• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với tư cách là một tu sĩ có "Thiên phú" luyện đan, Ngô Thăng nhiều lần bị Thẩm thị giữ lại, họ hy vọng hắn sẽ trở về tông tộc. Nhưng Ngô Thăng lại không muốn ở lại Bình Dư, trên đầu của hắn vẫn còn có 2 tờ lệnh truy nã. Nói không chừng một ngày nào đó, thân phận giả của hắn sẽ bị chọc thủng, đến lúc đó chẳng phải sẽ kết thù với Thẩm thị.

Sau nhiều lần từ chối, hơn nữa còn đáp ứng sẽ giữ liên lạc và biểu đạt tâm ý của mình với tông tộc, Ngô Thăng rốt cuộc mới thoát thân. Sau khi rời khỏi Bình Dư, Kim Vô Huyễn thấy Ngô Thăng đã quyết ý rời đi, liền hỏi: "Ngô huynh dự định đi nơi nào?"

Ngô Thăng suy nghĩ rồi trả lời: "Ta còn chưa xác định, nhưng nhất thiết phải là một nơi có thể sinh sống an ổn, còn phải phồn tịnh một chút, nhưng không thể để quân Sở và Tắc Hạ Học Cung tìm đến, mà càng không thể thoát ly giới tu hành... Còn như hai người các ngươi trốn vào núi xây dựng tiểu hạnh phúc, trước mắt ta cũng không dám hy vọng xa vời."

- Tuy sống ở trong núi an toàn, nhưng lại vô pháp giao tiếp với các tu sĩ bình thường. Không có cơ hội giao lưu, làm sao ta kiếm được tiền tu hành?

Thẩm nương bỗng nhiên ngắt lời: "Ta nhớ tới một nơi, chỗ đó cách đây 80 dặm về hướng Đông, nơi này nằm bên dòng Dĩnh Thủy. Ở đó có một ngọn núi gọi là Lang Sơn, ngọn núi này có hướng Tây Bắc tiếp Thái quốc, Đông Bắc giáp Trần quốc, phía Nam lại lan đến Sở quốc, chính là vùng đất nằm ở giữa 3 quốc gia này. Trong núi có rất nhiều vị tán tu không môn không phái, dưới núi có một hồ nước lớn tên là Liên Phổ. Mỗi tháng cứ vào mùng một, ngày rằm, bên hồ Liên Phổ thường sẽ tổ chức hội chợ, rất nhiều người tu hành người sẽ đến đó giao lưu, mua bán. Hàng năm ta cũng thường đi đến đó một hai lần, chủ yếu là để bán đi một số dược liệu trong dược viên và trao đổi các loại tài liệu tu hành..."

Hai mắt Ngô Thăng lập tức tỏa sáng, vỗ tay nói: "Nơi tốt a!"

Kim Vô Huyễn và Thẩm nương định cùng Ngô Thăng đi đến đó, nhưng Ngô Thăng đã từ chối: "Đôi vợ chồng son các ngươi đúng là muốn coi ta như một đứa trẻ rồi hả? Các ngươi nên nhớ ta đã bước chân vào giang hồ bao nhiêu năm..."

Thẩm nương che miệng cười khẽ: "Huynh trưởng không phải mới 20 sao?"

Ngô Thăng cười nói: "Cho dù là chỉ có 20, ta cũng không cần hai người các ngươi phải quan tâm được không?"

Đến đây, ba người tạm thời chia tay nhau, Ngô Thăng nghe theo lời khuyên của Thẩm nương, chạy tới Lang Sơn.

Lang Sơn không cao lắm, nhưng thế núi trùng điệp chập chùng, tổng thể không dưới 10 ngọn núi, lại có hơn mười khe suối, rừng cây xanh um, chim chóc thành đàn.

Là một vùng nằm ở giữa biên giới của 3 nước, đa số thời điểm nơi này không có ai quản lí. Bởi vậy có rất nhiều tán tu, bao gồm cả những tán tu bị truy nã đều đến Lang Sơn để ẩn cư và tu hành, nơi này rất giống với Vân Mộng Trạch của "Ngô Thăng" trước kia.

Lang Sơn có địa thế giống như một cái bán đảo, ngọn núi như được bao quanh bởi một nhánh sông rất sâu và rộng của dòng Dĩnh Thủy. Con đường duy nhất tiến vào núi nằm ở phía Đông Nam cách biên giới Sở quốc khoảng 2 dặm.

Sau khi lên núi, Ngô Thăng bắt đầu thu xếp một chỗ ẩn cư, hắn tính kiếm một sơn động hoặc là tự xây dựng một ngôi nhà. Lần theo nơi có linh lực thiên địa dồi dào, Ngô Thăng đã đi đến bên cạnh một thác nước. Không ngoài sở liệu, nơi đây đã bị người khác chiếm cứ, chỉ thấy bên ngoài có một vách tường bằng đá bao quanh một vách núi cheo leo, bên trong sân là một tòa tiểu viện cũng được xây dựng bằng đá, nhìn qua thì vị chủ nhân đã rất tỉ mỉ khi xây dựng nơi này.

Phía trước tiểu viện có một tấm biển treo tại dưới mái hiên, ở trên đề "Thạch Bộc thai" được viết một cách đầy hứng thú.

Nơi này thật sự là một chỗ ẩn cư thượng hạng, linh lực rất dồi dào, nếu như Ngô Thăng ở đây tu hành, mỗi ngày hắn có thể chuyển hóa hai hạt Linh Sa trở lên. Chỉ là 2 ngày khổ luyện với hắn mà nói, thật ra cũng không có cái gì trứng dùng, hắn chỉ là nhìn trúng phong cảnh nơi này mà thôi.

Đáng tiếc là "ai tới trước người đó được", đây là quy củ của tu hành giới. Tuy Ngô Thăng cũng rất tiếc nuối, nhưng hắn chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Ngô Thăng lại đi dọc lên theo khe suối, nửa canh giờ sau, hắn lại gặp được một cái đầm sâu xanh biếc, hoàn cảnh xung quanh rất âm u vắng vẻ, đặc biệt là linh lực ở đây khá dồi dào.

Ngô Thăng lại giương mắt nhìn chung quanh, không có dấu hiệu nào cho thấy nơi đây từng có người ở. Trong lúc còn đang tính toán, từ trên thạch bích đối diện bên kia đầm đã tràn ra một đoàn sương mù, từ bên trong đi ra một vị lão tu sĩ.

Đây là dấu hiệu khi có ảo trận đang che đậy động phủ.

Lão tu sĩ chống thiết quải quan sát Ngô Thăng, hỏi: "Tiểu hữu tới đầm Yên Ba của ta, có chuyện gì?"

Ngô Thăng sớm có chuẩn bị, hắn hỏi: "Kính chào tiền bối, không biết nơi này có bán pháp khí hay không?"

Lão tu sĩ lắc đầu: "Đầm Yên Ba không bán pháp khí, chỉ bán linh đan."

Thì ra là một vị đan sư, Ngô Thăng vẻ mặt cung kính: "Vậy chờ khi nào vãn bối cần linh đan sẽ lại xin đến quấy rầy."

Một đường vừa đi vừa đi vừa tìm hiểu, đi qua hơn 10 cái động phủ, Ngô Thăng phát hiện những nơi có linh lực dồi dào đều đã có người ở. Nhưng Ngô Thăng cũng không để ý, hắn là kẻ đến sau, tu vi lại thấp kém, cũng không có tư cách để kết giao với những tu sĩ trong núi.

Bảy ngày sau đó, Ngô Thăng rốt cuộc tìm được một nơi định cư phù hợp, đây là một chỗ đất phẳng dưới vách núi.

Linh lực thì không cần phải nói rồi, khẳng định không thể bằng được những nơi dồi dào kia, nếu mỗi ngày hắn đả tọa tu hành ở đây, chắc là sẽ chỉ được một viên Linh Sa. Có điều Ngô Thăng cũng không hề trông chờ vào việc đó, mua sắm thật nhiều pháp khí, linh tài mới là con đường mà hắn tu hành. Nếu chỉ trông chờ vào mấy trăm viên Linh Sa một năm, chết già cũng chưa tu ra kết quả gì.

Ngô Thăng nhìn trúng là cảnh trí nơi đây, một thạch động nương tựa vào một vách núi cao 7, 8 trượng, bên cạnh còn có một thác nước chảy xiết, đổ vào một cái đầm xanh biếc rộng gần 1 mẫu. Đây chính là hình tượng động phủ mà trong lòng Ngô Thăng hướng tới.

Ngoài ra, phía trong thạch động rất quanh co rộng rãi, có đường đi thông tới đỉnh núi, như vậy Ngô Thăng sẽ có nhiều ra một thông đạo chạy trốn. Đầm rộng phía bên cạnh còn giải quyết được vấn đề về nguồn nước, hơn nữa trong đầm Ngô Thăng có thể nuôi thêm cá, trong một trình độ nhất định còn giảm bớt được cả áp lực về thực phẩm của hắn.

Dọc theo lưng chừng núi, lại còn có một khu rừng trúc thưa thớt, trong rừng có rất nhiều măng, nấm trúc, trăn quả, thậm chí còn có cả thỏ rừng, dê vàng. Có thể nói là nguyên liệu nấu ăn cùng vật liệu xây dựng cũng rất phong phú.

Lấy kinh nghiệm mấy ngày trước đó khi tìm kiếm động phủ thất bại, Ngô Thăng cũng không dám xác định nơi này là nơi vô chủ, hắn chỉ có thể thử nghiệm một vài cách như dùng sức la to, nhóm lửa nướng thịt... 3 ngày sau hắn rốt cuộc xác định được nơi này không có ai ở.

- Thật sự là một nơi vô chủ a! -

Suy nghĩ lại thì cũng hợp lý, tất cả mọi người đều sẽ đi chiếm những chỗ có linh lực dồi dào, trong mắt tu sĩ thì nơi này tựa như gân gà, một chỗ không có gì hấp dẫn.

Ngô Thăng quyết định an cư tại chỗ này, quy trình như trước, chặt gỗ dựng nhà. Lấy gỗ thông là trụ và xà nhà, lấy thúy trúc làm tường nhà. Chỉ sau vài ngày cố gắng, một căn nhà trúc ba gian đã được dựng lên. Một phòng chính dùng để sinh hoạt hàng ngày, phòng phía Đông làm nhà bếp, phòng phía Tây dùng làm phòng tắm rửa, vệ sinh.

Theo lẽ thường thì khi dựng nhà, sẽ có một hàng rào trúc bao quanh phía bên ngoài 3 gian phòng, nếu như không có hàng rào trúc thì chắc chắn là không hoàn chỉnh, Ngô Thăng cũng cho rằng như vậy. Quan trọng nhất là, mấy gian phòng trúc được dựng rất lớn, ngôi nhà đã che lại hoàn toàn cái cửa động mà vốn nó đã rất khó bị phát hiện.

Trong động có một thạch thất được hình thành tự nhiên, có thể sử dụng làm phòng luyện đan, hoặc cất dấu vật tư. Từ thạch động này hướng lên có thể nối thẳng với đỉnh núi, trên đỉnh lại còn có rừng rậm. Chỉ cần ra khỏi cửa động là đã ở giữa khu rừng, hơn nữa cửa động còn được bụi cỏ rậm rạp che lại. Ngô Thăng còn bê đến thêm một tảng đá lớn, đặt nó ngay tại cửa động, phía trên cột lên vài cành thông, nhìn qua rất khó phát hiện, ổn thỏa!

Kế tiếp là Ngô Thăng chế tạo giường, bàn, tủ và các loại đồ dùng trong nhà, xây dựng bếp lò, đào móc hầm cầu, hắn còn dùng ống trúc dẫn nước trong thác đi vào, vừa dùng làm nước uống, cũng có thể dùng để cọ rửa nhà vệ sinh.

Lúc này Ngô Thăng đã có chân nguyên, tuy rằng hắn không thể thi triển pháp thuật, nhưng thân thể rất nhẹ nhàng khỏe mạnh, làm việc cả ngày không biết mệt mỏi. Ngày thứ 14 sau khi lên núi, nhà mới đã đại công cáo thành.

Ngô Thăng lại tìm một tảng đá lớn, dựng nó ở bên cạnh con đường nhỏ trong rừng trúc phía ngoài núi, khắc lên 4 chữ vô cùng bắt mắt "Tùng Trúc Nhã Uyển", ám chỉ cho người khác biết cánh rừng trúc này đã có chủ.

Việc tuyên bố mập mờ này cũng chưa chắc đã hữu hiệu, khi người ta đi qua, nên tiến vào vẫn phải tiến vào, nhưng khi tấm bia đá lập được một thời gian, thói quen dần dần hình thành, cánh rừng này từ từ sẽ trở thành sở hữu của hắn.

Đêm đó khi nhà mới hoàn thành, Ngô Thăng đã chuẩn bị cho mình một bữa ăn thịnh soạn để chúc mừng, tiếp đó hắn ngủ một giấc ngon lành. Sáng hôm sau Ngô Thăng quyết định xuống núi, hắn cần đi đến bên cạnh hồ Liên Phổ.

Hôm nay là ngày 10 tháng tư, đây là thời gian hội chợ Liên Phổ sẽ tổ chức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK