Ngô Thăng không dám tiếp tục đi về phía trước, mà nhanh chóng lui lại phía sau, hắn tìm tới một tảng đá phía dưới núi ngồi xuống cân nhắc đường đi.
Tình huống trước mắt tồn tại rất nhiều vấn đề mà hắn không thể xác định.
- Cái người gọi là Kim Vô Huyễn có còn sống hay không? -
- Y có còn nhớ ước định 10 năm trước và hơn nữa có giữ lời hứa hay không? -
- Y có đến đây vào mùa đông năm nay không? Nhỡ y đã tới trước đó rồi thì sao? Cũng có thể y sẽ đợi đến giữa mùa đông thậm chí hết mùa đông đến mùa xuân y mới tới thì sao? -
- Chết tiệt thật, năm đó nếu ta đối với ước hẹn của y đưa ra nghiêm túc một chút thì tốt rồi, ít nhất có thể xác định được thời gian chính xác hơn. -
Quá nhiều điểm không thể xác định khiến cho Ngô Thăng tâm loạn như ma, hắn quyết định tạm thời cứ đi loanh quanh mấy con đường phía ngoài Thiên Môn Sơn để ôm cây đợi thỏ. Với bộ dáng hiện tại của hắn, lại thêm tu vi mất hết, chỉ cần Ngô Thăng không đi lên núi, dù quân Sở có bắt gặp hắn thì cũng không có nguy hiểm gì quá lớn.
Cũng may là hắn đã về tới trước cửa nhà mình rồi, đối với mảnh núi rừng quen thuộc này, đi nơi nào để thu thập quả mọng, đến nơi nào có thể mắc bẫy đi săn, hắn đã thuộc rõ như lòng bàn tay, bởi vậy Ngô Thăng cũng không còn phải lo lắng về vấn đề lương thực nữa.
…
Thời điểm này trên núi Thiên Môn đã xuất hiện tuyết rơi, Ngô Thăng đã ở dưới chân núi chờ đợi hơn một tháng, mà ngày hôm nay, quân Sở đã bắt đầu rút lui.
Chỉ thấy hơn trăm tên quân Sở đang hành quân dọc theo sơn đạo, trong số đó có đến hơn mười tên tu sĩ đeo kiếm, đội hình như vậy là tương đối xa hoa, cũng là nói Sở quốc là thật tâm muốn bắt được hắn.
Từ phía xa, Ngô Thăng đang ẩn núp ở dưới mặt đá để tránh tuyết, hắn lén lút nhìn theo đội quân đang đạp tuyết rời đi, thẳng đến khi tinh kỳ đã bị bao phủ tại bên trong tuyết trắng, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Đêm đó, Ngô Thăng vẫn không dám lên núi, hắn trở lại sơn động quen thuộc mấy ngày gần đây, an tâm nhóm lửa nướng thịt thỏ, ăn một bữa thật nóng hổi rồi ngủ một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau, mở mắt thấy bông tuyết bay lả tả như trước, Ngô Thăng dùng dây thừng thắt chặt lại mấy tấm da thỏ đang mặc trên người, tiếp đó hắn nhặt một nhánh cây làm gậy chống, leo dọc theo đường núi đi lên. Vượt qua hai khe núi cắt ngang một dòng suối nhỏ ở phía bắc Thiên Môn Sơn, hắn đã tới được Thúy Vân Cốc. Ngô Thăng không dám đi vào ngay mà bò lên trên đỉnh núi phía đông, hắn tìm đến một mép đá khá bằng phẳng. Mượn núi đá che đậy, hắn thò đầu ra quan sát tình hình phía dưới.
Toạ ở trên sườn núi có một bờ rào làm bằng củi cắm thành vòng tròn, phía trong dựng hai gian nhà lá, nơi này chính là nhà của hắn.
Nhưng do thận trọng, hắn vẫn quyết định không vào nhà ở, mà sẽ chuẩn bị chờ đợi người có tên là Kim Vô Huyễn ngay tại đây. Đỉnh núi này có tầm quan sát rất rộng, chỉ cần Kim Vô Huyễn xuất hiện, hắn sẽ nhìn thấy ngay lập tức.
Vấn đề duy nhất là không đủ thức ăn, mà hắn lại không dám đi săn, chỉ sợ mình vừa đi thì Kim Vô Huyễn sẽ đến.
Qua được hai ngày, Ngô Thăng đã ăn hết thịt thỏ săn được từ vài ngày trước, hắn bắt đầu phải cân nhắc về vấn đề lương thực.
Hắn nhớ lại lúc rời khỏi nhà, trong phòng còn có nửa vạc lương thực, trên xà nhà cũng có treo một ít thịt khô, càng nghĩ tâm trạng của Ngô Thăng càng hoảng hốt, trong lòng hắn giống như đang bị mèo cào vậy, rất ngứa ngáy khó chịu.
- Mặc dù ta biết khả năng những thức ăn này bị quân Sở phá hoại rất lớn, nhưng vạn nhất còn giữ nguyên thì sao? Mặt khác, thời tiết đang càng ngày càng lạnh, trước đây ta không sợ rét lạnh, nhưng bây giờ tu vi đã hoàn toàn mất hết, cơ thể đã không còn chịu nổi gió lạnh. -
Khi đã nghĩ về thức ăn, cảm giác đói khát càng lúc càng tăng lên, đến sau giờ ngọ ngày thứ ba, Ngô Thăng quyết định chịu đựng nốt đến ban đêm rồi sẽ vào nhà .
Mắt thấy sắc trời trở nên tối dần, lúc này vầng trăng khuyết đã treo cao trên bầu trời, ánh trăng chiếu lên tuyết trắng tạo nên một cảnh đẹp ma mị, Ngô Thăng thở ra một hơi, hắn cảm thấy đây là một ngày dài buồn chán nhất mình đã từng trải qua.
Vừa muốn đứng dậy, Ngô Thăng chợt nhìn thấy một thân ảnh đột nhiên xuất hiện dưới sườn núi , y lướt qua mặt tuyết, bay thẳng vào phòng chính của căn nhà!
- Chẳng lẽ kẻ này chính là Kim Vô Huyễn? -
Ngô Thăng mở to hai mắt nhìn lại, sau khi thân ảnh kia tiến vào trong phòng, rất lâu cũng không thấy y đi ra. Ngô Thăng vội vàng lao xuống núi, xuống đến lưng chừng núi, hắn liền trốn ở phía sau một thân cây. Vị trí này khá gần ngôi nhà tranh, từ đây hắn càng có thể nhìn rõ ràng hơn, nhưng một lúc sau ngôi nhà vẫn hoàn toàn yên tĩnh và tối om.
- Có phải là Kim Vô Huyễn hay không? Ta có nên đi ra gặp mặt y không? -
Sau nhiều lần tự hỏi, Ngô Thăng vẫn cứ do dự bất định.
Đúng lúc này, người vừa vào nhà bỗng xuất hiện, bên cạnh y còn có một người khác cùng đi ra, thì ra trong ba ngày vừa rồi, trong phòng vẫn có người đang ẩn nấp.
Lại thấy hai người chắp tay chào nhau, sau đó một người đạp tuyết bay đi, tên còn lại thì quay vào nhà tranh rồi biến mất trong bóng đêm.
Ngô Thăng nghiêng người dựa vào thân cây phía sau, hắn có thể cảm nhận được tim mình đang đập loạn xạ.
Hắn đã nhận ra rồi, tuy rằng không thấy được rõ ràng tướng mạo của hai người này, nhưng bọn chúng đều đang mặc hắc y, mai phục trong nhà của mình, đây rõ ràng là đang ôm cây đợi thỏ.
- May mắn là bản thân ta đã cứng rắn nhịn được ba ngày, nếu không thì giờ phút này mình đã tự chui đầu vào lưới. -
Ngô Thăng chậm rãi bước từng bước một lui về phía sau, hắn không dám ở lại thêm một chút nào nữa, trực tiếp rời ngay khỏi Thúy Vân Cốc.
Sau đó, Ngô Thăng chỉ do dự một chút rồi tiếp tục chống gậy đi lên hướng Lộc Đài. Lộc Đài là một chỗ đài cao trong Thiên Môn Sơn, cách Thúy Vân Cốc khoảng mấy triền núi cao, đại khái đi đường núi phải mất hơn hai canh giờ, khi Ngô Thăng đến được nơi đây thì trời vẫn còn tối.
Hắn tới Lộc đài không vì mục đích gì khác ngoài gặp mặt một người.
Trong cuộc đời một người, có ai lại không có mấy vị bằng hữu, Ngô Thăng cũng có một người bạn tốt, y vừa là hàng xóm vừa là bằng hữu của hắn. Người này tên gọi là Trâu Tề, thợ săn Trâu Tề.
Nguyên bản Trâu Tề cũng không phải là thợ săn, y cùng với Ngô Thăng tương tự, cũng là một thích khách. Trong Vân Mộng Trạch nghề nghiệp được yêu thích nhất chính là thích khách và đạo tặc, điểm này cũng không có gì kỳ quái.
Trước đây, hai người đã từng nhiều lần hợp tác, khi nào gặp phải mục tiêu khó có thể một mình đối phó, cả hai liền cùng nhau ra tay, có thể xem là sinh tử chi giao. Nhưng vào 7 năm trước, Trâu Tề gặp được một nữ nhân, vì vậy y đã quyết đinh rửa tay chậu vàng, sống một cuộc sống yên bình dựa vào số tiền đã dành dụm trước đó và đổi nghề sang làm thợ săn.
Từ đó về sau, hai người liền ít liên lạc hơn, nhất là từ sau khi Trâu Tề có nhi tử, bọn họ đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ.
Nhà của Trâu Tề so với Ngô Thăng hoành tráng hơn rất nhiều, bảy gian nhà gỗ nói liền với nhau bằng các hành lang và những ngôi đình, bên ngoài thì dùng trúc xanh dựng thành một bức tường cao, phía trong bức tường là khoảng sân rộng có hồ nước, vườn hoa, ngoài ra còn có cả lồng gà và chuồng chó.
Ngô Thăng cũng không tiến đến gõ cửa, hắn kiên nhẫn ngồi trên một khối đá phía ngoài cửa viện chờ đợi Trâu Tề đi ra. Vợ của Trâu Tề không thích hắn, cũng không phải nàng ghét hắn, mà là nàng không thích sát thủ, không thích cuộc sống trước kia của Trâu Tề.
Chờ một lúc, trong nội viện đã sáng lên ánh đèn dầu, nhưng sau một lát, ngọn đèn lại tắt.
Cùng với âm thanh gà kêu chó sủa vang lên, không bao lâu, trước mặt hắn hiện ra một khoảng trắng xóa, một nữ nhân đẩy cửa viện ra, tay nàng chống lên eo đứng ở cửa ra vào. Nàng ta mặc một chiếc váy màu xanh cùng một cái áo trắng, có thể nói- đã không lụa là son phấn, cũng không trâm kẹp đính cườm -, nhìn qua giống như một nông phụ bình thường, nhưng lại không thể che đi dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, trong sáng của nàng. Đây quả thật là một người phụ nữ xinh đẹp.
Ngô Thăng chậm rãi đứng dậy, nhất thời hắn cũng không biết nên nói gì.
Thấy vậy mỹ phụ nghi ngờ đánh giá lại Ngô Thăng, rốt cục nàng cũng đã nhận ra, cắn môi nói: "Phu quân của ta đã không hỏi đến thế sự bên ngoài nhiều năm... Hơn nữa năm trước, trong nhà lại có thêm một đứa con gái..."
Ngô Thăng im lặng một lát, hắn hơi khom người bái chào rồi chống gậy gỗ quay người rời khỏi.
Khi đi xuống khỏi Lộc Đài, nhất thời Ngô Thăng đã không biết nên đi về nơi nào, bụng thì lại lần nữa kêu lên rột rột, hắn chợt nhận ra mình đã nhịn đói cả ngày rồi. Suy nghĩ đến cánh rừng trong núi có khá nhiều con mồi, hắn chuẩn bị đi thử thời vận một chút. Nhưng sau khi tuyết rơi, động vật hoang dã rất khó tìm được, mà tìm thấy rồi muốn bắt được chúng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Lúc hắn vừa mới rẽ vào sườn núi, Ngô Thăng chợt dừng lại, trước mặt hắn có một người thợ săn đang đứng, y cầm trong tay mũi xiên của thợ săn, trên vai vác theo một cái bao, đó chính là Trâu Tề.