Lúc này Ngô Thăng đã nằm ở trên một chiếc xe bò, trên xe còn có một đám bạn tù cũng vừa mới chịu hình phạt quất roi, hắn đang trên đường rời khỏi đô thành của Sở Quốc. Khi xe đi ngang qua cổng thành, Ngô Thăng nhịn không được nghiêng người nhìn một cái, hắn thấy được một chiếc cổng vòm dày đến hai trượng đang từ trên đầu mình lướt qua chậm rãi.
Hai bên cổng thành đều có giáp sĩ cầm kích đứng song song, trên tường thành còn cắm những lá cờ có thêu chữ “Vương” dày đặc càng làm cho người ta cảm giác được sự hiên ngang, hùng tráng.
Chờ cho 5 chiếc xe bò đi qua cửa thành được khoảng mười trượng, người của đình tự bèn xua cả đám xuống xe, tiếp đó y lại dắt xe quay về thành.
Cánh cổng thành to lớn từ từ khép lại— Bởi vì ở trong thành vẫn đang tiếp tục lùng bắt thích khách cho nên lệnh cấm ra vào vẫn chưa được giải trừ.
Thời điểm này bên ngoài thành đang vào độ cuối thu, không khí rất trong lành và dễ chịu.
Những kẻ bị đuổi ra khỏi thành lần này đều là dã nhân bị bắt vào đình tự trong mấy ngày gần đây, cả bọn cũng không kết bạn đồng hành mà tự mình lê bước rời đi.
Chỉ có một tên lùn đứng tại chỗ trừng mắt nhìn Ngô Thăng, đây là kẻ đã ước chiến cùng Ngô Thăng ở trong ngục ngày hôm qua. Tục lệ của thế giới này rất trọng lời hứa, một khi ngươi đã đáp ứng việc gì đó, cho dù liều mạng ngươi cũng bắt buộc phải hoàn thành, huống chi đây còn là ước chiến. Cho dù Ngô Thăng biết việc này không có ý nghĩa gì, hắn cũng chỉ có thể lắc đầu tiến lên ứng chiến.
Tuy rằng hắn đã mất hết tu vi, nhưng với nhiều năm kinh nghiệm làm thích khách, nhãn lực, phản ứng, chiêu thức vẫn y nguyên, Chỉ sau hai quyền, cái tên thấp bé kia đã nằm sấp trên mặt đất, phải mất một lúc gã mới lau máu mũi rồi đứng lên. Gã chắp tay hướng về Ngô Thăng, biểu thị chịu thua, tiếp đó gã rời đi, mặt cũng không hề ngoảnh lại, trông rất có phong độ.
Dã nhân là những người sống ở phía ngoài thành trì, lý do có thể là lai lịch tổ tiên không rõ ràng, hoặc là những kẻ phạm tội rồi bỏ trốn, bởi vậy họ không có được đãi ngộ như là quốc nhân.Tuy nhiên gọi họ là dã nhân cũng không phải là nói họ không có nhà để về, trái lại, dã nhân ở ngoài thành có rất nhiều, họ còn tự lập ra rất nhiều dã nhân thôn. Công việc kiếm sống chủ yếu của họ là cày ruộng, đánh cá và săn bắt, đốn củi… Họ còn phải nộp thuế rất nặng cho quốc quân và quý tộc.
Còn lại đám dân lưu lạc tuy không có nhà cửa gì nhưng cũng có địa phương để nghỉ ngơi, ví dụ như là sơn động..., lúc này thân phận của Ngô Thăng cũng là dân lưu lạc, nhưng hắn không nghỉ lại gần chỗ này, mà lại đi thêm mấy trăm dặm về phía đông. Nơi đó nằm ngoài bờ phía bắc của con sông, tên gọi Vân Mộng Trạch.
Lúc hắn tới Dĩnh Đô chỉ đi hết 3 ngày, nhưng bây giờ trở về, Ngô Thăng đoán chừng phải đi hết 10 ngày thì mới đến nơi.
Hơn nữa còn có một vấn đề, bức họa trên văn thư truy nã mặc dù vẽ không giống, nhưng thông tin và lý lịch của hắn thì lại ghi rất chính xác. "Thích khách Ngô Thăng" cái tên này là vô cùng vang dội, người ở Dĩnh Đô không có lý do gì không đến tra xét tại Vân Mộng Trạch.
- Tuy rằng chỗ ở của mình rất bí mật, nhưng mà Sở quốc lớn như vậy, cao nhân dị sĩ nhiều vô số kể, chỉ cần họ quyết tâm đi tìm, nhất định là có thể tìm được, mình cứ thế chạy trở về chẳng phải là tự chui đầu vô lưới? -
- Chỉ đáng tiếc số tiền hơn hai vạn mà chính mình để dành được! -
- Bất kể thế nào, quan trọng nhất bây giờ là phải rời khỏi Dĩnh Đô. -
Tạm thời không thể trở về nhà, Ngô Thăng cứ đi trong vùng đất hoang cả nửa ngày, hắn cứ đi thẳng về phía Tây dọc theo chân núi phía nam Kỷ Sơn, trước hết hắn vẫn phải kiếm một nơi để an cư.
- Đáng tiếc a, một thân tu vi cao như vậy đã không còn nữa rồi. -
Tu hành gồm có 4 đại cảnh giới, Luyện Khí, Luyện Thần, Phản Hư, Hợp Đạo. Bản thân Ngô Thăng đã bắt đầu tu hành từ khi còn rất bé, hắn dùng 12 năm để vượt qua Luyện Khí cảnh, Luyện Thần cảnh cũng đã tu luyện được 18 năm, cộng lại là tròn 30 năm khổ tu, bây giờ nháy mắt đã trở lại vạch xuất phát, quả thật rất không cam lòng.
Nhưng mà Ngô Thăng đã nhanh chóng điều chỉnh xong tâm lý của mình.
- Đây chính là một thế giới tu hành, còn có gì hấp dẫn hơn so với trở thành tiên ư? -
- Không có gì quan trọng cả, làm lại từ đầu là được! -
Ngô Thăng cảm thấy rất hưng phấn và tràn đầy chờ mong đối với cuộc sống mới này.
Đêm xuống, Ngô Thăng tìm được một chỗ tránh gió tại chân núi Kỷ Sơn, đó là một cái hang nhỏ trong mỏm núi đá, hắn bèn nhóm lửa rồi ngủ luôn tại đó.
Quy Chân Quyết thu dưỡng thiên địa chi khí, chuyển hóa vạn vật chi linh, chính là nhất đẳng đạo pháp trên thế giới này, nhập môn không hề khó khăn. Ngô Thăng ngồi xếp bằng một lát, tứ chi bách mạch đã bắt đầu thu nạp linh khí. Loại cảm giác này vừa quen thuộc, lại lạ lẫm, mặc dù chỉ hút vào một chút xíu linh khí, nhưng cũng làm cho hắn rất sảng khoái!
Tia linh khí mới thu nạp chạy dọc theo kinh mạch hướng về Khí Hải hội tụ, tiếp đó...
Chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, những tia linh khí này xuyên thẳng qua Khí Hải và biến mất!
Làm lại vài lần, Ngô Thăng đành phải thu công, ngơ ngác ngồi tại chỗ —— Khí Hải của hắn đã không còn!
Không còn cũng tức là không có Khí Hải, tựa như nó liền chưa bao giờ tồn tại, điều này có nghĩa là thân thể của mình giống như một cái muôi thủng, vĩnh viễn không cách nào để cho linh khí tồn tại, càng không cách nào luyện hóa thành chân nguyên.
- Toang hết rồi, ta đi đến một cái thế giới có thể tu tiên, lại phát hiện chính mình không thể tu tiên, đây là ông trời đang đùa giỡn ta hay sao? -
- Thật không cam lòng a! -
Ngô Thăng ép buộc chính mình tỉnh táo lại, hắn tập trung nhớ lại cẩn thận.
Bởi vì hắn chỉ là xuyên qua, hơn nữa lúc đó Ngô Thăng của thế giới này đã chết, trí nhớ của hắn chỉ kế thừa được một bộ phận từ bản thể. Nhưng thời gian trôi qua càng lâu, ký ức sẽ càng mơ hồ, nếu Ngô Thăng muốn từ trong trí nhớ tìm được biện pháp giải quyết, vẫn là tương đối khó khăn.
Nghĩ phá cả da đầu, hắn cũng chỉ nhớ lại loáng thoáng một chuyện từ rất lâu.
Đó là vào mấy năm trước, bản thể tiếp nhận một nhiệm vụ ám sát lẻ, Ngô Thăng rất dễ dàng tìm đến mục tiêu và dồn y vào tuyệt cảnh, bản thể còn hỏi tại sao đối phương không rút kiếm, đối phương liền thừa nhận Khí Hải của gã đã bị phế, không còn tu vi. Gã than thở rằng nếu có thể cho gã mấy năm thời gian, nhất định gã sẽ có thể đánh một trận.
Lúc ấy chính mình kỳ quái hỏi một câu: “Khí Hải đã phế đi còn có thể trùng tu được sao?”
Đối phương nói, y đang đi tới một ngọn tiên sơn để bái kiến một vị Tông Sư, người này có phương pháp trùng tu.
Ngô Thăng vốn là một thích khách rất có nguyên tắc, không giết người thường là một nguyên tắc trong đó, loại sinh ý này là không làm, vì vậy đã thả tu sĩ kia đi. Lúc ấy tu sĩ kia đã để lại một cái ước hẹn 10 năm, biểu thị 10 năm về sau y nhất định sẽ tới Vân Mộng Trạch tìm hắn.
Về sau khi Ngô Thăng trả tiền lại cho cố chủ. Cố chủ nghe được nguyên do cũng không làm khó dễ Ngô Thăng, ngược lại y còn tán thưởng Ngô Thăng có phong độ hiệp nghĩa.
Bỗng nhiên nhớ lại câu chuyện này, trong lòng Ngô Thăng lại dấy lên hy vọng, hắn ngồi bên cạnh đống lửa vắt hết óc nhớ lại.
- Tu sĩ đó hình như gọi là Kim Vô Huyễn... -
- Mà vị tông sư kia tên gọi là gì a? -
- Ngọn núi kia lại gọi là núi gì? -
Đáng tiếc cho dù thế nào hắn cũng không thể nghĩ ra.
Tiếp đó hắn lại bắt đầu nhớ lại thời điểm 10 năm trước là lúc nào, chuyện này đã xảy ra bao lâu? Còn có bao nhiêu thời gian là đến thời điểm đối phương thực hiện lời hứa? Nếu như là lời hứa của mình, Ngô Thăng nhất định sẽ thời khắc ghi ở trong lòng, nhưng đây là hứa hẹn của đối phương, tự nhiên hắn ghi nhớ điều này làm gì.
Trải qua suy nghĩ cẩn thận, tính toán kĩ càng, hình như sư việc xảy ra đúng vào mùa đông 10 năm trước.
- Hiện tại đã là cuối mùa thu, đã sắp đến thời gian! -
- Không được, ta vẫn phải chạy về Vân Mộng Trạch ngay lập tức, hy vọng rằng đối phương sẽ thực hiện lời hứa! -
Suy nghĩ như thế, Ngô Thăng đứng phắt dậy, dập tắt đống lửa. Thừa dịp lúc ban đêm, hắn quay đầu về hướng Đông, hướng thẳng về Vân Mộng Trạch mà đi.
Đi đến lúc trời hừng sáng, Ngô Thăng lại một lần nữa cách thật xa khỏi Dĩnh Đô, cứ thế hắn chống một cây gậy đi về hướng cửa khẩu phía Đông của Kỷ Sơn .
Ngô Thăng tính toán với tốc độ này, trong đêm nay là có thể đến cửa khẩu, lại đi tiếp hai ngày sẽ đến được Loạn Thạch độ( bến đò), từ Loạn Thạch độ lên thuyền đi qua Kinh Thủy chỉ cần ba ngày sẽ tới Vân Mộng Trạch.
- Đương nhiên, đây là ta có thể toàn lực chạy theo trên đường một cách thoải mái,vấn đề cần giải quyết còn rất nhiều. Chủ yếu nhất là ta còn phải ăn cơm, vấn đề này không giải quyết được thì khỏi phải nói là 10 ngày, nửa tháng cũng đừng nghĩ đi tới. -
Đúng lúc đi ngang qua một cánh rừng, Ngô Thăng chợt cảm giác được trong bụng trống trơn, đôi chân của hắn như nhũn ra rồi, vì vậy hắn xoay đầu tiến thẳng vào rừng.
Sau khi tìm kiếm nửa canh giờ, hắn mới tìm được một chút quả mọng, Ngô Thăng vội vàng nhét vào trong miệng ăn liên tục. Loại quả mọng này vừa đắng vừa chát, nhưng không có độc, cũng khá nhiều nước, hắn ăn hết cũng có thể đỡ đói thêm một lúc.
Từng có thời điểm, Ngô Thăng phải thường xuyên bôn ba khắp nơi tại các vùng đất hoang, cho nên kỹ năng sinh tồn của hắn rất mạnh.
Hắn còn phá vỡ vỏ cây tìm được một ít sâu mập, rồi dùng lửa nướng qua cho vào miệng nuốt luôn, dù vậy trận ăn uống này vẫn tốn khoảng một canh giờ.
Sau đó hắn lại tiếp tục lên đường, mãi cho đến buổi chiều hắn đã cảm thấy được những cơn gió lạnh thổi tới. Trước khi đến cửa khẩu phía Đông của Kỷ Sơn, Ngô Thăng rốt cuộc đã nhìn thấy một ngôi nhà bằng gỗ, trong phòng đang đốt một ngọn đèn dầu, biết là có người trong nhà hắn bèn tiến lên gõ cửa.
Khi cửa mở ra, một người đàn ông mặc chiếc áo xanh với thân hình cường tráng, cao lớn bỗng xuất hiện cơ hồ lấp kín toàn bộ cửa ra vào. Người này ôm trường kiếm trong ngực, nghiêng người nhường đường cho Ngô Thăng, thậm chí gã còn hơi khom người tỏ thái độ kính cẩn.
Ngô Thăng giật mình nhìn vào phía trong phòng.
Trong căn phòng có một người đã ngồi sẵn từ trước, chính là vị cố chủ ngư dân mấy ngày trước đã thuê hắn, y cũng hướng về Ngô Thăng khom người chào hỏi.
Trước mặt của y đặt một chiếc bàn nhỏ, bên trên đặt một ngọn đèn dầu có hình giống cái chén, ngọn đèn dầu đang chập chờn theo những luồng không khí xuyên qua cửa.