- Nhìn Vân Văn có hình khuôn mặt phẳng lì này, tại sao ta nhìn thế nào cũng không thấy liên quan đến con đường tu hành? -
- Nếu như ta bắt buộc phải giải thích, chỉ có thể nói hai con mắt đại biểu hai điểm trong không gian, cái mũi là một đường thẳng nằm ngang và hai đường gợn sóng nằm ở trên và dưới là dùng để so sánh khoảng cách? -
- Đây là nói, khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm trong không gian là một đường thẳng! -
- Không sai, chính là một đầu tu hành chi đạo như vậy. -
- Đạo lý này dùng như thế nào chứ? - Ngô Thăng hoàn toàn không tìm được một đầu mối nào.
- Chẳng nhẽ ta phải dùng hai cái "Thiên hạ chí lý" này để tố luyện ra Khí Hải? Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đáng tin cậy a. –
Hắn thật có chút nghĩ mà sợ. - Đây là tu tiên a đại ca, ta nhất định không thể bị quan điểm của thế giới cũ ảnh hưởng a! -
Bất kể nói thế nào, loại chuyện này không cách nào có thể xin giúp đỡ từ người bên ngoài. Mỗi người quan tưởng ra cái gì thì cũng là vấn đề của người đó, không cách nào noi theo. Ngô Thăng cũng rất muốn tưởng tượng ra điều gì đó huyền diệu khó giải thích như Mộc đạo nhân và Kim Vô Huyễn. ví dụ như Thái Cực, Lưỡng Nghi, Tam Tài, Tứ Tượng, Ngũ Hành, Lục Hợp, Thất Tinh, Bát Quái, Cửu Cung các loại đại đạo, lại ví dụ như Hư Vô, Thần Thức, Kim Đan... những khái niệm bí ẩn khác. Nhưng thực tế như vậy, hắn cũng chỉ có thể gạt đi nước mắt mà chấp nhận thôi.
……
Tiếp tục kiên trì, Ngô Thăng lại tiến công Vân Văn thứ 3, hắn rất hi vọng lần này sẽ có thay đổi.
Ngay khi hắn đang rất chuyên tâm tu hành, Kim Vô Huyễn lại tới, sắc mặt của y vừa hưng phấn lại vừa tỏ ra lo lắng.
"Đại quân đã xuất phát rồi!" Kim Vô Huyễn nói với Ngô Thăng.
"Đại quân phe nào? Đi đánh người nào?" Dạo gần đây, trong đầu Ngô Thăng chỉ còn lại có Vân Văn, phản ứng của hắn đã trì độn hơn trước, nhất thời nghe không hiểu.
"Đại quân của Hổ Phương Quốc chúng ta xuất kích rồi, đại phá 3000 quân Sở lại còn thu phục được Thù trấn!" Kim Vô Huyễn giơ lên nắm đấm.
Ngô Thăng rốt cuộc thanh trừ hết Vân Văn từ trong đại não ra ngoài, không thể tin: "Đại quân của Hổ Phương Quốc? Bao nhiêu?"
"Binh xa có 15 cỗ xe, đầy cỗ!" Kim Vô Huyễn mang theo chút ít kiêu ngạo trả lời.
Trong quân Sở, một cỗ xe chở được 3 tên tu sĩ, 50 tên quân tốt. Kĩ thuật của Hổ Phương Quốc không đạt được trình độ này, họ cũng không luyện chế ra nhiều binh xa như vậy, cũng không có nhiều tu sĩ điều khiển xe như thế, cho nên bình thường một cỗ xe chỉ chứa được 2 tên tu sĩ, 75 tên quân tốt, mà Kim Vô Huyễn cố ý cường điệu "Đầy cỗ" như vậy có nghĩa là trên binh xa chở đủ 3 tên tu sĩ.
Nói binh xa có 15 cỗ, vậy tương đương với 45 tên tu sĩ, hơn 1000 tên quân tốt. Binh xa đều là pháp khí chiến xa được luyện chế, không phải tu sĩ nào cũng có tư cách để đi lên binh xa, có thể gom đủ con số này, Lôi Công Sơn gần như đã dốc toàn bộ lực lượng của mình.
Còn cái địa phương gọi là Thù trấn này, Ngô Thăng và Kim Vô Huyễn đã từng đi ngang qua trên đường đến Lôi Công Sơn. Chu vi trấn này chỉ khoảng hai mươi dặm, mặc dù được gọi là trấn nhưng thực tế chỉ là một cái thôn hơi lớn. Trong trấn có ước chừng hơn 100 gia đình, chung quanh được bảo vệ bởi một vòng tường đá chỉ cao hơn một trượng.
Ngô Thăng chưa biết cái số liệu phá địch 3000 này có đúng hay không, nhưng chiếm cứ một thôn trấn như vậy, giá trị đúng là không lớn. Nói thẳng ra trận chiến này chỉ có giá trị duy nhất về mặt tinh thần, đó chính là ủng hộ sĩ khí.
Dựa theo Kim Vô Huyễn miêu tả, trận chiến này là mưu đồ của tân nhiệm Tư Khấu Ngư đại phu, lại được Tư Mã Lương Kế đích thân dẫn binh xuất chiến, đánh quân Sở một cái trở tay không kịp. Mặc dù 3000 quân Sở đã dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, thế nhưng do quân sĩ của Hổ Phương Quốc trên dưới một lòng, liều chết ác chiến. Chỉ sau hai ngày đã công phá tường thành khiến quân Sở đành phải mở cửa Thành phía Tây chạy trốn.
Sau khi nghe xong, Ngô Thăng đã tương đối nắm rõ.
- Chuyện này thổi có hơi lớn. Chỉ có một cái thị trấn nhỏ như vậy, làm sao đồn trú được tới 3000 quân Sở? -
Đạo lý như vậy chỉ cần suy nghĩ một chút là rõ ràng, nhưng lúc này Kim Vô Huyễn lại không nghĩ đến, chỉ có thể nói y à hoàn toàn không có hiểu biết gì về quân sự, hoặc kinh nghiệm quá ít, thậm chí còn có thể lý giải, y thật sự quá muốn nghe được tin chiến thắng rồi. Y thà rằng tin tưởng đó là sự thật cũng không muốn hoặc không dám đi chứng minh chân tướng trong đó.
Ngô Thăng cũng không muốn đả kích sự tin tưởng của người khác, chỉ là hỏi: "Thực lực còn không hồi phục đã chủ động xuất kích, như thế có hợp lý không?"
Kim Vô Huyễn nói: "Đây chẳng phải là đánh cho quân Sở không kịp đề phòng sao? Đương nhiên, chủ yếu vẫn là thuế ruộng, nắm được thuế ruộng của Chu trấn rất nhiều vấn đề của chúng ta sẽ được giải quyết dễ dàng."
Ngô Thăng lấy tay xoa xoa trán, giờ khắc này hắn đã biết Kim Vô Huyễn chính là một cái quân sự tiểu bạch. Nói đúng hơn thì không chỉ có Kim Vô Huyễn, mà toàn bộ đám vua quan của Hổ Phương Quốc bên trong Lôi Công Sơn, đều là những chú thỏ trắng.
- Thời điểm lực lượng của đất nước còn chưa có tích góp ra bao nhiêu đã mang quân đi đánh thị trấn ở ngay phía ngoài núi, đây là ngại chính mình bị chết không đủ nhanh sao? -
Trong lòng Ngô Thăng đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác cấp bách, nơi đây đã không còn thích hợp ở lâu rồi, hắn phải mau chóng học xong Thanh Diệu Huyền Công và đề nghị Mộc đạo nhân mang theo các đệ tử chuyển dời khỏi đây
"Kim lão đệ, linh tài mà ngươi nói đến lần trước, chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Tam sư huynh dự định sẽ kiếm được trong hai ngày này, có lẽ huynh ấy đang trở lại."
"Xung quanh Lôi Công Sơn có đường ngầm bí mật nào không?"
"Đường ngầm bí mật?"
"Đường ngầm bí mật để chạy trốn đó, ví dụ như những lối đi tắt, con đường nhỏ nằm dưới mặt đất, đường hầm v..v."
Kim Vô Huyễn không vui: "Theo ý tứ của Ngô huynh thì bên ta sẽ thất bại sao? Bây giờ tình thế đang tốt đẹp, sao huynh lại nói đến chuyện chạy trốn? Tuy ta biết Ngô huynh đang lo lắng quân Sở sẽ tấn công lên núi, nhưng ta nghe nói, phe ta đã có sách lược vẹn toàn. Đại quân đã thiết lập phục binh ở một nơi có địa thế hiểm yếu trên con đường từ Thù trấn đến cửa khẩu phía Tây ngọn núi. Chỉ chờ địch tiến vào, chúng ta có thể một trống là tiêu diệt toàn bộ!"
"Ngươi nghe nói ư? Nghe ai nói?"
"Đây là diệu kế của Ngư Tư Khấu, chúng thần và chư tướng cũng đã chuẩn bị kỹ càng, tất cả các tu sĩ đều đang xoa tay chờ đợi quân Sở tới công."
Ngô Thăng lại im lặng, trình độ giữ bí mật như thế mà còn muốn bố trí mai phục? Quân tướng của Hổ Phương Quốc thật sự là suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng dù sao cũng khó trách, trong một năm cuối cùng khi quân Sở công diệt Hổ Phương Quốc, những chiến tướng tài giỏi nhất của Hổ Phương Quốc người chết thì chết, ngã xuống thì đã ngã xuống. Trên cơ bản những người biết cầm binh đánh trận đã không còn, đám người còn sót lại này khẳng định là không thể trông cậy vào được.
"Ta nói vạn nhất là..."
"Không có vạn nhất!" Kim Vô Huyễn rất kiên định.
"Ý của ta là đợi khi nào quân Sở tiến đến, chúng ta có thể tập hợp hơn chục cao thủ theo đường ngầm bí mật rời núi. Sau đó xuất kỳ bất ý đánh úp..."
Kim Vô Huyễn đại hỉ: "Kế sách hay! Ta sẽ đến Hình Đài..."
Ngô Thăng vội vàng ngăn lại: "Đừng! Kế này nếu để lộ ra thì sẽ không thể thành công, chỉ cần để sư phụ của ngươi, ta và ngươi biết là được."
Kim Vô Huyễn suy nghĩ một chút, gật đầu: "Đúng là như thế. Ngô huynh nói như vậy, ta chợt nhớ tới một cái lối nhỏ, ngươi chỉ cần đi vào trong một cái hang dưới phía Đông ngọn núi là có thể đi tắt đến tận Chủ Phong... Nhưng như vậy thì vẫn chưa rời khỏi Lôi Công Sơn..."
Ngô Thăng hứng thú: "Đi, đi xem sao!"
Một chỗ dưới vách đá phía Đông của ngọn núi, nơi nảy có một cửa động khá hẹp, nó chỉ vừa vặn một người chui. Bên ngoài cửa động khẩu đã bị bụi cỏ dày đặc che lấp, nếu không có địa đầu xà như Kim Vô Huyễn dẫn đường tuyệt không có khả năng phát hiện. Sau khi chặt hết đám cỏ ở bên cạnh, hai người một trước một sau chui vào trong hang, đầu ngón tay Kim Vô Huyễn bỗng phát ra một ngọn lửa, y đốt cháy hết mạng nhện mở một con đường cho cả hai đi vào.
Thấy Kim Vô Huyễn lấy ngọn lửa mở đường, Ngô Thăng rất là hâm mộ.
- Đây là tu hành a, một khi ta bắt đầu nhập môn, về sau ta nhóm lửa nấu cơm cũng không cần phải lấy đá lửa ra chơi.
Không gian phía trong thạch động lớn hơn một chút so với ngoài cửa, chỗ cao chỗ thấp, lúc thì phải leo lên lúc thì lại trượt xuống. Cả hai cứ đi như vậy gần nửa canh giờ, Ngô Thăng đã nghe thấy tiếng thác nước chảy ầm ầm, khi đi ra thì thấy cửa vào bên này giống như là Thuỷ Liêm Động.
Thác nước cũng không to lắm, nó chỉ cao hơn một trượng, rộng vài thước, nhưng lại vừa vặn che khuất cái cửa ra vào nhỏ hẹp, phía dưới thác là một cái đầm xanh biếc âm u, đây là một chỗ tuyệt hảo để ẩn thân.
Chỉ tiếc nuối là, nơi đây vẫn nằm ở phía dưới Chủ Phong, vẫn chưa ra khỏi phạm vi của Lôi Công Sơn. Nhưng dù sao có một cái đường ngầm bí mật như vậy đã là rất tốt, trong lúc nguy cấp con đường này có thể cứu mạng.
"Còn có ai biết về đường ngầm bí mật này không?"
"Chỉ có mọi người trong sư môn của chúng ta biết, ngoài ra thì không còn ai."
"Nhất định ngươi chớ nói ra ngoài, đây là tuyệt mật!"
"Ngô huynh yên tâm, ta đã hiểu. Nhưng đường ngầm bí mật chỉ loanh quanh phía trong núi, làm sao có thể xuất kỳ bất ý tập kích quân Sở được?"
"Coi như là con đường dự phòng đi, phòng ngừa vạn nhất, ngươi lại nghĩ nghĩ còn có ... hay không con đường ngầm bí mật nào khác có thể nối thẳng ngoài núi?"
"Đã không còn nữa rồi, nhưng mà còn có hai cái đường nhỏ, ta sẽ dẫn Ngô huynh đi xem?"
"Đi!"