• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ thế ban ngày mai phục, ban đêm dò xét, cho đến buổi chiều ngày thứ tư, bốn người đi đến một sườn núi cheo leo nằm trên một ngọn đồi cao. Phía trước xuất hiện một tòa thành lớn sừng sững nằm cách đó vài dặm.

Đây chính là Bành Thành của Từ quốc.

Quan sát Bành Thành từ xa một lúc, Thạch Môn dẫn mọi người đi xuống phía dưới đồi. Cả đám ngồi vây quanh một tảng đá lớn cùng nhau bàn bạc.

"Năm ngoái khi Sở quốc diệt Hổ Phương quốc, chúng đã dựa dẫm rất nhiều vào lực lượng của Tắc Hạ Học Cung. Vì vậy năm nay Sở quốc đã cho khôi phục mao cống, gồm có hai con đường. Một đường đi vè phía Bắc, vận chuyển cống phẩm cho Lạc Ấp, một đường lại đi về phía Đông, chuyển tới Tắc Hạ Học Cung..."

Đào Hoa nương hoảng sợ: "Thạch lão đại, không phải ngươi dự định đánh cướp cống phẩm chứ?"

Sừ Hà trượng nhân cũng khẩn trương, lão nắm chặt cái cuốc trong tay, chờ Thạch Môn công bố.

Ngô Thăng cũng có chút không thể tin được. - Cướp cống phẩm? Chỉ bằng mấy người này? Không phải nói giỡn hay sao? -

Thạch Môn cười nói: "Đừng lo lắng, ta còn chưa đến mức không biết trời cao đất rộng như thế... Ngoại trừ hai đường mao cống nảy ra, Sở quốc chuẩn bị riêng một số lễ vật để tạ ơn Tề Quân cùng các vị đại phu. Những lễ vật này được vận chuyển làm 3 lần để tập trung ở Bành Thành, chúng ta sẽ lấy đi một ít ở trong đó."

Vẻ mặt Sừ Hà trượng nhân trở nên ngưng trọng: "Thạch Môn, cho dù chỉ là lễ vật cho Tề Quân và các vị đại phu, cũng không phải thứ chúng ta muốn lấy là lấy chứ?"

Thạch Môn nói: "Khi mao cống vận chuyển qua Từ quốc, Từ Quân sẽ không dám để sai sót xảy ra. Ta có được tin tức đáng tin cậy, Từ quốc sẽ điều động toàn bộ nhân thủ, để bảo vệ cho mao cống mang đến Tắc Hạ Học Cung. Ứng với hiện tại, số cống phẩm này đang ở tại toà thành phía Bắc của Từ quốc, quân đội sẽ đưa chúng ra khỏi biên giới Từ quốc để đưa đến Lễ quốc. Sau đó , họ mới quay lại Bành Thành để làm nhiệm vụ. Bởi vậy, mấy ngày nay lực lượng bảo vệ Bành Thành đã trống rỗng, tuy rằng vệ sĩ của Từ quốc trong thành sẽ không quá ít, nhưng sẽ không có cao thủ. Ngoài ra, khách quán ở trong dịch trạm cũng chỉ cho phép người Sở vào ở."

Đào Hoa nương vẫn lo lắng: "Nhưng mà có gì ở dịch quán cơ chứ? Coi như dịch quán chỉ có người Sở, e rằng chúng ta cũng khó thu được kết quả tốt."

Thạch Môn nói: "Tất nhiên ta còn có sắp xếp."

Nói rồi, y lấy nhánh cây vẽ lại vị trí dịch quán trên bùn đất, giảng giải kỹ càng cấu tạo phòng ốc của dịch quán. Sau khi giảng xong, y lấy chân xoá sạch dấu vết trên mặt đất, cười nói: "Vào thành."

Thấy bộ dáng của y có vẻ thong dong, tất cả mọi người cũng hơi nâng lên tin tưởng, Ngô Thăng suy đoán, hơn nửa là ở trong thành có nội ứng, nếu không thì làm sao Thạch Môn có thể biết được rõ ràng như vậy.

Tuy Từ quốc không bằng được các nước láng giềng như Tống, Lỗ, nhưng vẫn thuộc về danh sách chuẩn đại quốc. Từ quốc so với nước hàng xóm phía Đông là Đàm quốc thì mạnh hơn nhiều, nhân khẩu có tới 60 vạn, riêng thủ đô Bành Thành đã chiếm 1/10.

Thạch Môn giả trang thành một thợ thủ công, vác theo một cái khoá đá dài đi vào thành, Sừ Hà trượng nhân thì như một lão nông gánh hai giỏ rau quả đi qua, đây vốn là phong cách của lão nên cũng không bị tra hỏi, Đào Hoa nương lưng đeo cung săn, tay cầm theo một xâu chim sẻ vừa mới bắn rơi, thoải mái đi vào thành, còn bị người gác cửa trêu chọc đôi câu.

Ngô Thăng thay đổi một bộ quần áo và trang sức của thương nhân mà Thạch Môn chuẩn bị cho hắn. Bởi vì không có tùy tùng, nên hắn bị gác cửa vơ vét mất 10 tiền Nghĩ Tị.

Thành trì với hơn vạn hộ dân, không thể nghi ngờ là một tòa thành lớn, ngang dọc mỗi bên đều có hàng chục phố xá và ngõ hẻm, ngoải ra lại còn có cung thành, Nội Thành phường, Quốc Nhân phường.Các ngôi đình, khu chợ, nhà cửa, hàng quán mọi thứ hỗn tạp cùng một chỗ, so sanh với Dĩnh Đô của Sở quốc hầu như có thể là không có quy hoạch. Người nào mới đến rất dễ dàng bị lạc đường.

Nhưng hiển nhiên là Thạch Môn đã tới quá nhiều lần, y xe nhẹ đường quen dẫn đường phía trước, 3 người chỉ im lặng đi theo sau, xuyên qua các con phố , qua ngõ hẻm, đi về phía dịch quán.

Đảo qua dịch quán một vòng, bọn họ bí mật nhớ kĩ phân bố của đường phố xung quanh. Sau đó bốn người tản ra, mỗi người đi một hướng. Dựa theo kế hoạch, Ngô Thăng sẽ đến khu có quán hàng sầm uất để tìm chỗ lưu lại, hắn có thể gọi một bữa tiệc rượu chậm rãi chờ đến trời tối. Nhưng khi vào tiệm, hắn mới nhớ mình chỉ còn có 3 đồng, số tiền này chỉ đủ để mua 1 bình rượu mạnh, một đĩa lạc cùng 2 cái bánh hấp, nhìn qua có vẻ rất bần hàn.

Bần hàn cũng có chỗ tốt của bần hàn, chủ quán chả muốn để ý đến hắn. Ngô Thăng cũng đỡ phải chịu cảnh ân cần quấy rầy, cứ như vậy 1 người ngồi trong góc đến tận khi trời tối.

Trước khi chủ quán đóng, Ngô Thăng đi ra khỏi quán, hắn xuất phát tiến về phía dịch quán.

Bất luận một quốc gia nào, trong thành luôn có 1 thông lệ là không cho phép người nước khác lưu lại. Trước khi trời tối, những người này nhất định phải ra khỏi thành, trừ phi có người quen cho phép nghỉ trọ lại. Nếu như bắt được trên đường, sẽ bị bắt tới xử phạt tại chỗ.

Ngô Thăng đã nhắm trước một chỗ ẩn thân, đó là một đống cỏ khô rất cao nằm bên trong bức tường thấp của một hộ gia đình ngay tại Quốc Nhân phường—— Hoàn cảnh rất giống với thời gian hắn ẩn nấp tại Dĩnh Đô. Nơi đây chỉ cách dịch quán một con phố, Ngô Thăng định sẽ ẩn mình đến giữa đêm thì đi ra tụ họp với đám người Thạch Môn.

Trong phòng của nhà nọ, ngọn đèn dầu sớm đã được thổi tắt. Ngô Thăng khẽ chống một tay bật người nhảy vào, đi vài bước đến bên cạnh đống cỏ khô. Hắn dùng hai tay tách một lùm cỏ ra, khom lưng chui vào.

Ai ngờ vừa mới chui vào trong, Ngô Thăng đã cảm thấy có sự khác thường, chỗ hắn đặt mông ngồi là một thân thể đang nóng hầm hập. Ngô Thăng hơi mất đi cân bằng, theo bản năng chống hai tay ra đỡ, tay hắn đặt ở trên bờ vai của đối phương, trong đầu lập tức hiện lên một cái ý niệm: "Nữ nhân..."

- Chắc hẩn là Đào Hoa nương? -

Trên người đối phương hơi run lên, Chân Nguyên tuôn ra, Ngô Thăng thiếu chút nữa bị hất bay ra khỏi đống cỏ khô. Cũng may hắn kịp thời kéo lại cánh tay của đối phương, chân cũng ngoắc vào chân nàng, vậy mới giữ lại được.

"Thật có lỗi, là ta!" Ngô Thăng vội nói.

Vừa dứt lời, cổ họng của hắn đã bị đối phương dùng ngón tay khóa lại. Ngô Thăng lập tức cảm thấy một trận đau nhức kịch liệt, hầu như thở không ra hơi.

"Ta không phải cố ý!" Ngô Thăng cố gắng biện bạch, hắn thò tay định tách cổ tay đối phương ra, nhưng lại như đụng phải thép cứng, làm sao cũng không tách được. Cũng may tuy rằng Ngô Thăng không thể dùng chân nguyên để thi triển pháp thuật, vận dụng phi kiếm, nhưng khi hắn bị tập kích, chân nguyên lại có thể tự hành bảo vệ cổ họng. Bởi vậy hắn không đến mức bị bóp chết tại chỗ.

Lúc này, dù Ngô Thăng có ngốc đến đâu cũng đã kịp phản ứng, kẻ này không phải là Đào Hoa nương. Đây rõ ràng là một nữ tặc khác, đúng lúc cũng đang trốn ở đống cỏ khô bên trong. Giữa lúc nguy cấp, hắn cổ ngửa ra sau, đập mạnh vào hàm dưới của đối phương. Chỉ nghe sau tai kêu đau một tiếng, tay kia của đối phương đã mang theo chân nguyên tập kích đến, theo gió phân biệt, ả đang định chọc vào mắt của hắn.

Qua tốc độ giữa hai lần giao thủ, Ngô Thăng đã đoán được mình vẫn kém đối phương nhiều lắm, nếu không phải hai người đang cuốn lấy nhau, mình đã sớm chết không chỗ chôn thân.

Kình phong đánh tới, mí mắt kịch liệt đau nhức, Ngô Thăng không kịp nghĩ nhiều, hắn vừa điều động Chân Nguyên che chở cho con mắt, vừa dùng ngón tay ném ra sợi dây thừng bên hông, Tuyệt Kim Thằng ra tay, vèo một cái...

- Ông trời phù hộ, cuối cùng đã trói lại đối phương rồi! -

Tuyệt Kim Thằng có thể nói là pháp khí thượng phẩm để đối phó với địch nhân tu hành công pháp hệ kim, nó lập tức phong bế chân nguyên của đối phương. Tiếp theo Ngô Thăng bắt lấy cổ tay đối phương, gỡ nó ra khỏi cổ họng và mí mắt của mình.

Có điều tình cảnh của Ngô Thăng cũng không khá hơn chút nào, Tuyệt Kim Thằng đã trói luôn cả hắn và đối phương cùng với nhau.

Đúng vào lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân lộn xộn vang lên, nghe qua phải có đến hai ba mươi người, còn có người lớn tiếng chỉ huy: "Nhanh! Nhanh! Nhanh!"

Ngô Thăng dĩ nhiên muốn bịt miệng của nữ phi tặc lại, nhưng đối phương lại đang ở sau lưng hắn, cánh tay không với tới, hắn đành phải thấp giọng nói: "Đừng lên tiếng, nếu không chết..."

Quả nhiên nữ phi tặc cũng không dám lộn xộn vì bị Ngô Thăng bắt lại cổ tay. Nàng không thể dùng chân nguyên, Ngô Thăng lại đang tràn đầy chân nguyên, tùy thời có thể bẻ gãy cổ tay của nàng.

"Giáp đội đi theo ta, bính đội nghe Trần Quân Chính chỉ huy, hãy mở to hai mắt ra mà tìm cho kỹ,!"

"Cảnh huynh, ta sẽ dẫn người đi ra ngoài thành tìm kiếm..."

"Tốt, Nói với Trần Quân Chính phái hai người đi theo ngươi mở cửa thành..."

"Lần này thật xui xẻo, ha ha, khó a... Hy vọng không nên gặp chuyện không may... Nếu không hậu quả..."

"Trước tìm người đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK