• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho tới lúc đi đến bên dưới ngọn Chủ Phong, tu sĩ vây quanh bên người Ngô Thăng đã có đến 20-30 vị. Thung lũng phía trong núi có khá nhiều nhà tranh và phòng trúc được xây dựng tạm thời, đây là nơi ở của các quân lính bình thường, họ đang túm năm tụm ba cạnh nhau, ai nấy đều xách mâu cầm cung , vẻ mặt ngơ ngác nhìn đám tu sĩ đi ngang qua.

Hổ Phương Quốc mặc dù đã diệt vong nhưng những người trung thành với cố quốc cũng không ít.

Có người nhiều chuyện đã lớn tiếng tuyên dương sự tích của Ngô Thăng ra ngoài, lại còn thêm mắm thêm muối làm những sĩ tốt bình thường này cũng lập tức cảm thấy phấn khích sục sôi, sĩ khí trong quân bỗng chốc tăng lên rất nhiều.

Sau đó Ngô Thăng dò hỏi mới biết, trong những này qua có rất nhiều người của Hổ Phương Quốc đã tìm đến nương tựa thế lực của Lôi Công Sơn. Trong đó tu sĩ cũng có khoảng hơn 100 người, còn có 10 cỗ xe quân sự, hơn 1000 binh lính và đông đảo lão thần cùng với thanh niên tuấn kiệt mang theo gia quyến cùng nhau chạy đến. Tất cả đã tạo nên một cỗ lực lượng không nhỏ, rất nhiều tiểu quốc cũng chưa chắc đã tập hợp được số lượng binh lính và tu sĩ như vậy.

Đương nhiên, đây cũng là bởi vì Hổ Phương Quốc nguyên bản đã từng là một quốc gia lớn, có lãnh thổ hơn mấy trăm dặm và nhân khẩu hơn mười vạn, bởi vậy cho dù chỉ là lực lượng còn sót lại cũng đã có mạnh hơn so với rất nhiều tiểu quốc.

Tiếng hoan hô nổi lên hết đợt này đến đợt khác, âm thanh lan tới tận dưới chân Chủ Phong, khi Ngô Thăng đưa mắt nhìn lên, đã thấy xuất hiện màu vàng hổ kỳ phía trước con dốc đi lên núi, có không ít người đang đứng thẳng tắp phía dưới cây cờ, ánh mắt của họ cũng đang hướng từ xa nhìn lại.

Bởi vì vấn đề đi lại , Kim Vô Huyễn đã được vị sư huynh đệ kia đưa đi bái kiến Mộc đạo nhân từ rất sớm, người đang dẫn đường cho Ngô Thăng thời điểm này là một vị sư đệ của y, tên là Hổ Đầu.

Kẻ này người cũng như tên, thân hình cao lớn khoẻ mạnh, khuôn mặt và đầu tóc tựa như chúa sơn lâm, gã chỉ vào dốc núi nói: "Ngô tiên sinh, công tử Trùy đích thân đến nghênh đón tiên sinh!"

Công tử Trùy là nhi tử của quốc vương nước Hổ Phương, sau khi thành bị phá, quốc vương đã bị quân Sở bắt làm con tin đưa về Dĩnh Đô, còn y thì trốn thoát nhờ được một đám tử sĩ liều chết bảo hộ, sau đó Mộc đạo nhân tìm được y và đưa y về Lôi Công Sơn, mưu đồ phục quốc.

Vị công tử này tuổi tác không lớn, nhìn qua khoảng 17-18 tuổi, y vừa gặp Ngô Thăng đã khom người bái thật sâu: "Bái kiến tiên sinh, từ khi nghe sự tích ngài ám sát thượng khanh của Sở quốc, trong lòng ta đã cực kỳ ngưỡng mộ, hôm nay ta rốt cuộc đã gặp được tiên sinh. Nếu như tiên sinh chịu trợ giúp ta một tay, muốn khôi phục Hổ Phương quốc là có hi vọng vậy!"

Ngô Thăng vội vàng đáp lễ, khiêm tốn chào hỏi một lượt, bề ngoài hắn tỏ ra vô cùng khiêm nhường nhưng chính thật là đang chột dạ, Ngô Thăng có cảm giác mình đang bị đưa vào lò nướng, ngọn lửa dưới thân càng lúc càng to, khó mà trốn tránh được.

Cùng công tử Trùy hàn huyên xong, Ngô Thăng lập tức đề nghị được bái kiến Mộc đạo nhân, hắn đã quyết định thành thành thật thật làm người, phải thẳng thắn thừa nhận hiện trạng của bản thân, mời Mộc đạo nhân thu nhận hắn làm đệ tử.

- Không có thứ gì quan trọng hơn việc tu hành a! -

Ngô Thăng leo đến nơi cao nhất trên Lôi Công Sơn, phía dưới đỉnh núi hơn 10 trượng có một cái thạch động, chính là động phủ nơi Mộc đạo nhân tu hành.

Dựa theo Kim Vô Huyễn giới thiệu trên đường, vị lão sư này của y đã bước vào Phản Hư cảnh nhiều năm, bình thường sẽ không rời núi, bởi vậy cũng không ai biết, nhưng một nhân vật cấp tông sư như vậy, chính là một đại cao thủ mà cả thiên hạ cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vì vậy, thái độ của Ngô Thăng vô cùng cung kính, hắn lấy thân phận vãn bối mà bái một lễ thật sâu.

Mộc đạo nhân đang mặc một đạo bào màu xanh, râu để dài đến đầu gối, nhìn qua có vài phần tiên phong đạo cốt, ông ta đối với Ngô Thăng cũng tương đối thân thiện: "Bần đạo để cho Vô Huyễn đi tìm ngươi, quả nhiên ngươi đã đến, rất tốt, đến là tốt rồi, Lôi Công Sơn rất mong đợi sự xuất hiện của ngươi, là rất trông mong a, ha ha."

Ông ta vừa cười vừa dìu Ngô Thăng đứng lên, nụ cười của ông bỗng nhiên cứng lại.

Ngô Thăng thấp giọng nói: "Vãn bối có việc riêng muốn bẩm báo."

Mộc đạo nhân gật đầu rồi để cho mọi người lui ra ngoài, ông ta đưa Ngô Thăng tiến đến một chỗ sau trong thạch động: "Tiểu hữu bị trọng thương?"

Ngô Thăng thừa nhận: "Hôm ấy lúc vãn bối ám sát Chiêu Xa đã bị ngăn trở bởi sĩ sư Tôn Giới Tử, ta quyết định phải dùng một kích tất sát nên đành phải liều chết chịu một đòn từ vũ khí móc câu của y."

Mộc đạo nhân đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Ngô Thăng, nhắm mắt trầm tư một lát, hỏi: "Tiểu hữu có tính toán gì không?"

Ngô Thăng lại bái: "Năm đó liền nghe nói tiền bối có một môn kỳ công, có thể chữa trị được Khí Hải đã tổn thương, vãn bối bất tài, kính xin tiền bối thu làm môn hạ!"

Mộc đạo nhân suy nghĩ thật lâu, nói: "Không ổn, bần đạo không thể nhận ngươi làm đồ đệ."

Ngô Thăng ngẩn ngơ: "Ta thật tâm muốn bái tiền bối làm sư phụ, sau khi nhập môn, trước sau sẽ nguyện đi theo... Chẳng lẽ bởi vì tư chất của vãn bối quá đần độn?"

Mộc đạo nhân nở nụ cười: "Nghe nói tiểu hữu không hề có danh sư chỉ dạy mà đã tu luyện tới Luyện Thần cảnh đỉnh phong, nếu như tư chất của ngươi là đần độn, vậy thiên hạ này cũng khó có ai được gọi là thiên tài nữa rồi."

Ngô Thăng lại hỏi: "Vậy chẳng lẽ do vãn bối đã từng làm thích khách? Vãn bối nguyện quay đầu lại là bờ..."

Mộc đạo nhân lắc đầu: "Thích khách Ngô Thăng, tên tuổi của ngươi, bần đạo trước kia đã nghe nói qua, tuy là thích khách nhưng lại tự lập ra nguyên tắc để giới hạn bản thân. Ta nghe nói ngươi có 3 không giết, không giết phụ nữ, trẻ em và người già yếu, không giết người không có khả năng phản kháng, không giết người quân tử. Có này 3 không giết, đã là đáng quý. Bần đạo mặc dù không thu ngươi làm đệ tử nhưng nguyện giúp ngươi chữa thương, ngươi cứ yên tâm là được."

Câu nói cuối cùng làm Ngô Thăng có chút ngoài ý muốn: "Đây là vì sao?"

Mộc đạo nhân mỉm cười nói: "Hiện tại có rất nhiều chí sĩ tìm đến nương tựa Lôi Công Sơn, họ cũng là vì nghiệp lớn của Hổ Phương Quốc mà tới. Sự tích của tiểu hữu đã vang vọng bốn phương, đây là một tấm gương ái quốc mẫu mực , có thể nâng cao sĩ khí, ngưng tụ nhân tâm, nếu bần đạo nhận ngươi làm đồ đệ, sợ có chút không ổn."

Mộc đạo nhân đã nhận lời giải quyết vấn đề Khí Hải cho Ngô Thăng, trong mấy ngày tới ông sẽ truyền Thanh Diệu Huyền Công cho hắn. Sau khi Ngô Thăng từ biệt Mộc đạo nhân, vệ sĩ của công tử Trùy đã dẫn hắn đến một toà phòng trúc: "Ngô tiên sinh, đây là công tử ban tặng cho ngài, hiện tại điều kiện thiếu thốn, kính xin tiên sinh tha thứ."

Phòng trúc được dựng rất rộng rãi và các thanh trúc còn rất mới, có nhiều chỗ cành lá cũng không kịp cắt gọt, rõ ràng là mới được dựng lên tạm thời cho hắn.

Hoàn cảnh xung quanh cũng tốt, ngôi nhà ẩn mình trong rừng trúc lại cách biệt với những ngôi nhà khác, phía dưới ba trượng lại có một dòng suối đang chảy róc rách, hai bên suối bị tuyết đọng bao phủ, là một nơi tương đối yên tĩnh, Ngô Thăng rất hài lòng.

Còn có 2 người hầu gái đi ra từ phía sau căn phòng, nhìn đến dáng điệu thướt tha, dung mạo xinh đẹp vô cùng, vệ sĩ nói: "Công tử lo lắng Ngô tiên sinh không tiện xử lý những sinh hoạt hàng ngày nên cố ý đưa các nàng tới hầu hạ cho ngài."

Hai thị nữ vừa tiến vào phòng trúc đã lập tức bắt tay ngay vào công việc, nhìn họ dọn dẹp và xắp xếp mọi thứ gọn gàng lưu loát, Ngô Thăng cảm thấy một trận đau đầu.

Đây gọi là “Người ta đưa quà chắc chắn sẽ có việc cần nhờ vả”. Trong lúc đang lưu vong xa xứ, người ta còn có thể tặng hai thị nữ cho Ngô Thăng, hiển nhiên là muốn phó thác kỳ vọng vào Ngô Thăng. Mà cái gọi là kỳ vọng này, ai ai cũng biết là điều gì.

- Nhưng chuyện này ngoài ta ra thì không ai có thể hiểu được rõ ràng. Tuy ta đã có danh vọng rất lớn nhưng mà tất cả chỉ là hư ảo mà thôi, nếu thật sự để ta động thủ, tuy rằng không đến mức tay trói gà không chặt nhưng trên cơ bản ta cũng chẳng giúp đỡ được cái gì cho nên hồn. -

Bởi vậy Ngô Thăng vội vàng từ chối nhã nhặn, muốn để cho vệ sĩ mang hai người về nhưng gã vệ sĩ nhất quyết không dám, gã chỉ lặp lại một điều, đây là mệnh lệnh của công tử Trùy.

Sau khi vệ sĩ rời đi, hai thị nữ quỳ xuống dập đầu, lo lắng không yên nói: "Phải chăng tiên sinh trách bọn nô tỳ vụng về xấu xí? Tỳ đẳng không dám hy vọng xa vời cùng ngủ một giường, chỉ mong có thể vẩy nước quét nhà, giặt áo nấu cơm, cầu tiên sinh không nên đuổi chúng ta đi."

Ngô Thăng trấn an nói: "Không phải ta chê các ngươi không tốt, chỉ là ta sống một mình đã quen không cần có người hầu hạ, vả lại ta là vô công bất thụ lộc. Chút nữa ta sẽ tự mình đi nói với công tử..."

Hai gã thị nữ dập đầu cuống quít dập đầu: "Cầu tiên sinh thương tiếc, tha cho tỳ đẳng một mạng. Nếu như tiên sinh từ chối không nhận, sau khi trở về, chúng ta sẽ không thể sống thêm được rồi!"

Ngô Thăng lập tức im lặng, hắn thầm nghĩ có lẽ chuyện này thật đúng là sẽ thành như vậy, không khỏi một trận đau đầu, khoát tay áo: "Các ngươi cứ làm việc trước đi."

Nhị tỳ lau nước mắt rồi tiếp tục làm việc khiến Ngô Thăng có chút tự trách bản thân. Đúng vào lúc này, Tư Đồ Kỷ Bình đã đến bái phỏng. Lúc sáng khi đến núi Lôi Công , Ngô Thăng đã nhìn thấy vị Kỷ Tư Đồ này đứng bên cạnh công tử Trùy, rõ ràng họ Kỷ là một thần tử đắc lực của y.

Tư Đồ quản lý việc của dân, đứng hàng Tam Công, được xem là một đại nhân vật, bởi vậy Ngô Thăng vội vàng dùng lễ đối đãi rất cẩn thận.

Hai người ngồi đối diện, Kỷ Bình đi thẳng vào vấn đề: "Công tử có ý muốn bái tiên sinh làm Tư Khấu, không biết ý của tiên sinh như thế nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK