• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Thăng đang định đưa tay ra lấy Lôi Kích Mộc, thì bỗng nhiên hắn nghe thấy một trận la hét ầm ĩ phía ngoài cửa ra vào.

Chỉ thấy có một lão tu sĩ râu tóc bạc trắng đang bị mấy gã đàn ông cường tráng đè xuống mặt đất và ra sức đánh một trận, lão bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nước mắt giàn giụa.

Vừa nãy còn đánh cờ phía ngoài đình, người mũi ưng và người hói đầu đang khoanh tay đứng ở bên cạnh, hung ác nói: "Đánh, đánh chết thì thôi! Lão bất tử này đúng là không sợ chết a, lại dám cầm hàng giả đến đây bán, thật sự coi huynh đệ chúng ta là kẻ mù sao? Mang thứ đó lấy ra ngay..."

Một gã đàn ông cường tráng bước đi đến bên cạnh Ngô Thăng, gã thò tay lấy đoạn Lôi Kích Mộc từ trên kệ xuống, mang đến giao cho người mũi ưng. Người mũi ưng đưa tay trái cầm lấy, sau đó y lôi từ trong ngực của lão tu sĩ ra một rễ cây có hình dáng tương tự, so sánh chốc lát, nói: "Đúng là rất giống nha!" Đoạn y bẻ rễ cây giả thành hai đoạn, ném lên mặt lão tu sĩ: "Đánh chết rồi quăng đi chôn!"

Ngô Thăng không khỏi ngạc nhiên, cái đoạn rễ cây bị bẻ gãy chính là thứ mà hắn đang chuẩn bị mua.

Hoá ra chỉ là đồ giả ư?

Đến tận lúc này lão tu sĩ vẫn không giải thích gì, lão chỉ dùng hai tay bảo vệ đầu, mặc kệ cho những gã đàn ông cường tráng kia đánh. Sau khoảng nửa chén trà, người mũi ưng phất tay một cái, mấy gã đàn ông cường tráng nâng lão tu sĩ đã như chó chết đưa ra ngoài.

Ngô Thăng cũng không dám đi lên xin tha cho lão, tuy rằng hắn rất muốn biết lai lịch của đoạn Lôi Kích Mộc giả kia, nhưng nếu như bây giờ xông ra, sợ rằng sẽ bị nhận nhầm thành đỗng loã với lão tu sĩ?

Bởi vậy, hắn cẩn thận hỏi một người nào đó bên cạnh: "Lão trượng này là ai vậy?"

Người nọ nở nụ cười, trả lời: "Đông Duẩn thượng nhân ở dưới Đông Duẩn phong, ngươi không biết sao? Đừng nhìn danh hào của lão có vẻ rất vang dội a, tự xưng thượng nhân, thật ra lại là một tên Luyện Khí sĩ vô dụng. Đời này cũng đừng nghĩ đến chân nguyên Kết Thai... Lão có thói quen thường cầm một ít hàng giả đi trao đổi với người khác, nếu không phải lão là bạn cố tri của Thần Ẩn phong chủ tình thì đã bị đánh chết từ lâu rồi."

Ngô Thăng hỏi: "Lần này lão... Sẽ không bị đánh chết thật chứ?"

Người kia nói: "Đừng xem lời nói của huynh đệ Ưng gia có vẻ hung ác, chúng cũng không dám hạ độc thủ đâu. Với lại, lão gia hỏa này cũng là loại da dày thịt béo, mọi người đều nói lão đã tu luyện được Quy Giáp Thần Công, ha ha..."

Đàm luận một lát, Ngô Thăng cảm kích: "Đa tạ huynh đài!"

Người nọ vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Đi ra bên ngoài, đều là đạo hữu, hà tất khách khí... Đạo hữu Mới Tới Hả?"

Ngô Thăng vội vàng phủ nhận, không dám đi bắt chuyện thêm, hắn quyết định quan tưởng chính phẩm Lôi Kích Mộc, kết quả làm hắn rất thất vọng —— linh lực rất dồi dào, nhưng lại không phải là Linh Sa mà Thanh Linh Đan cần, Ngô Thăng chỉ có thể tiếp tục đi xem những thứ khác đang bày trong phòng.

Trời không phụ lòng người, đến lúc chập tối, Ngô Thăng lại tìm được hai loại tài liệu thay thế, số lượng Linh Sa còn thiếu trong bản chép tay đã được giảm bớt xuống 29 loại —— Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có Lôi Kích Mộc giả.

Ngô Thăng hỏi thăm giá cả của hai loại linh tài này, quả nhiên cực kỳ tiện nghi, hắn chỉ cần chi tổng cộng 300 tiền đã có thể mua được. Ngô Thăng mở túi tiền ra trả thì phát hiện trên cái túi đã nhiều thêm ra một vết dao, từ khe hở đó 50 đồng tiền đã biến mất!

Nhận tiền xong, gã đầu trọc Ưng Nhị lập tức nở nụ cười: "Về sau đạo hữu nên cẩn thận để ý, giữ chặt lấy tiền của mình, nếu không ngươi sẽ rất khó tồn tại được ở Lang Sơn!"

Ông chủ đã mặc kệ, Ngô Thăng phải tự mình đi bắt trộm, nhưng sau khi quan sát các tu sĩ trong phòng một lúc, hắn cũng chịu không phân biệt ra được? Ngô Thăng chỉ có thể làm một người câm ăn thiệt thòi.

Mua bán xong, nhận lấy linh tài, Ngô Thăng trở về núi tiếp tục tu luyện, hắn lập tức chuyển hoá thu nạp 2 loại linh tài mới mua, thu được hơn 100 hạt Linh Sa.

- Chuyến đi này thu hoạch rất lớn a, ta không chỉ được miễn phí quan tưởng gần 200 hạt Linh Sa, mà còn tìm được mấy loại vật liệu có thể thay thế linh tài luyện đan, thật sự là một chuyến đi không tệ. -

Ngày hôm sau, Ngô Thăng dậy thật sớm. Khi tiếng chiêm chiếp của chim non mới kêu thì hắn đã xuất phát, vượt qua vài đạo triền núi, đi đến dưới Đông Duẩn phong.

Ngọn núi này có hình thù giống như một cây măng vào mùa đông, một đốt nối tiếp một đốt, quả nhiên không hổ với kỳ danh. Đáng tiếc là nơi này linh lực mỏng manh, tương tự như Tùng Trúc Nhã Uyển của Ngô Thăng, cũng không phải là động phủ lý tưởng để tu hành.

Ngay phía dưới đỉnh núi có 1 gian nhà lá, phía trước và phía sau căn nhà được trồng một ít rau xanh. – Chẳng lẽ đây là động phủ của Đông Duẩn thượng nhân? -

Ngô Thăng cố ý tạo ra một vài động tĩnh trước khi đi đến, lão tu sĩ râu tóc bạc trắng lập tức xuất hiện ở trước cửa. Những vết bầm tím trên mặt lão đã sớm biến mất, cũng không thấy có vết thương, dường như vụ đánh đập hôm qua cũng chưa từng phát sinh, nhìn qua cũng có phần tiên phong đạo cốt. Nếu như không phải ngày hôm qua đã tận mắt nhìn thấy, hay đây là lần đầu tiên Ngô Thăng nhìn thấy lão, chắc hắn cũng sẽ phải kinh nghi bất định, cho là mình đã gặp được cao nhân.

Đông Duẩn thượng nhân dựa cửa mà đứng, lão hỏi: "Vị tiểu hữu này, ngươi tới Đông Duẩn phong của lão phu để làm gì?"

Ngô Thăng nói: "Tự nhiên là có việc muốn hỏi thượng nhân."

Đông Duẩn thượng nhân đánh giá Ngô Thăng, vuốt râu nói: "Ta thấy tiểu hữu rất lạ mặt, chắc cũng không phải là người trong núi Lang sơn, ngươi nghe nói qua danh hào của lão phu sao?"

Ngô Thăng thổi phồng đôi câu: "Đại danh của Thượng nhân, như tiếng sấm bên tai, tại hạ đã ngưỡng mộ từ lâu, vì vậy hôm nay mới mạo muội quấy rầy."

Đông Duẩn thượng nhân nở nụ cười: "Tiểu hữu nói quá rồi! Bắt mạch, bói toán, xem tinh tượng, xem địa lý, phong giải ấn chú, lão phu cũng có biết một chút. Ta có thể giúp tiểu hữu giải đáp nghi vấn, giải thích nghi hoặc, với lại xưa nay lão phu vẫn luôn quan hệ tốt với đồng đạo của Lang Sơn, tiểu hữu nếu có chuyện gì khó xử, lão phu cũng có thể hỗ trợ phân ưu giải nạn, dù sao các đồng đạo quanh đây cũng cần phải bán cho lão phu một chút tình mọn, ha ha... Đương nhiên, đã tới nơi này của lão phu, quy củ là không thể thiếu được..."

Nói đến đây, thấy trên mặt Ngô Thăng hình như có vẻ kinh ngạc, Đông Duẩn thượng nhân càng hét giá to hơn: "Tiểu hữu chắc cũng biết đến danh tiếng của Thần Ẩn phong chủ chứ, đó là bạn thân của lão phu..."

Thấy lão nhân này vừa thở gấp vừa ám chỉ thu phí xa xỉ, đương nhiên Ngô Thăng phải kinh ngạc. - Ngươi lại coi ta là Mới Tới Hả đúng không? – Hắn không chút khách khí nói: "Hôm qua tại hạ mới gặp thượng nhân ở Ưng Đình, vì tò mò mới nghe ngóng sự tích của thượng nhân, ha ha... Vì vậy hôm nay bái sơn..."

Bị Ngô Thăng chọc thủng tại chỗ, Đông Duẩn thượng nhân không gượng được nữa, lão ngã ngồi ngay ở trước cửa, cụp lấy đầu hỏi: "Vậy ngươi tới đây làm cái gì?"

Ngô Thăng đi thẳng vào vấn đề: "Ngày hôm qua, Lôi Kích Mộc giả mà ngươi dùng để đánh tráo rất giống hàng thật, kiếm được ở đâu vậy?"

Đông Duẩn thượng nhân tức giận nói: "Cái gì Lôi Kích Mộc giả? Căn bản lão phu chưa từng nói đó là Lôi Kích Mộc! Rõ ràng là đồ tốt, lão phu hao phí bao nhiêu tâm huyết mới luyện chế thành, linh tính mười phần, 100% là hàng tốt. Mỗi tội không có người nào nhìn được hàng mà thôi!"

Ngô Thăng hỏi: "Có chỗ lợi gì?"

Đông Duẩn thượng nhân nói: "Ta tuy rằng không biết công dụng của nó, nhưng chỉ từ linh tính dồi dào như vậy cũng đã được xem là một loại linh tài đáng giá không thể nghi ngờ!"

Ngô Thăng hỏi: "Vậy vì sao lúc đầu ngươi phải dùng nó đánh tráo Lôi Kích Mộc?"

Đông Duẩn thượng nhân ngượng ngùng nói: "Thế nhân không biết vật ấy diệu dụng, cho nên ta muốn để vào trong đó, kiếm người hữu duyên... Không phải ngươi chính là người hữu duyên sao?"

Ngô Thăng cũng không quan tâm ý nghĩ của Đông Duẩn thượng nhân là giả hay thật, người ta làm giả đánh tráo cũng tốt, hay thật sự muốn cho thế nhân dùng thử cũng vậy, không có quan hệ gì tới hắn. Ngô Thăng chỉ quan tâm đến duy nhất câu nói vửa rồi của lão "Luyện chế mà thành", đó là một tin tức tốt. Điều này có nghĩa là loại Lôi Kích Mộc giả này có thể mua lại được!

"Muốn hợp tác làm ăn không?" Ngô Thăng nói thẳng.

"Làm cái gì?" Đông Duẩn thượng nhân hỏi.

Ngô Thăng dựng thẳng lên hai ngón tay: "Ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất là nói cho ta biết phương pháp luyện chế hàng giả, ta trả tiền, nhưng muốn kéo dài thời hạn. Kéo dài thời hạn chính là ta sẽ trả ngươi số tiền đó trong 3 năm, đây là vì cam đoan đơn thuốc của ngươi không có sai lầm; lựa chọn thứ hai là ngươi trực tiếp luyện chế ra hàng giả, ta thu mua."

Đông Duẩn thượng nhân giật mình: "Ngươi định vàng thau lẫn lộn bán ra ngoài núi ư?"

Ngô Thăng nói: "Ngươi cũng đừng có quản nhiều như vậy, đồng ý vẫn là không đồng ý, ta đếm ba tiếng! 3, 2..."

Đông Duẩn thượng nhân lập tức trả lời: "Thứ hai! Lão phu luyện chế xong sẽ bán cho ngươi, 1 đoạn rễ cây giá 1 Dật kim!"

Ngô Thăng có chút tức giận: "Chính phẩm Lôi Kích Mộc giá cũng chỉ như vậy, ngươi luyện ra chính phẩm bán cho ta à?"

Đông Duẩn thượng nhân ha ha hai tiếng, sửa lời nói: "500 tiền! Ngươi bán đi có thể lời gấp bội!"

Ngô Thăng nói: "Khả năng không bán được còn cao hơn, hoặc là thời điểm bán ra bị người xem thấu, giống như sự việc của ngươi ngày hôm qua, đến lúc đó, ta còn phải trả tiền để người ta bỏ qua, hoặc là phải thuê thật nhiều người để quyết đấu một trận sinh tử, ngươi biết ý nghĩa của quyết một trận sinh tử là gì sao? Đó chính là phải hao tổn rất nhiều pháp khí và linh đan , rồi trợ cấp cho kẻ tử trận, ban thưởng... tất cả cộng lại là một số tiền rất lớn, ngươi cảm thấy chỉ lời gấp bội mà nói, ta có thể có lợi nhuận gì sao?"

Đông Duẩn thượng nhân thở dài: "Lão phu hiểu... Đạo hữu nói một cái giá đi." Lão đã không còn dám xưng Ngô Thăng là "Tiểu hữu".

Ngô Thăng duỗi ra một bàn tay: "50 tiền!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK