• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quá vui mừng, khiến cho Ngô Thăng lui ra khỏi trạng thái tu hành.

Trước mắt hắn là than củi đã đỏ bừng đang liên tục thiêu đốt, vì hắn chống đỡ nhiệt độ âm lãnh của trời đông. Bên ngoài động khẩu, gió lạnh thổi vào khiến cho khói và hơi than bay thẳng vào chỗ sâu trong bí động, điều này đã làm cho không khí trong động đá trở nên lành lạnh.

13 vị linh tài vẫn lẳng lặng nằm ở trước đầu gối, nhìn qua tựa như hết thảy đều không phát sinh chuyện gì. Nhưng Ngô Thăng có thể nhận ra được, màu sắc của những linh tài dưới ánh sáng của ngọn lửa hiện ra rất nhỏ biến hóa, có thứ trở nên trắng hơn, có thứ lại hiện ra màu đen.

Ngô Thăng cũng không nóng nảy, hắn bò từ động khẩu ra bên ngoài. Ở phía ngoài sắc trời đã lờ mờ, thời điểm gần đến chập tối, nhưng đống lửa trong động che giấu rất khá, thỉnh thoảng cũng có chút khói xanh bay ra thì hầu như rất khó có thể phát hiện. Nếu như không phải có người cố ý quan sát, hơn nữa người đó không biết rõ đây là khói bếp, hoàn toàn không thể nhìn ra được.

Chờ đến nửa đêm, cửa động lại càng thêm bí ẩn.

Ngô Thăng vô cùng hài lòng, hắn đi ra xa dùng ống trúc múc tuyết lên rồi quay lại bí động đun nước nấu cơm. Sau khi ăn uống no nê, hắn lại tiếp tục tu hành.

Mộc đạo nhân đã từng nói với Ngô Thăng, Thanh Diệu Huyền Công có nguồn gốc là phương pháp luyện đan, Ngô Thăng cũng dựa theo mạch suy nghĩ này mà tu hành, hoàn toàn lấy chính mình là đỉnh lô đi luyện chế linh tài. Chỉ bất quá tại trong nhận thức của “Bản thể”, kẻ từng là thích khách Ngô Thăng biết, phương pháp tu luyện mà mình đang làm rất quỷ dị. Người khác luyện pháp cho dù là luyện đan trong cơ thể, cũng vẫn cần dùng đến lửa. Nhưng mà hiện tại hắn luyện pháp, càng giống là hấp thu, sàng lọc và tuyển chọn. Trong cơ thể không cần lửa, duy nhất chỉ lấy Thái Cực Cầu trong quan tưởng sàng lọc tuyển chọn linh tài trong linh lực, sau đó phân giải thành "Hạt cát" rất nhỏ. Khi "Hạt cát" chìm đến vị trí hư vô dưới rốn, chuyển hóa hư vô thành thực chất.

Tốc độ chuyển hóa rất nhanh, theo thời gian tu hành, chỗ hư vô đó đã ngưng kết thành "Điểm" và vẫn tại gia tăng rất nhanh. Đến ngày thứ bảy, "Điểm" hư vô này đã cô đọng thành cỡ nắm tay, rất tròn và đen nhánh. Tuy Ngô Thăng không nhìn thấy, nhưng hắn lại có thể cảm giác nhận được đây chính là Khí Hải của hắn.

Mỗi ngày Ngô Thăng đều phải đi ra ngoài lấy một ít tuyết, đồng thời hắn còn đi dạo xung quanh gần cửa động một lần, quan sát xem có dấu vết người ngoài xâm nhập hay không. Nhưng suốt bảy ngày, cánh rừng này giống như đã đoạn tuyệt với thế nhân vậy, cứ như nó đã không còn liên hệ với không gian bên ngoài, hay có thể nói nó đã không còn ở trong địa phận của Lôi Công Sơn. Có đôi khi, Ngô Thăng sinh ra một ảo giác, hình như tất cả già trẻ thanh niên của Hổ Phương Quốc đều không tồn tại, nơi đây bị quân Sở bao vây cũng chỉ là do tự mình nghĩ nhiều, tất cả những chuyện xảy ra trước đây thật ra chỉ là một giấc mơ của hắn.

Nhưng Ngô Thăng biết rõ đây chẳng phải là mộng, Khí Hải đang dần dần lớn mạnh chính là minh chứng chân thật việc hắn tồn tại ở cái thế giới này . Mãi cho đến ngày thứ mười lăm, Khí Hải đã ngưng kết lớn bằng cái đầu người, tiếp theo tại một thời khắc nào đó, hướng trung tâm ngưng tụ cực nhanh, rồi lại đột nhiên khuếch tán ra.

Toàn bộ không gian trong hư vô cũng bị cô đọng lại, có thể nói Khí Hải đã chiếm hết toàn bộ không gian phía dưới rốn.

Ngô Thăng nhìn đến 13 vị linh tài phía trước đầu gối, cho dù là đen hay trắng, đều đã hóa thành bột phấn.

Khí Hải đã hiện ra đường nét, hiện tại hắn phải tiếp tục cô đọng Khí Hải, cho đến lúc nó hóa thành thực chất.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Ngô Thăng cảm thấy mặt đất nhẹ nhàng chấn động, hình như toàn bộ ngọn núi bắt đầu rung chuyển. Thời gian rung chuyển cũng không quá dài, chỉ một lát là hết

Ngô Thăng vội vàng đứng dậy, đi đến cửa động, hắn nhìn xuyên qua khe hở ra phía ngoài xem chuyện gì xảy ra. Đáng tiếc là cũng không thấy có gì khác lạ, vì vậy hắn đành phải bò ra khỏi động.

Chỉ thấy bên ngoài trời là rất nhiều phi điểu, phải có đến hơn mấy trăm ngàn con bay ra từ trong cánh rừng. Bất chợt Ngô Thăng cảm thấy căng thẳng trong lòng , hắn vội vàng bò lên trên núi, bò mãi đến một chỗ rất cao, đã vượt ra khỏi phạm vi hoạt động của hắn trong những ngày gần đây.

Ngay tại một chỗ khá rộng trên sườn núi, Ngô Thăng trông thấy hai vị hắc y đạo nhân đứng thẳng trên đỉnh Chủ Phong, có vẻ như họ đang quan sát tất cả sơn cốc; tại cửa khẩu phía Bắc và cửa khẩu phía Đông của Lôi Công Sơn giăng đầy tinh kỳ phấp phới, đại đội quân Sở đang mặc trên người chiến y màu đỏ dưới sự hướng dẫn hơn mười chiếc chiến xa vọt vào trong bãi đất cao trong sơn cốc. Bên phía Hình Đài ánh lửa ngút trời, đám đông già trẻ thanh niên, những con dân cuối cùng của Hổ Phương Quốc và các tu sĩ đâm quàng đâm xiên với nhau, chạy trốn tứ phía.

Tiếng trống trận, tiếng la hét, tiếng kêu cứu vang vọng trong gió làm chấn động cả núi Lôi Công!

- Đại trận đã bị phá! Hổ Phương Quốc xong rồi! -

Ánh mắt của Ngô Thăng quét nhìn bốn phía, hắn đang tìm kiếm thân ảnh của Mộc đạo nhân, cũng đang tìm kiếm tung tích của đám người Kim Vô Huyễn và Hổ Đầu, nhưng hắn không thể tìm được ai trong bọn họ. Bỗng nhiên Ngô Thăng lại trông thấy bên phía Hình Đài có một cỗ chiến xa đang lao ra. Trên cỗ xe có một vị áo mũ không chỉnh tề, chính là công tử Trùy, y được các vệ sĩ vây quanh trong chiến xa, trong đó kẻ anh dũng đi đầu chính là tu sĩ Ban Xa.

Ngô Thăng không dám tiếp tục quan sát. Mặc dù hai vị đạo sĩ hắc y trên đỉnh Chủ Phong đã rời đi khá xa, nhưng mơ hồ uy áp truyền đến, vẫn như cũ làm Ngô Thăng nhịn không được run rẩy lên. Hắn lảo đảo đi xuống từ trên núi, chui vào trong bí động. Nhưng cho dù đã đến nơi an toàn hai bắp chân của hắn vẫn tiếp tục phát run.

Ngô Thăng không còn tâm trí nào để tu luyện, vì muốn biết tin tức của sư đồ Mộc đạo nhân, hắn quyết định sẽ canh giữ ở động khẩu. Ngô Thăng liên tục nhìn ngó ra phía ngoài, hắn rất mong bọn họ sẽ tìm đến, nhưng mà hắn đợi đến lúc đêm khuya vẫn không thấy họ tới.

Ngược lại Ngô Thăng lại nhìn thấy một người khác, đó là Ti Xạ Nguyên Tụng. Lúc này Nguyên Tụng đang dùng một bảo cung hộ thân., thỉnh thoảng y lại bắn ra một mũi tên hướng về truy binh sau lưng, mũi tên như sao băng, mang theo kình phong lăng lệ ác liệt, quả là một cao thủ pháp lực phi phàm.

Đáng tiếc là tướng lãnh quân Sở đang truy kích cũng là một cao thủ, gã còn sử dụng một tấm thuẫn cũng là pháp khí thượng hạng. Gã liên tục gạt lên gạt xuống tá thuẫn, ngăn lại toàn bộ mũi tên mà Nguyên Tụng bắn ra, còn lại những quân lính bên Sở thì vòng sang hai bên đánh lên.

Ngay tại trước khi tiến vào cánh rừng, khoảng cách chỉ 3-50 trượng, Ngô Thăng trơ mắt nhìn Nguyên Tụng bị quân Sở bao vây, trong lòng hắn liên tục mặc niệm: Xông ra, xông ra đi!

Nhưng rốt cục Nguyên Tụng vẫn không thể nào xông ra được, y bị quân Sở bao vây vào chính giữa, thương kích cùng hạ xuống, băm thành thịt nát.

Sau khi Nguyên Tụng chết, y còn bị quân Sở dùng dây thừng trói lại, buộc dưới ngựa kéo đi, Ngô Thăng cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.

Hắn chỉ gặp qua Nguyên Tụng vẻn vẹn được hai lần, chưa thể nói là có giao tình, thực sự thì Ngô Thăng chỉ có một chút hảo cảm đối với y. Giờ phút này, chứng kiến cảnh y bị giết ngay ở trước mắt, nhất thời hắn cũng nảy sinh cảm giác "một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ", hốc mắt đã hơi đỏ lên.

- Đáng tiếc là ta không có tu vi gì, nếu không ta nhất định sẽ tiến ra tương trợ. -

- Chỉ là không biết Mộc đạo nhân và bọn Kim Vô Huyễn có chạy được ra không, nhất thiết đừng để xảy ra sự tình gì a! -

- Lo lắng là vô dụng thôi, hết thảy phải dựa vào bổn sự nói chuyện, đây chính là tu hành.-

Lấy bản lãnh của Ngô Thăng, hiện tại khẳng định là không chạy ra được, hắn chỉ có thể tiếp tục ẩn thân tại chỗ này. Ngô Thăng kiểm tra lại cửa vào bí động một lần nữa rồi che kín lại. Đến khi cảm thấy không cách nào làm được tốt hơn, Ngô Thăng mới vứt bỏ tạp niệm, lại một lần tập trung tinh thần vào việc tu hành .

Bước thứ hai khi xây dựng lại Khí Hải cũng chính là bước mấu chốt để luyện chế Thanh Diệu Huyền Đan, lúc này Ngô Thăng phải đưa Vân Văn dung hợp vào Khí Hải, luyện hóa Khí Hải thành đan, từ hư vô hóa thành chân thực.

Cái Vân Văn thứ nhất chính là mệnh đề song song, Vân Văn này vẫn luôn khiến cho Ngô Thăng nhịn không được lẩm bẩm. - Cái này đối với luyện đan thật sự hữu dụng? - Nhưng việc đã đến nước này, thế giới quan đã hình thành, nếu muốn thay đổi là khó càng thêm khó. Ngô Thăng chỉ có thể kiên trì, dựa theo phương pháp mà Mộc đạo nhân truyền thụ, đánh sâu Vân Văn vào vị trí hư vô phía dưới rốn.

Sau khi Vân Văn tiến vào hư vô, nó làm cho bên trong hư vô hơi gợn sóng một trận, lúc này, hư vô chợt sinh ra một lực bài xích muốn đẩy Vân Văn ra ngoài.

Ngô Thăng vội vàng bấm niệm pháp quyết, phối hợp với hô hấp và quan tưởng, toàn thân hắn giống như là đang nhập định, tập trung cảm thụ lực lượng của gợn sóng đang chấn động. Hắn đang tìm cách thúc đẩy Vân Văn tiến vào nơi gợn sóng suy yếu.

Đến lúc nửa đêm, rốt cuộc Ngô Thăng đã dung hợp Vân Văn đi vào, bên trong khoảng hư vô kia chợt sinh ra một tia đạo lý hoặc quy tắc không rõ ràng nó giống như lực lượng mà không phải là lực lượng. Hắn chỉ có thể ngầm hiểu mà không thể nói ra miệng, đây có thể nói huyền diệu khó giải thích.

Ngô Thăng nghỉ ngơi một lát, uống chút nước, ăn chút gì. Sau đó hắn lại tiếp tục dung hợp Vân Văn đi vào: Khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm là một đường thẳng.

Sau khi không ngừng cố gắng thì đến lúc hừng đông Ngô Thăng đã bắt đầu dung hợp đến Vân Văn thứ ba: Các điểm tự vận động xoay theo hình tròn, khi tập hợp lại thì vừa huyền bí vừa chân thực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK