Ba người nhìn nhau trong chốc lát, Ngô Thăng rốt cuộc cũng đã xả van xong, theo bản năng hắn hơi run hai chân, ngượng ngùng cười rồi thắt lại dây quần.
Đại hán râu quai nón đang muốn nổi giận thì Kim Vô Huyễn đã mở miệng kêu lên: "Ngô Thăng! Ngô tiên sinh!"
Ngô Thăng chào hỏi: "Đã lâu không gặp..." Theo bản năng hắn sờ lên mặt.
- Dù ta có cố gắng hoá trang thế nào cũng vô ích, dường như người nào cũng có thể nhận ra ta thì phải? -
Đại hán râu quai nón lập tức cứng đờ cả người: "Thích khách Ngô Thăng?"
Ngô Thăng cũng nhẹ gật đầu với gã: "Vị huynh đài này xưng hô như thế nào?"
Tuy Ngô Thăng không biết lai lịch của gã râu quai nón, cũng không biết tại sao gã lại bắt trói Kim Vô Huyễn, nhưng hiện tại tình thế đối với hắn rất không ổn, trong lòng nhất thời hoang mang vô cùng.
Kim Vô Huyễn lại kêu to: "Ngô tiên sinh, nhanh cứu ta, người này muốn bắt ta đi lĩnh phần thưởng!"
Ngô Thăng cố gắng nặn ra một nụ cười, khóe mắt liếc về phía vách núi bên cạnh, tính toán xem nếu như hắn nhảy xuống dưới liệu có ngã chết hay không.
- Vách núi này cũng không phải quá dốc, hình như phía dưới còn có tuyết phủ rất dày, có lẽ là nhảy được? -
Bỗng Ngô Thăng cảm thấy trên ngón tay còn dính chút nước ấm ấm, hắn liền lau nó vào bên hông.
Khi lau xong, Ngô Thăng còn chưa kịp giả bộ màu mè một chút, ví dụ như cười vang một tiếng dài, hoặc là nói một câu "Chờ một chút ta xuống núi lấy kiếm, ngươi chớ có chạy" v..v, đại hán râu quai nón đã đoạt trước tiên cơ rống lớn một tiếng.
Chân của Ngô Thăng mềm nhũn ra, hắn đang muốn nhảy xuống núi thì gã râu quai nón đột nhiên bỏ Kim Vô Huyễn xuống rồi phi thẳng lên trời.
- Nhảy núi! -
Chỉ thấy gã xoay hai vòng trên không trung rồi đạp mũi chân vào phía trên vách đá một cái bay qua khe núi, sau đó gã chỉ cần lên xuống mấy lần đã biến mất bên ngoài thung lũng, tốc độ giống như là một con diều hâu, thanh thế rất doạ người!
Kim Vô Huyễn đang bị trói chặt cả hai tay hai chân, y giống như một con giun lớn đang ra sức vặn vẹo đến gần vách đá, hướng mặt về phía bóng lưng đang chạy thục mạng của gã râu quai nón, y gào thét: "Cẩu tặc có ngon thì đừng chạy a, không phải ngươi nói muốn bắt vào ta cùng Ngô tiên sinh đi đổi tiền thưởng sao?"
Lại hướng Ngô Thăng nói nhanh: "Ngô tiên sinh, tại sao ngài không dùng phi kiếm chém gã?"
Ngô Thăng trừng mắt nhìn, hắn vừa mới kịp phản ứng: "Này... Chạy rồi?"
Kim Vô Huyễn cả giận nói: "Gã chỉ là một tên cẩu tặc bán bạn cầu vinh, ở trước mặt Ngô tiên sinh, không trốn thật nhanh chẳng lẽ còn ở lại chờ chết sao? Ngô tiên sinh, vừa rồi ngài không nên thả gã đi... Cũng phải nói, kẻ này chạy thật quá nhanh, mang tiếng là tu sĩ Khí Hải... Ngô tiên sinh, tại sao ngài biết ta đang ở đây?”
Ngô Thăng hỏi lại: "Nghe nói ngươi đang tìm ta?"
Kim Vô Huyễn gật đầu giống như gà mổ thóc: "10 năm trước, tiên sinh đã tha cho ta một mạng, vì vậy 10 năm sau ta phải giữ đúng ước hẹn. Ta cũng không phải muốn ước chiến với tiên sinh mà chỉ đến để tạ ơn tiên sinh đã không giết ta năm đó. Tiên sinh đại triển thần uy tại Dĩnh Đô khiến thiên hạ tài tuấn đều phải kính phục, ta nghe nói Tắc Hạ Học Cung và Sĩ Sư Phủ của Sở Quốc đã dùng một số tiền rất lớn làm giải thưởng cho người nào bắt được tiên sinh. Trong lòng Kim mỗ lo lắng không thôi nên đã tới đây hỏi thăm tin tức của tiên sinh, một là muốn thông báo cho tiên sinh, hai là có thể trợ giúp tiên sinh một tay."
Y lại phẫn hận nói: "Chỉ không ngờ ta đã kết bạn nhầm với một kẻ đê tiện, khi gã họ Tân biết được ta cùng tiên sinh có 10 năm ước hẹn, gã liền hạ độc thủ ngay lập tức, gã còn muốn bắt ta đi lĩnh phần thưởng... Tám năm giao tình, còn không bằng được khoản tiền thưởng kia a — họ Tân, ta không giết ngươi không được, hừ!"
- Tiền thưởng tổng cộng là 20 Dật kim, vậy là hơn 2 vạn tiền a, chính mình tích góp cả đời cũng chỉ có như vậy. –
Ngô Thăng nhớ tới nhà của mình đã bị tịch thu liền đau lòng, cũng khó trách gã họ Tân lại ra tay.
"Cái tên vừa chạy trốn là Tân Tây Đường ư?"
"Chính là gã!"
Ngô Thăng nhìn chằm chằm vào sợi dây thừng trên người Kim Vô Huyễn, hắn cảm giác chất liệu này có chút cổ quái, dường như không phải là dây thừng bình thường. Rồi lại chợt nghĩ, dây thừng bình thường cũng không thể trói được một tu sĩ như Kim Vô Huyễn, vì vậy mặc dù Ngô Thăng cũng muốn đi lên cởi trói nhưng hắn cũng hơi do dự.
- Biết đâu mình thật sự không cởi được dây trói thì sao? -
Thấy Ngô Thăng cứ nhìn chằm chằm vào sợi dây thừng trên người mình, Kim Vô Huyễn nói: "Tiên sinh thật tinh tường, sợi Tuyệt Kim Thằng này khá nổi danh, chẳng những binh khí bình thường không thể chém đứt mà ngay cả lửa đốt cũng không cháy. Không biết trên người tiên sinh có mang theo pháp khí có thuộc tính lôi điện hay không?"
Ngô Thăng nghe vậy liền trút được gánh nặng, suy nghĩ một chút hỏi: "Tử Ngọ Điện Quang Kiếm?"
Tử Ngọ Điện Quang Kiếm là bảo vật của vị đại cao thủ Ẩn Long Đạo Nhân, thanh kiếm này có thể mượn dùng lôi điện chiến đấu rất nổi danh trong thiên hạ.
Kim Vô Huyễn tràn đầy hi vọng: "Tiên sinh có bảo vật này?"
Ngô Thăng lắc đầu: "Không có."
Kim Vô Huyễn thất vọng, uể oải nói: "Chính là loại pháp khí như vậy, vừa nãy nếu ngài bắt lại họ Tân thì tốt rồi, trên người gã cũng có Lôi Hỏa Đinh."
Ngô Thăng đề nghị: "Chúng ta vào trong nhà gã tìm xem?"
Kim Vô Huyễn nói: "Cũng được."
Ngô Thăng đi đến bên vách núi nhìn quanh, hắn hướng về Kim Vô Huyễn nói: "Cách đá cũng không dốc lắm..."
Kim Vô Huyễn hiểu: "Tiên sinh, phía dưới là không phải là nơi gã ở, họ Tân rất xảo trá, lấy ngôi nhà trống để che dấu tai mắt của người ngoài, bản thân gã lại ẩn nấp ở bên ngoài... Tiên sinh đi theo ta..."
Nói rồi, đầu gối của Kim Vô Huyễn phát lực, thân thể đứng lên từ dưới mặt đất, nhảy nhảy vài cái rồi quay về hướng cự thạch. Y nhón mũi chân nhảy lên thật cao, suýt chút nữa đã phóng qua khối đá lớn cao gần một trượng cao thì rốt cuộc lại thất bại trong gang tấc, ầm ầm rơi xuống.
Kim Vô Huyễn ngã chỏng 4 vó lên trời, y nhìn qua Ngô Thăng, oán hận nói: "Dây thừng này quả nhiên lợi hại, ta không thể nào ngưng tụ được chân nguyên, Tuyệt Kim, Tuyệt Kim, họ Tân kia cất giấu sợi dây này, rõ ràng cho thấy gã đã có mưu đồ hại ta tử lâu!"
Y không những họ Kim, mà còn tu luyện công pháp kim hệ trong ngũ hành, đièu này dẫn đến y bị khắc chế hoàn toàn bởi sợi dây thừng này.
Ngô Thăng im lặng quan sát, tuy rằng cự thạch chặn lại con đường nhỏ để lên núi nhưng cũng không ngăn trở hoàn toàn, phía bên trái vẫn còn khe hở đủ để đi qua, chỉ cần nghiêng người một chút là được. Hắn bèn kéo theo Kim Vô Huyễn lách qua khe hở đi tới.
Mới thoáng nhìn qua nơi này, Ngô Thăng thầm kêu "Đã chủ quan". Thì ra cách không xa cự thạch có một sơn động nằm trên một vách đá dựng đứng, khi hắn chui vào trong thì thấy nơi này còn có mấy căn phòng được cải tạo để ở.
Biết thời gian quý giá nên hai người tìm tòi ngay lập tức, Kim Vô Huyễn đã tới đây mấy lần, y cũng đã ở trong động sinh hoạt mấy ngày nên tỏ ra tương đối quen thuộc, được y chỉ dẫn, Ngô Thăng rất nhanh liền tìm thấy bảo tàng bí mật của Tân Tây Đường.
Bao gồm hơn 200 tiền Nghĩ Tị, một cuốn khẩu tổ truyền công pháp của gã họ Tân, 2 bình linh đan trợ giúp việc tu luyện, cùng với một cái áo ngắn —— Kim Vô Huyễn nhanh nhẩu giải thích, y nói chiếc áo này là một bảo vật, vải của nó được dệt từ Thiên Tàm Ti ở bắc địa.
Dù Ngô Thăng biết rõ tu hành rất tốn tiền, tu sĩ muốn tích góp tiền tài là điều không hề dễ dàng, nhửng tài sàn của gã họ Tân vẫn làm cho hắn rất thất vọng.
"Nghèo kiết xác, nghèo kiết xác a." Ngô Thăng ai thán.
Kim Vô Huyễn cũng rất thất vọng, y lại nhảy cà tưng đi tìm kiếm khắp nơi một hồi, cuối cùng khi xác nhận ở đây không có thứ gì có thể cởi dây trói cho mình, y mới phải đành thúc giục Ngô Thăng nhanh chóng rời đi.
Không cần y thúc giục, Ngô Thăng cũng biết rõ là phải đi ngay, Tân Tây Đường không đi báo cho Sĩ Sư Phủ của Sở Quốc, thì cũng đi báo cho Hành Giả của Tắc Hạ Học Cung. Đoán rằng, chỉ trong một ngày chắc chắn sẽ quay lại.
Hai người vội vàng lao xuống núi, Do quen thuộc địa thế, Kim Vô Huyễn mở đường phía trước, Ngô Thăng theo sát phía sau, chỉ mất nửa canh giờ, hai người đã rời khỏi Điền Sơn Hạp.
Đừng nhìn Kim Vô Huyễn đang bị trói, hơn nữa chân nguyên cũng bị dây thừng khắc chế, y nhảy về phía trước rất nhanh, ngoại trừ thỉnh thoảng giẫm phải hòn đá hoặc vấp phải rễ cỏ cây một chút, tốc độ di chuyển của y gần như không bị ảnh hưởng.
Ngô Thăng chạy phía sau, hắn thấy nơi này đã cách xa Điền Sơn Hạp thì mới nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng hắn cũng có thời gian để hỏi tới vấn đề của mình: "Kim huynh..."
Kim Vô Huyễn lập tức trả lời: "Không dám, tiên sinh nên gọi ta là đệ mới phải.”
Ngô Thăng gật đầu: "Được rồi, Kim lão đệ... Nhìn bộ dáng này của ngươi, phải chăng tu vi đã khôi phục hoàn toàn rồi?"