Sau khi nhìn thấy văn thư truy nã, Ngô Thăng đã trấn định hơn rất nhiều, tuy nhiên hắn vẫn quyết định sẽ không tiếp tục xuất đầu lộ diện. Bản thân Ngô Thăng cũng chưa quen với cuộc sống ở Dĩnh Đô nên hắn tính toán trước hết cứ tìm một chỗ tránh né hai ba hôm, sau đó lại tìm cơ hội trốn ra khỏi thành.
Quay trở lại Bạch Long Trì, hắn lại trốn xuống dưới cầu đá, Ngô Thăng vội lấy thịt khô ra nhấm nháp, hắn gặm ăn đến nỗi miệng chảy đầy dầu mỡ. Sau khi ăn xong hắn lăn ra ngủ ngay tại chỗ. Đây cũng không phải là một giấc ngủ ngon, vì lo lắng nên chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay Ngô Thăng lại lập tức bừng tỉnh.
Qua giờ Ngọ, trong Bạch Long Trì bỗng nhiên xuất hiện một đội kiếm sĩ của Sở quốc, nhìn qua dường như là muốn trú đóng ở đây.
Nhóm kiếm sĩ này có nhân số không nhiều lắm, chỉ khoảng hơn hai mươi người, nhưng vẫn đủ ép cho Ngô Thăng không có cách nào tiếp tục ở lại. Hắn phải tìm một góc tường để ẩn nấp, cố gắng đợi đến khi trời tối, rồi nhanh chóng leo tường ra ngoài.
Lúc này, Ngô Thăng đã thật sự không còn chỗ nào để đi nữa, hắn chỉ có thể tạm thời trốn tránh trong kho củi của một gia đình tại Quốc Nhân Phường. Ngô Thăng vừa phải rúc vào trong đống cỏ khô để giữ ấm, vừa phải dùng cả tai và mắt để ý mọi động tĩnh xung quanh, quả đúng là rất mệt mỏi.
Đột nhiên hắn nghe được bên ngoài có người hô lớn: "Bắt được! Bắt được rồi..."
Ngay lập tức từ trong các phòng xá xung quanh đó tuôn ra không ít người: "Bắt được thích khách rồi hả?"
Ngô Thăng giật mình một cái, nhưng hắn vẫn ngồi yên không nhúc nhích ở trong đống cỏ khô.
Rồi hắn lại nghe được bên ngoài một trận ầm ĩ: "Ở đâu? Ở đâu?"
"Đây là thích khách sao?"
"Ta nhìn thấy trước ..."
"Cùng nhau thấy nha, ngươi muốn nuốt cả phần của ta sao? Đúng là cái đồ lòng dạ hiểm độc..."
"Mau đi gọi Phường Giáp tới..."
Nghe đến đây, Ngô Thăng đại khái hiểu rõ, không phải mình bị bại lộ hành tung, mà là dân chúng trong Phường đang bắt giữ được một người khác. Sau đó hắn mới cẩn thận tách mấy cây cỏ tranh ra, tạo lấy một khe hở để quan sát ra bên ngoài.
Quả nhiên, Ngô Thăng liền nhìn thấy có một người tóc tai rối bù đang quý gối trên đường phố, một đám quốc nhân trong Phường đang vây kín xung quanh gã, trên tay người nào cũng mang theo đao, côn, mộc bá.
Không bao lâu, Phường Giáp đã chạy đến: "Lại bắt được một người nữa rồi hả? Các người đã nhìn kĩ chưa?"
"Lần này chắc chắn là đúng rồi, không sai được đâu."
"Trên lưng gã này cũng có vết thương, bố cáo không phải viết rằng thích khách bị thương sao?"
Đám đông quốc nhân nhao nhao nói.
Phường Giáp túm lấy tóc trên đầu người kia, kéo gã tới phía dưới bức tường dán bố cáo. Sau đó y cầm bó đuốc chiếu vào mặt của gã, so sánh với bức hoạ vẽ trên bố cáo để phân biệt, nhưng y xem xét một lúc cũng không nhìn ra gã này có điểm nào giống với bức hình .
Bên cạnh lại có người hô: "Đúng rồi, đúng thật rồi, khuôn mặt rất giống a!"
Có người khuyên: "Hay là trước hết cứ đưa gã đến đình tự, biết đâu đây chính là thích khách?"
Cũng có người thực tế hơn: "Cho dù gã không phải là thích khách, thì cũng là dã nhân hoặc là nô lệ trốn vào Phường, dã nhân không được phép ngủ lại trong thành, nô lệ càng không thể trốn khỏi nhà chủ nhân, dù là thế nào đều đã vi phạm vào lệnh cấm, ngài cứ báo lên chắc chắn sẽ có phần thưởng."
Người nọ vẫn vùng vẫy, hô lên: "Ta không phải thích khách, không phải thích khách mà, chớ bắt oan ta..."
Nhưng mà mặc cho gã năn nỉ như thế nào cũng không có ai quan tâm, một đoàn người cứ thế kéo lấy gã rời đi.
Bên trong đống cỏ khô, Ngô Thăng trầm ngâm suy nghĩ, nghe ý tứ này, ở Nam phường đã bắt được tận mấy tên "Thích khách", chắc hẳn nơi khác cũng sẽ bắt được không ít.
- Nếu như các nơi đều bắt được nhiều thích khách như vậy... -
Mắt Ngô Thăng sáng rực lên.
Suy nghĩ xong xuôi, Ngô Thăng bèn chui ra khỏi đống cỏ khô, trên người hắn vốn đã dính đầy rễ cỏ cùng mầm cỏ, hắn lại còn bới cho tóc bừa bãi rồi mới nghênh ngang đi ra bên ngoài.
Tùy tiện chọn lấy một gia đình, Ngô Thăng phi qua bức tường đất thấp bé. Hắn giương mắt lên nhìn những xâu thịt khô treo đầy dưới mái hiên, không khỏi thầm than.
- Quốc nhân tại Dĩnh Đô, nhà nhà đều thật giàu có a. -
Đúng lúc Ngô Thăng cũng đang đói bụng lắm rồi, vì vậy sau khi hái được một xâu thịt , hắn liền ngồi luôn trong tiểu viện, gỡ từng miếng thịt ăn lấy ăn để.
Chợt cửa phòng mở ra, bên trong thò ra một cây cung của thợ săn, trên cung cũng đã lắp sẵn mũi tên. Người cầm cung là một ông lão đã cao tuổi, đi theo phía sau lão còn có một bà lão, trên tay bà ta còn nắm một cái chày cán bột.
Ngô Thăng nhét nốt hai miếng thịt khô vào trong miệng, hắn chùi vội mỡ đông trên khóe miệng rồi giơ hai tay lên: "Xin ngài đừng bắn a, lão nhân gia. Ta thật sự đói bụng quá rồi, ta đã ăn hết xiên thịt này rồi, giờ cho dù ngài muốn đánh muốn phạt ra sao cũng được. Đương nhiên, ta đề nghị ngài nên mang ta giao lên cho quan là tốt nhất."
Hai bên còn đang đứng nhìn nhau từ xa, bỗng nhiên bà lão kia gào to lên: "Mọi người mau tới đây, bắt được thích khách rồi! Thích khách ở đây!"
Ngay lập tức, cánh cửa của các ngôi nhà chung quanh đã mở tung ra, thậm chí không ít người còn đang chạy về phía bên này.
Ngô Thăng giơ hai tay lên cao, đứng tại chỗ xoay một vòng, muốn thể hiện rõ mình là kẻ vô hại: "Trên người ta cũng không có đao kiếm..."
Nhưng lời này còn chưa dứt, một cái chày cán bột đã đập trúng vào cái ót làm hắn lập tức ngã quỵ.
Tai hắn nghe được tiếng bà lão kêu lên: "Là nhà ta bắt được nhé, chính ta đã đánh gã ngất xỉu. Tiền thưởng lần này nhà ta lãnh công đầu!"
Lúc này trạng thái của Ngô Thăng đã hơi choáng váng, hắn cũng không dám đứng dậy mà chỉ còn cách lấy hai tay bảo vệ đầu, mồm liên tục biện bạch: "Đừng đánh, đừng đánh nữa, ta không có đao kiếm, cũng sẽ không phản kháng..."
Hai thanh niên trẻ trung khoẻ mạnh bước tới dựng hắn lên, kéo tới phía dưới tường thông cáo. Ngô Thăng cố gắng ngẩng đầu lên, để lộ ra khuôn mặt, khi thì xoay ra má trái, lúc lại lộ ra má phải, hắn tận lực phối hợp để cho bọn họ phân biệt được rõ ràng.
Chốc lát sau, Phường Giáp lại đến, y lẩm bẩm: "Ta vừa mới đưa một tên vào đình tự, sao bây giờ lại bắt tới một tên nữa rồi? Chẳng phải hôm nay ta cũng đã đưa đi được năm tên a."
Tiếp đó lại là một trận tranh luận về vấn đề khuôn mặt của Ngô Thăng cùng bức họa phải chăng tương tự, kết quả dĩ nhiên là chẳng khác gì ban nãy. Nhưng bất kể như thế nào, Phường Giáp vẫn phải đi thêm một chuyến để áp giải Ngô Thăng đến đình tự.
Không khí trong đình tự đang rất bận rộn, Ngô Thăng vừa mới được chuyển giao đi vào thì ngay lập tức đã có người tiến tới lột sạch đồ của hắn ra, nghiệm tra xem hắn có vết thương hay không, so sánh khuôn mặt cùng bố cáo truy nã có điểm gì tương xứng.
Tiếp đó lại lấy nước cho hắn rửa mặt, xem xem phải chăng có dấu vân ấn, nếu có thì chính là đào nô. Vì dấu vân ấn của từng nhà rất khác nhau, chỉ cần xem qua sẽ biết ngay là nô lệ của nhà nào trốn ra, nô của nhà nào thì sẽ được trả về nhà ấy. Số phận của những kẻ này sau khi bị đưa về có khả năng rất lớn là bị xử tử.
Sau khi quá trình kiểm nghiệm hoàn tất, đình tự sẽ cho phép đăng ký lại thân phận.
Vị tiểu quan có nhiệm vụ làm sổ sách đăng ký cũng có phần chết lặng, y máy móc hỏi: "Tên gì? Nhà ở nơi nào?"
Ngô Thăng trả lời: "Tiểu nhân Quý Bạch, là kẻ vô gia cư thường lăn lộn ăn xin ở trong thành."
Đã xưng là tiểu nhân, tức là thân phận kẻ đó không phải là quốc dân mà là dã nhân; nói mình không có nhà, đây là biểu thị mình không phải là người ở Dĩnh Đô mà là dã nhân sống lưu lạc ngoài thành.
Vị tiểu quan tỏ vẻ hiểu rõ đối với câu trả lời này, y trực tiếp ghi chép tại trên tấm thẻ trúc, tiếp đó hỏi Phường Giáp: "Vì sao gã lại bị bắt?"
Phường Giáp trả lời: "Vẫn là thích khách."
Tiểu quan lại lắc đầu mà không giải thích thêm, y hỏi lại: "Gã có phạm tội gì khác nữa không?"
Phường Giáp nói: "Ăn vụng một xâu thịt của nhà Dương lão đầu, bị lão bắt tại trận."
Tiểu quan lại gật đầu: "Biết rồi, nhốt lại chờ xử trí đi."
Phường Giáp hỏi theo: "Thế còn tiền thưởng thì sao?"
Tiểu quan lại nói: "Bắt giữ dã nhân lẻn vào trong thành, tiền thưởng là 20 tiền, mấy ngày nữa ngươi hãy tới lĩnh."
Phường Giáp gật đầu, nhưng y vẫn có chút không cam lòng: "Chắc chắn không phải thích khách sao?"
Vị tiểu quan cười nhạo: "Nếu gã là thích khách, Dương lão đầu có thể bắt lại được ư?"
Phường Giáp thở dài, mang theo tâm trạng rầu rĩ rời đi.
Nhà lao nằm ở góc Tây Nam của đình tự, đây vốn là một cái hố rất lớn lại được quan nha đào bới lại cho ngay ngắn vuông vức, hố này sâu chừng hơn một trượng, bên trong lại dùng cọc gỗ ngăn cách từng phòng giam , phia trên nóc thì được phong bế bằng gỗ thô.
Thời điểm Ngô Thăng bị ném vào một gian trong nhà tù này, mũi của hắn chợt ngửi thấy một mùi vị rất gay nồng.
Trước khi hắn tới, phòng này cũng đã nhốt hơn mười người, những kẻ này đều là "Thích khách" bị bắt vào trong một hai ngày vừa qua. Chẳng những là phòng này, hầu như tại khắp nơi trong nhà giam, hắn nhìn trái nhìn phải cũng đều là "Thích khách". Nhiều người ăn uống sinh hoạt cùng một chỗ như vậy, mùi vị sao có thể tốt cho được?
Nhưng đối với Ngô Thăng mà nói, tiến vào nơi đây đồng nghĩa với việc đã an toàn.
Dựa theo thường lệ, dã nhân và dân lưu lạc sau khi phải chịu một số trừng phạt nhất định, đều sẽ bị đuổi ra khỏi thành. Như vậy việc Ngô Thăng phải làm bây giờ chỉ là chờ đợi.
Thức ăn trong nhà tù này thật sự là rát khó nuốt, phần ăn chỉ có duy nhất 2 thìa cháo đựng trong một cái bát mẻ, nhìn kĩ cũng không biết là nấu từ loại gạo gì, hơn nữa mỗi ngày, mỗi người còn chỉ được ăn có một bữa.
Phải nói năng lực thích ứng của Ngô Thăng rất mạnh, ngày đầu tiên hắn thật sự ăn không trôi, nhưng đến ngày hôm sau hắn liền đã ăn xong. Đến giờ ăn ngày thứ ba , Ngô Thăng đã cùng những tù phạm khác tranh đoạt thức ăn —— hơn nữa hắn còn đoạt được phần của đối phương. Kẻ đó rất không phục, gã hung hăng cao giọng hạ chiến thư, ước hẹn tái chiến vào ngày mai, người thắng được ăn hết phần của người kia!
Đáng tiếc chính là, ước chiến này không thể hoàn thành được, trong 3 ngày vừa qua, với việc liên tục có thích khách bị áp giải đi vào, nhà ngục này thật sự đã không còn chỗ để chứa.
Sáng sớm hôm thứ tư, có một vị tu sĩ đã tới đình tự, y lần lượt bắt mạch cho những "Thích khách" đã bị bắt trước đó
Lúc đến phiên Ngô Thăng, chỉ thấy cổ tay của hắn bị tu sĩ kia bấm một cái, hắn chỉ mới thoáng cảm thấy đau đớn thì bàn tay đã được thả ra.
Những kẻ không có tu vi như Ngô Thăng bị đưa đến một gian nhà khác, sau đó từng người bị đè xuống dưới đất cho sai nha đánh roi.
Hình phạt quất roi được coi là hình phạt rất nhẹ: Dã nhân dám lẻn vào thành mà không được phép, chịu phạt 3 roi cảnh cáo, ăn trộm một xâu thịt của quốc dân, phạt 5 roi nhắc nhở, cộng lại tám roi.
Sau khi ăn đủ 8 roi, Ngô Thăng đau đến mức "một hồn xuất khiếu, hai hồn thăng thiên"( có 3 hồn bay mất cả 3), lúc bị đánh hắn đã hối hận nghiêm trọng.
"Sớm biết như vậy, ta sẽ không ăn xâu thịt kia rồi, bỗng nhiên lại gánh thêm 5 roi, đau thấy bà mẹ nó luôn!"