Thái độ của Thẩm Nguyệt Nương khiến cho Ngô Thăng không được tự nhiên, trong lòng hắn thầm nghĩ.
- Chẳng lẽ mình đã đắc tội gì với nàng? Không đúng a, đây chẳng phải là lần đầu tiên gặp mặt sao? Có khi tính cách của nàng ta chính là như thế? -
Tâm tư của nữ nhân rất khó đoán, hắn cũng không có rảnh đi tìm hiểu. Mục đích của hắn là đi theo là để học phương pháp luyện chế Trường Thọ Đan, xem mình có thể nắm giữ ngón nghề hiếm thấy này hay không. Vì tương lai chuẩn bị đầy đủ "Thức ăn” cho Khí Hải, Thẩm Nguyệt Nương có hảo cảm hay ác cảm đối với hắn cũng không có bao nhiêu quan hệ.
Được rồi, đáy lòng Ngô Thăng thừa nhận, nha đầu này nhìn rất đẹp mắt, nhưng sau khi nàng ta dùng ánh mắt khinh khỉnh liếc qua hắn, Ngô Thăng cơ bản đã không còn hứng thú, hắn cũng không muốn “dùng mặt nóng đi dán vào mông lạnh của người khác”.
Kim Vô Huyễn cũng nhận ra sự khác lạ, y hỏi nương tử: "Nguyệt Nương có vẻ không thích Ngô huynh? Ngô huynh là nhân tài xuất chúng, luận tuấn lãng ta không bì kịp, luận phẩm tính..."
Thẩm nương liếc y một cái: "Phu quân rất tuấn lãng sao? Về mặt tướng mạo thiếp thân không dám nhiều lời, nhưng cứ nhìn bộ dáng đi đường của phu quân tựu khiến người ta thay đổi cách nhìn."
Kim Vô Huyễn vội vàng đình chỉ nhảy nhót, đổi thành bước đi trên hai chân: "Đa tạ nương tử đã nhắc nhở."
Lúc này Thẩm nương mới bất đắc dĩ giải thích: "Nguyệt Nương là một người thẳng tính, yêu ghét không để ở trong lòng, nàng không có nói ra những lời ác ngữ đã là rất thu liễm rồi. Muội ấy không thích đi cùng với người lạ."
Kim Vô Huyễn vội hỏi: "Ngươi không để lộ thân phận của Ngô huynh ra chứ?"
Thẩm nương nói: "Đương nhiên là không rồi, cho nên Nguyệt Nương mới càng không vui. Cũng khó trách Nguyệt Nương, có lẽ đổi lại là ai cũng sẽ như vậy."
Tự mình luyện chế và phục dụng Trường Thọ Đan đều thuộc cấm lệnh của Tắc Hạ Học Cung, dẫn một người xa lạ tham dự, khẳng định là đã phạm huý. Nếu không phải Kim Vô Huyễn đã thề thốt khẳng định Ngô Thăng tuyệt đối không có khả năng đi vạch trần mật báo, hơn nữa Ngô Thăng còn có giúp đỡ rất lớn khi luyện đan, Nguyệt Nương nhất định sẽ không đồng ý.
Kim Vô Huyễn rất khó xử, lời này cũng không tiện nói với Ngô Thăng, nói ra sẽ giống như có ý muốn đuổi khéo hắn đi. Y đành mặc kệ cho hắn suy đoán, quy tội cho tính tình của Nguyệt Nương.
Từ Giới Thủ Sơn đi đến Bình Dư, tuy bốn người đã tăng hết tốc độ, nhưng vẫn phải dùng hết một ngày mới đến nơi.
Bình Dư là một tòa tiểu thành, thuộc về cảnh hạt của Thái quốc, bố cáo truy nã Ngô Thăng của Sở quốc cũng không thấy ở cửa thành. Tuy nói bức hoạ phía trên bố cáo không đáng tin cậy, treo cũng không có tác dụng gì, nhưng Ngô Thăng vẫn cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
Về phần Tắc Hạ Học Cung treo giải thưởng, chỉ được truyền bá trong giới tu hành, đến giờ Ngô Thăng cũng chưa nhìn thấy.
- Loại cảm giác này rất tốt. -
Bình Dư chỉ giống như một thị trấn nhỏ có chưa đến 1000 hộ gia đình, Thẩm thị tuy rằng đã bị diệt quốc, nhưng nội tình vẫn còn, được xem là gia tộc lớn nhất tại Bình Dư. Họ sở hữu rất nhiều trạch viện rộng lớn, gần như đã chiếm cứ một phần tư diện tích trong thành.
Sau khi phụ thân qua đời, chi họ này của Thẩm nương đã được phân ra ngoài, nhưng ở trên gia phả, Kim Vô Huyễn vẫn được hưởng đãi ngộ của cô gia( chàng rể), tiến vào một cái trạch viện có 2 cửa lớn ở phía Đông Nam.
Thẩm nương tha thẩn đi lại bốn phía trong trạch viện rất lâu, nàng vuốt ve một gốc cây quế trong góc viện, ngồi xuống một ghế đá bên cạnh hành lang, khẽ nói: "Đã lâu không trở về..."
Kim Vô Huyễn nắm tay của vợ, y đã ngồi cùng nàng cả buổi, cũng không nói gì.
Ngô Thăng định tự thu xếp cho mình một gian phòng, nhưng phòng nào cũng trống rỗng, hắn hỏi Kim Vô Huyễn: "Nhìn quy mô của trạch viện này, phong thái của Thẩm gia cũng không nhỏ, chẳng lẽ còn phải cần tới lão đệ bỏ tiền?"
Kim Vô Huyễn nói: "Bên ngoài to lớn mà bên trong hư nhược, chỉ được cái mã ngoài mà thôi. Thái hầu không cho phép Thẩm thị kinh doanh ruộng đất cùng lãnh địa, miệng ăn núi lở 30 năm, thật ra Thẩm thị đã sớm không chịu nổi, họ chỉ miễn cưỡng duy trì thể diện mà thôi. Năm đó, nhạc phụ của ta vì cầu lấy Trường Thọ Đan, bổn tông của Thẩm thị đã tận lực tương trợ, hi vọng tông môn có thể xuất hiện một vị cao thủ Luyện Thần cảnh. Chỉ có điều Trường Thọ Đan đã luyện thành, thọ nguyên cũng đã kéo dài, nhưng bế quan lại không phá cảnh. Sau đó, người cũng đã ra đi, không công hao phí một trận, mọi người trong tộc oán hận cực lớn, nương tử mới đành bi phẫn ra đi. Bây giờ trở về, thật ra chúng ta cũng có ý muốn đền bù tổn thất cho tông tộc."
Ngô Thăng nhẹ gật đầu, thì ra là thế, hỏi: "Luyện chế Trường Thọ Đan, cần bao nhiêu tiền?"
Kim Vô Huyễn theo bản năng liếc sang hai bên, y nói với Ngô Thăng: " Ở nhà chúng ta có thể nói đến Trường Thọ Đan, nhưng đến nơi đây, không nên nhắc tới Trường Thọ Đan. Chúng ta muốn luyện chế là Thanh Linh Đan, có thể thanh thần ngưng khí, hỗ trợ người phá cảnh, chỉ thế thôi."
Ngô Thăng nở nụ cười: "Hiểu rõ."
Kim Vô Huyễn nói: "Luyện chế một viên Thanh Linh Đan, cần 2 vị chủ dược, 13 vị dược liệu phụ trợ, mỗi lần luyện chế ước chừng cần 6, 7000 tiền. Ngoài ra khi luyện chế, 3 phần tài liệu có thể ra một viên liền tính là rất may mắn, thường thường sẽ phải chuẩn bị 5, 6 phần mới ổn. Một viên thành đan, có giá trị ít nhất 2 vạn tiền, nhiều thì có thể tới 3, 4 vạn tiền."
Đây là số tiền đủ cho một nhà 5 miệng ăn sinh hoạt trong 10 năm, nếu như đổi thành pháp khí, tương đương với mấy chục kiện pháp khí hạ phẩm, hoặc là hơn 10 kiện pháp khí trung phẩm, hay là 2-3 kiện pháp khí thượng phẩm.
Khó trách Kim Vô Huyễn muốn táng gia bại sản, mang hết 4 Dật kim tới đây, số tiền này muốn luyện chế một viên Trường Thọ Đan, còn thiếu nhiều lắm.
Sở quốc cùng Tắc Hạ Học Cung mở ra tiền thưởng cho thích khách Ngô Thăng tổng cộng là 20 Dật kim, tương đương với hai vạn tiền. Số tiền đó muốn đổi một viên "Thanh Linh Đan" còn chưa đủ.
Nhưng chỉ cần sinh ra một tên tu sĩ Luyện Thần cảnh, khoản chi tiêu này coi như đã huề vốn rồi, nếu như lại có thể sinh ra đại năng Phản Hư cảnh, đó chính là kiếm lời lớn. Đây là lý do mà thế nhân đối với đan dược này chạy theo như vịt, đáng tiếc Trường Thọ Đan bị nắm trong tay Tắc Hạ Học Cung. Hàng năm số lượng thành đan có hạn, chỉ dựa vào tiền là không mua được, cho ai không cho ai, còn phải xem sắc mặt của Tắc Hạ Học Cung.
Ngô Thăng lấy lòng tiểu nhân mà tính toán, hắn có thể khẳng định sở dĩ Tắc Hạ Học Cung đối phó với Mộc đạo nhân, có rất lớn quan hệ tới Trường Thọ Đan.
Phí tổn mặc dù nhiều, nhưng Ngô Thăng nhận thấy, số tiền này cũng không phải lãng phí, nếu luyện thành đan sẽ kiếm lời gấp bội. - Thị trường của Trường Thọ Đan... rất có tương lai! -
Nhưng Kim Vô Huyễn lại đả kích lòng tin của hắn 1 lần nữa: "Nào có dễ dàng như vậy? Hai vị chủ dược, Khương Hoàng Linh Chi cùng Trường Thúy Thanh Vũ là linh tài hiếm có, hơn nữa cả hai đều là linh dược mà Tắc Hạ Học Cung đã cấm sản xuất và trồng trọt. Hễ thu thập được chúng, các quốc gia cần phải giao nộp lên trên, muốn tìm được rất không dễ dàng, còn có thiên đại mạo hiểm. Cho dù may mắn luyện chế ra một viên, cũng thường để dành cho người trong nhà, sao có thể lấy ra mua bán?"
Được rồi, Ngô Thăng cũng không còn gì để nói, hắn đành phải kiềm chế sự ngứa ngáy ở trong lòng. - Trước cứ tìm hiểu phương pháp luyện chế đan dược này rồi lại nói. -
"Chừng nào thì bắt đầu luyện đan?"
"Thẩm gia đã tìm được hai vị chủ dược, hiện tại họ đang thu mua các dược liệu phụ trợ còn lại, trong đó có ba loại, nương tử nhà ta có thể tự mua được. Chúng ta cứ đợi thêm mấy ngày nữa đi."
Đan phương cực kỳ trân quý, đương nhiên Kim Vô Huyễn sẽ có giữ lại, y không nói cho Thẩm thị biết 3 loại mấu chốt nhất trong 13 vị dược tài phụ trợ mà để Thẩm nương đi tìm mua. Tất nhiên là Thẩm nương cũng sẽ không ngốc đến mức nói với tộc nhân của mình.
Nhưng đối với Ngô Thăng, Kim Vô Huyễn không cần thiết phải che dấu, giao tình giữa hai người, có thể nói là sinh tử chi giao, còn có gì phải giấu giếm chứ?
"Nói thật với Ngô huynh, đệ tới Bình Dư luyện đan, thật ra cũng không nắm chắc, năm đó tuy rằng có được cùng lão sư luyện đan, nhưng ta chỉ ghi nhớ phân lượng của hai vị chủ dược, còn lại số lượng của các thứ phụ trợ bao nhiêu ta vẫn không biết. Lần này ta mời Ngô huynh tới đây, cũng là để huynh đệ chúng ta cùng nhau nghiên cứu."
Ngô Thăng suy nghĩ một chút, hỏi: "Phân tích Trường Thọ Đan...À, Thanh Linh Đan, ngươi có phương án nào chưa?"