ với ngươi, ta còn có thể trả cho ngươi 10 kim."
"Haha, ngươi rất có tiền..." bỗng nhiên Ngô Thăng ngắt lời.
Sau tai truyền đến một tiếng nói nhỏ: "Ngừng."
Gia đình trong ngôi nhà nơi bọn họ đang ẩn nấp mở cửa phòng ra, lại nghe có tiếng bước chân đi ra. Tuy rằng bước chân rất nhẹ, rất chậm, nhưng với hai người trong giới tu hành như bọn họ thì có thể nghe rất rõ ràng.
Từ tiếng bước chân, trước mắt Ngô Thăng lập tức xuất hiện một hình ảnh: Có người rón ra rón rén đi ra khỏi nhà một cách rất cẩn thận.
- Chẳng lẽ trong nhà còn có 1 tên phi tặc nữa? -
Trong lúc còn đang suy đoán, một cây gậy gỗ bỗng nhiên đập vào bên trong đống cỏ, làm những đoạn rễ và mảnh vụn của cỏ khô bay tán loạn, đồng thời đánh vào trên sống mũi Ngô Thăng .
Một cảm giác chua xót xông lên trên trán, nước mắt Ngô Thăng ướt đẫm trong hốc mắt. Rất may hắn có chân nguyên hộ thể, nếu không thì đã phải chào tạm biệt cái mũi rồi.
Cây gỗ bị chân nguyên chấn động bật trở lại, vị trí bị đánh trúng trên cái mũi rạn nứt kêu răng rắc .
Ngô Thăng không kịp lau đi vệt nước mắt, hắn nhảy ra đá một cước...
Nhưng không thể đá được, ngược lại còn khiến nữ phi tặc ở sau lưng kêu đau một tiếng, cũng không biết nàng ta bị làm sao.
Mắt thấy gậy thứ hai đang đâm tới, nguy hiểm hơn nữa lần này là một đầu nhọn do cây gậy đã bị gãy, Ngô Thăng vội vàng lăn qua một bên, tránh thoát một xiên này.
Hắn tiếp tục phát lực bên hông, đứng thẳng dậy. Lúc này Ngô Thăng mới nhìn rõ kẻ đang tấn công. Trong đêm tối, một người đàn ông cao to ăn mặc giống người bán hàng rong đang vung mạnh côn đánh với theo.
Vừa đánh, tráng hán kia vừa hô: "Đồ ăn trộm , ta phải đánh cho ngươi một trận... Ơ a, thì ra là một đôi, đánh chết đôi cẩu nam nữ các ngươi..."
Tuy rằng tay chân của Ngô Thăng đã bị trói, nhưng hắn muốn đối phó gã này cũng không thành vấn đề, mũi chân điểm một cái... Hắn cõng nữ phi tặc nhảy lên thật cao, dùng lưng phát lực ... Sau lưng lại kêu lên một tiếng...
Ngô Thăng quát lớn: "Chịu đựng!" 2 chân, không, là 4 chân đá ra, chọc lên trên ngực tráng hán kia.
Gã này kêu lên một tiếng khó chịu, tức thì bị đá bay ra ngoài, cây gậy cũng rơi ra khỏi tay, ngã xuống mặt đất rồi ngất lịm.
Ngô Thăng đang cõng theo một người, sau khi tiếp đất, trọng tâm lại dồn về phía sau, hắn đứng không vững. Ngô Thăng lập tức dướn ra phia trước để lấy thăng bằng thì nghe thấy một tiếng kêu đau truyền đến, khiến cho Ngô Thăng kích động quát lên: "Câm miệng!"
Cả hai vừa mới uốn éo đứng lên, bên trong cửa phòng đột nhiên truyền ra tiếng la khóc tê tâm liệt phế: "Phu quân đáng thương của ta a..." Theo tiếng gọi ầm ĩ vang lên, hàng xóm lân cận nhao nhao thức dậy, cửa sổ các căn nhà đã sáng lên ánh đèn.
Ngô Thăng nhảy thẳng qua khỏi bức tường, chạy sang ngôi nhà bên cạnh.
"Thả ta ra!"
"Không thả!"
"Tu vi của ngươi quá thấp, muốn hại chết ta sao?"
"Chẳng lẽ tu vi của ngươi thì cao chắc? Nếu tu vi của ngươi cao thì tại sao khi ta chui vào mới phát hiện? Phát hiện ra sớm thì đừng để cho ta đi vào, chẳng phải sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi ư?"
"Đó là vì lúc đó ta đã ngủ rồi, ta đã không ngủ 2 ngày trời, là do ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!"
"Nói nhỏ chút... Có muốn bị người khác nghe thấy không..."
"Vậy ngươi hãy thả ta ra..."
Khi chạy tới một đường phố vắng vẻ, Ngô Thăng đột nhiên phanh lại, sau lưng lại có một tiếng thét kinh hãi: "Tìm đường chết!"
Ngô Thăng không để ý đến nàng, hắn bình tĩnh quan sát về cái hẻm phía đối diện. Có một bóng người đang đứng trong bóng tối, kẻ này hai tay cầm kiếm, nhìn thẳng về phía bọn họ, trên mũi kiếm tản ra vầng sáng màu trắng nhàn nhạt, đó là Chân Nguyên ngưng tụ thành kiếm quang.
Kẻ này có thể ngưng xuất kiếm mang, có nghĩa là gã đã tiến rất xa trên con đường Luyện Khí, ít nhất hiện tại Ngô Thăng không phải đối thủ của gã.
Nữ phi tặc hung ác nói bên tai Ngô Thăng: "Thả ta ra, nhanh!" Nàng hầu như đã cắn vào lỗ tai của hắn.
Ngô Thăng ra cái giá cuối cùng: "Ngươi nói 10 kim?"
Nữ phi tặc xém chút nữa tức chết: "Chắc chắn sẽ đưa cho ngươi!"
Ngô Thăng nói: "Cùng tiến lên chứ?"
Nữ phi tặc nói: "Đương nhiên!"
Ngô Thăng lại nói: "Ta đếm ba tiếng... 3..."
Cũng không thấy "2" rồi, Ngô Thăng rút Lôi Chùy ra từ ống tay áo, Tuyệt Kim Thằng lập tức mở ra. Cùng lúc đó, bên hông của hắn phát lực, quay ngược trở lại nửa vòng. Sau đó Ngô Thăng hích mông một cái, nữ phi tặc lập tức bay về phía đối diện.
Ngô Thăng quay đầu bỏ chạy, bóng người của hắn nhanh chóng tan biến trong đêm tối. Hắn chỉ để lại một câu nói: "Đạo hữu đứng vững, đợi ta đi gọi viện binh!"