Ngô Thăng lấy ra khối linh ngọc lớn cỡ nửa bàn tay , trong kinh mạch lập tức cảm nhận được linh lực nồng đậm. Khối linh ngọc này là một loại pháp khí phụ trợ tu hành, hương thơm của nó có tác dụng trấn tà và tĩnh tâm hỗ trợ cho tu sĩ lúc bế quan tu luyện, rất là hiếm có. Nhưng Ngô Thăng không có chút nào "Thương hương tiếc ngọc", hắn trực tiếp dùng nó quan tưởng đầu tiên.
Sau hơn nửa ngày, Ngô Thăng thu được hơn 200 hạt Linh Sa, chủ yếu có màu vàng đất, ngoài ra còn có một ít màu xanh, trắng... Ngô Thăng đều đã ghi chép lại.
Hắn lại lấy ra một khối mặc ngọc dài bằng cỡ ngón tay, đây là vật dùng để khảm nạm tại trên chuôi kiếm, rất có lợi cho việc điều khiển phi kiếm. Đến buổi trưa, nó đã biến thành một khối đá vụn bình thường, Ngô Thăng thì thu được hơn 300 hạt Linh Sa, hắn cũng ghi lại tất cả màu sắc cùng số lượng của Linh Sa.
Tiếp đến là một cái bình ngọc dùng để đựng Linh tửu, công dụng của nó là giữ gìn phẩm chất cho Linh tửu, được hơn 100 hạt Linh Sa...
Một cái thúy ban chỉ(nhẫn bảo vệ tay của người bắn cung), nhẫn này có khả năng tích độc, Ngô Thăng hơi do dự một lát nhưng hắn vẫn cứ miễn cưỡng "Ăn" luôn, được hơn 300 hạt Linh Sa...
Rồi đến một cái hộp ngọc, bên trong đựng một cây sâm núi mấy trăm năm, sau khi Ngô Thăng ăn hết thì thu được những 400 hạt Linh Sa...
Một viên linh đan, được hơn 300 hạt Linh Sa...
Năm ngày thời gian, Ngô Thăng đã phá hoại 6 kiện bảo bối, thu được hơn 2000 hạt Linh Sa. Hiện tại tổng số Linh Sa của hắn đã đạt tới hơn 6000 hạt.
Hòn đảo nhỏ càng ngày càng ngưng tụ chân thật, hắn cũng có thể quan sát nó rõ ràng hơn trước rất nhiều.
Tuy phần lớn đảo nhỏ được cấu tạo từ "Hạt cát", nhưng thủy đạo phía dưới cũng đang phát triển ngày càng rộng rãi, hiện ra những dòng chảy màu lam trong suốt, thứ này hơi giống với "Linh dịch Chân Nguyên" mà Ngô Thăng từng biết.
Lòng tin của Ngô Thăng đại chấn, hắn lại điên cuồng thôn phệ pháp khí, linh tài, linh đan. Thời gian hơn nửa tháng vùn vụt trôi qua, Ngô Thăng vẫn còn tiếp tục liều mạng tu hành.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Thẩm nương, thương thế của Kim Vô Huyễn đã khôi phục vô cùng thuận lợi. Ngoại thương cơ bản đã khỏi hẳn, hai đường kinh mạch bị tổn thương cũng được điều trị rất tốt, y đã có thể điều động một chút Chân Nguyên, ví dụ như dùng để sinh hoạt, đốn củi, gánh nước v...v.
Chữa thương rất tốn tiền, hơn nữa còn phải nuôi thêm hai cái đại nam nhân ăn cơm, cho đến cuối tháng đó, Thẩm nương đã có chút miễn cưỡng không nổi nữa. Bởi vậy Kim Vô Huyễn tìm đến gặp Ngô Thăng, điên cuồng ám chỉ cho hắn nên lấy ra tiền sinh hoạt.
Ngô Thăng có rất nhiều tiền, hắn không nói hai lời đã lấy toàn bộ tiền Nghĩ Tị đưa cho Kim Vô Huyễn, ước chừng có hơn tám trăm đồng, số tiền này đủ cho ba người sinh hoạt dư dả trong 1 năm.
Vào một đêm gió xuân mát mẻ, Ngô Thăng được mời tới trúc đình, trong đình đã bày rượu và thức ăn, gà hầm cách thủy, măng tre, đùi thỏ ướp muối, trúc mầm, trứng gà, rau cải trắng... cùng rất nhiều bình sứ và chén gỗ xếp đầy một bàn.
Sau khi vào chỗ ngồi, hắn cười hỏi: "Chúng ta sẽ ăn mừng việc gì vậy?"
Kim Vô Huyễn ân cần châm đầy một chén rượu cho Ngô Thăng, y nâng chén có lời mời: "Hôm nay là ngày ta cùng nương tử thành thân, mời Ngô huynh làm chứng cho vợ chồng chúng ta."
Thẩm nương nhìn sang Kim Vô Huyễn, trên mặt nàng tràn đầy hạnh phúc cùng với không thể che hết vẻ xấu hổ.
Ngô Thăng thở dài: "Ta có thể phản đối hay không?"
Hai người đều ngơ ngẩn, tỏ ra khó hiểu.
Ngô Thăng nói: "Trước kia ta cũng có 1 người bằng hữu ở bên trong Vân Mộng Trạch, y và ta cùng bước chân vào giang hồ, hai chúng ta đã từng làm rất nhiều chuyện vui vẻ trong cuộc đời..."
Kim Vô Huyễn xem thường: "Những việc các ngươi làm chắc là "lấy người tiền tài thay người trừ họa ", nói cái gì mà khoái ý giang hồ?"
Ngô Thăng trừng mắt liếc hắn một cái: "Không nên ngắt lời!"
Thẩm nương che miệng cười khẽ, giật giật cánh tay của Kim Vô Huyễn: "Nghe đại ca nói hết đã."
Ngô Thăng nâng chén nhỏ uống cạn , ngẩng đầu nhìn về phương xa: "Ta đang nói đến đâu nhỉ? A... Có một ngày, người bạn này nói cho ta biết, y muốn thành hôn rồi. Sau đó y quyết tâm thoái ẩn giang hồ, trong lòng của ta thật buồn, thật lạnh a... Từ đó về sau, trong thiên hạ liền thiếu đi một vị anh hào, nhiều hơn một gã thợ săn biết nuôi sống gia đình, ừ, còn có hai tiểu hài tử, một đứa cao như vậy, một đứa còn đang được mẹ ôm trong ngực để bú sữa... Mỗi ngày đi qua, y chỉ biết ngồi nghe gà gáy chó sủa, trong suy nghĩ của y chỉ còn có củi gạo dầu muối..."
Thẩm nương yên lặng nghe Ngô Thăng miêu tả, trong mắt nàng tràn đầy viễn cảnh, Kim Vô Huyễn lại cười khổ nâng chén lên uống cạn.
Ngô Thăng lại tiếp tục: "Từ hôm nay, thiên hạ lại muốn thiếu một vị tuấn kiệt, không lâu sau, lại nhiều ra mấy cái miệng gào khóc đòi ăn, các ngươi nói xem, chẳng phải trong lòng ta cũng nên khó chịu một chút chăng?"
Kim Vô Huyễn cười to: "Không dám, xin được thỉnh giáo đại danh của vị kia, hiện y đang sống ở nơi nào, sau này ta rất muốn được kết bạn với y!"
Ngô Thăng lấy ra hai viên Dật kim: "Tốt rồi, dựa theo phong tục ở quê quán Ngô mỗ, dự tiệc sẽ có hạ lễ. Bây giờ Ngô mỗ cũng chỉ có những vật này rồi, hi vọng các ngươi sẽ không chê lễ vật quá tầm thường chứ."
Hai Dật kim tương đương với 2000 đồng tiền, đây vốn đã là một bút lễ trọng rồi, hơn nữa còn là vốn liếng cho vợ chồng mới cưới, Kim Vô Huyễn cũng không từ chối.
Đêm hôm đó, dưới ánh nến lung linh, mọi người ăn uống linh đình, tuy người ít nhưng mà lời nói lại nhiều. Kim Vô Huyễn đang kể lại những chyện y đã từng trải qua, Thẩm nương thì mặc sức tưởng tượng đến tương lai, cả bọn uống một trận say mèm.
Sau đó nửa tháng, Ngô Thăng đã tiêu hóa hết toàn bộ những "Đồ ăn" lấy được từ quân Sở. Tổng số Linh Sa của hắn đã được hơn 1 vạn, diện tích đảo nhỏ lại tăng gấp đôi có thừa, mặt nước màu lam cũng đã xuất hiện khắp 4 phía vây quanh lấy hòn đảo. Tất cả như đang vẽ lên hình ảnh một hòn đảo với những bãi biển tuyệt đẹp, nơi những con sóng đang nối tiếp nhau kéo vào bờ, từng con sóng đều mang theo bọt nước màu trắng cứ thế di chuyển vĩnh viễn không dừng lại.
- Đảo nhỏ đã chân chính trở thành một tòa hải đảo rồi. -
Ngô Thăng cũng không rõ, ý nghĩa của hải đảo xuất hiện, là bộ dáng vốn có khi tu hành Thanh Diệu Huyền Công hay là bởi vì sự quan tưởng của hắn mà thành ra như vậy.
Lúc này, Chân Nguyên của hắn đã vô cùng hùng hậu, nhưng khi hắn vận dụng vào pháp thuật thì vẫn chỉ là huyễn tượng. Những ảo ảnh này cũng càng ngày càng thêm chân thật.
Ví dụ như Ngô Thăng đánh ra một ngọn lửa, trên ngọn lửa sẽ có cảm giác đang nóng rực, khi đưa nó nhen nhóm lá khô, lá khô cũng sẽ cháy lên như thường. Chỉ có điều, khi Ngô Thăng thu hồi pháp thuật, lá khô sẽ lập tức trở lại như cũ, nó vẫn còn nguyên vẹn như lúc chưa từng bị đốt.
Hay như khi Ngô Thăng truyền Chân Nguyên vào Huyết Quang Kiếm, thanh thế lại càng làm cho người khác sợ hãi, thân kiếm ngoại trừ phát ra huyết quang mãnh liệt, còn có thể phân hoá ra từng đạo kiếm quang màu đỏ, giống như là thực chất. Chỉ khi hắn dùng kiếm quang chém lên trên người mới biết, nó không hề đả thương được ai.
Nhưng đối với Ngô Thăng, biến hóa như vậy vẫn có thể tiếp nhận. Hơn nữa hắn cũng rất hiếu kỳ. - Tương lai cái hải đảo này sẽ biến thành bộ dáng gì nữa chứ, ta phải tu hành như thế nào đây. -
Ngô Thăng đã tiêu hóa sạch sẽ toàn bộ những bảo vật có thể dùng, hắn chỉ giữ lại có Huyết Quang Kiếm, Thiên Tàm giáp, Lôi Chùy cùng Tuyệt Kim Thằng.
Hai thứ trước cũng không cần nói, Tuyệt Kim Thằng thì còn có hai lần sử dụng, đây là thủ đoạn để Ngô Thăng đối phó với những kẻ tu hành công pháp hệ Kim, ví dụ như Kim Vô Huyễn. Đừng nhìn Kim Vô Huyễn đã vào Luyện Thần cảnh, tại trước mặt Tuyệt Kim Thằng y cũng chỉ có thể bó tay chịu trói mà thôi; Tuy Lôi Chùy đã sử dụng hết lực lượng của Mộc đạo nhân, nhưng nó có tác dụng cởi bỏ Tuyệt Kim Thằng, vậy nên cũng không thể "Ăn" được.
Nhưng mà sau khi tu luyện bằng cách "Ăn uống" thì phương pháp tĩnh tâm đả tọa, thu nạp thiên địa linh lực đối với Ngô Thăng đã quá chậm chạp. - Mỗi ngày một viên Linh Sa, ai chịu nổi chứ? -
- Đã đến lúc phải xuống núi rồi, ta phải suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề tài liệu để tiếp tục tu hành. Còn nữa, người ta cũng đã thành hôn rồi, ta cứ ở lại nữa có lẽ sẽ không ổn. -
Hắn đang chuẩn bị rời đi thì đúng lúc có một vị khách từ bên ngoài đã đến.