Xuất phát từ Tùng Trúc Nhã Uyển đi xuống núi, sau giờ ngọ, Ngô Thăng đã đi đến hồ Liên Phổ.
Liên Phổ là một quần thể thiên nhiên được hình thành từ các hồ nước lớn nhỏ không đều, trên mặt hồ trải đầy hoa sen và lục bình, hai bên bờ được trồng rất nhiều cây liễu, xung quanh cỏ mọc um tùm. Nơi đây giống như một bức tranh, thể hiện sinh động thời tiết đang lúc chuyển hạ, chính là thời điểm nơi nơi cây cỏ xanh um, muôn hoa đua thắm khoe hồng, Ngô Thăng chợt cảm giác "Hơn hẳn ngày mới đến sông Dĩnh Thuỷ", hắn mang theo một tâm trạng khoan khoái dễ chịu, lướt đi nhanh trong cơn gió ấm áp,.
Vừa cảm thụ không khí thoải mái, Ngô Thăng vừa đưa mắt đánh giá xung quanh, hắn đang muốn tìm kiếm khu phố chợ trong lời đồn. Trong suy nghĩ của hắn, loại phố chợ trong tu hành giới như thế này rất thích hợp để thăm quan du lịch.
Đi dọc theo bờ hồ về phía trước, Ngô Thăng đã đến nơi, tuy rằng chưa đến mức du khách đông như dệt cửi, nhưng thực sự có không ít người. Thỉnh thoảng hắn còn thấy được có tốp năm tốp ba tu sĩ đang dừng lại ngắm hoa, hoặc là cùng nhau bàn luận viển vông phía trong đình.
Ngô Thăng đã tìm kiếm suốt từ sau giờ ngọ đến chập tối, nhưng cũng không phát hiện được nơi nào "Trải sạp bán hàng", hắn quyết định sẽ tìm ai đó hỏi đường. Băn khoăn một lát, Ngô Thăng chợt thấy có ba nam một nữ đang đàm luận náo nhiệt trên một cái cầu đá có đề chữ "Lam kiều", hắn lập tức tiến tới.
Một tu sĩ tướng mạo trầm ổn đang nói: "... Lý Nhĩ nói đến vô vi*, lời ấy rất là có lý, những ngày gần đây, ta đang nghiên cứu về đời sống của loài rùa, nó rất ít khi nhúc nhích thân thể, nhưng tuổi thọ ít nhất cũng phải từ 100 năm đến 1000 năm, đây chẳng phải phù hợp với chân lý *thuận theo tự nhiên* ư. Bởi vậy ta nói, chúng ta chỉ cần tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, không cần để ý xem mình có tài giỏi hay không, cũng chẳng phải hoạt động hay làm việc gì cả. Chúng ta chỉ cần nằm chơi hoặc là ngồi yên một chỗ, thậm chí cũng không phải suy nghĩ hay là tìm hiểu gì cả, vẫn có thể đắc đạo..."
Bên cạnh, một vị tu sĩ tuấn tú lịch sự bác bỏ: "Lời ấy của Thạch lão đại chỉ đúng một nửa mà thôi. Không giỏi, không nhọc, không động cùng không làm thì đúng rồi nhưng sao có thể không suy nghĩ không tìm hiểu? Tu hành vốn là tìm hiểu sự tồn tại của Nhật Nguyệt chi tinh, từ đó thổ nạp thiên địa chi linh, hấp thu linh khí bồi bổ thân thể. Huynh không suy nghĩ không tìm hiểu thì tu luyện như thế nào?"
"Vĩ Sinh tiểu hữu lời ấy sai rồi, ta nói chô ngươi biết, thiên địa chi linh vốn là Nhật Nguyệt chi tinh, cả hai cùng làm một thể. Vì cớ gì lại phải tìm hiểu sự tồn tại của chúng, rồi lại còn muốn thổ nạp chúng? Thiên địa chi linh xuất phát từ vạn vật, vạn vật sinh trưởng, đều nhờ có Nhật Nguyệt chi tinh, sao có thể nói nhập làm một?" Một tu sĩ lắc đầu kéo ống quần xen vào trận chiến.
Một nữ thợ săn lưng đeo cung tiễn nữ ngồi đối diện cũng lên tiếng: "Trượng Nhân cao minh, Vĩ Sinh huynh đang mắc phải sai lầm nghiêm trọng! Lúc quan tưởng lúc, có bao giờ huynh từng quan tưởng mặt trời chưa? Ánh mặt trời chói trang như thiêu đốt, há có thể quan sát được? Còn không đốt mù luôn thần thức của huynh ư? À, huynh còn chưa luyện hóa thần thức, ha ha..."
Vĩ Sinh cả giận nói: "Đào Hoa nương, ngươi đang làm nhục ta sao? Ngươi đã luyện ra thần thức rồi sao? Không bằng chúng ta tỷ thí một chút ngay tại đây, sinh tử bất luận, như thế nào?"
Nữ thợ săn cười lạnh: "Động chút lại muốn thách đấu, hôm nay ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi! Xin mời Thạch lão đại và Trượng Nhân đứng ra làm chứng!"
Hoàn cảnh trong đình lập tức giương cung bạt kiếm, quả nhiên là “một lời không hợp, lập quyết sinh tử”.
Ngô Thăng nấp phía dưới đình, nghe thế mà ngây ngẩn cả người.
- Chỉ có thế mà đã quyết đấu sinh tử? Các ngươi chơi đùa thật vui vẻ a? Phương pháp tu hành của ta không giống mọi người, nếu như ta nói ra chẳng biết còn gặp xui xẻo gì. -
Ngô Thăng đang muốn quay người rời khỏi, hắn lại nghe thấy người có sắc mặt trầm ổn, "Thạch lão đại" quát: "Chậm đã..."
Trong lòng Ngô Thăng tự nhủ,
- May mắn là vẫn có người hiểu chuyện a, có một số việc chỉ cần cười to ha hả với nhau là có thể hóa giải. Xem ra trận này đấu sẽ không thể tiếp tục, ta có nên quan sát thêm hay không?
Đang lúc cân nhắc, vị Thạch lão đại này lại nở một nụ cười, nói: "Vĩ Sinh lão đệ là người thật thà, như vậy chúng ta nên lập một khế ước sinh tử, ta và Trượng Nhân sẽ làm chứng."
Lão nông cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, bất luận ai chết, người thắng cần phải lập mộ cho người kia, lấy toàn đạo nghĩa!"
Lão quay đầu thoáng nhìn về phía dưới đình thì bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của Ngô Thăng, lão thăm dò hỏi: "Đạo hữu từ đâu đến, có muốn cùng làm chứng với ta hay không? Vĩ Sinh cùng Đào Hoa nương đều là anh hùng tuấn kiệt trong giới tu hành, trận đánh ngày hôm nay nhất định sẽ danh chấn thiên hạ!"
Ngô Thăng lập tức hơi lúng túng, hắn liếc nhanh vào trong đình. Hắn thấy Vĩ Sinh đang đỏ mặt tía tai giống như một con gà chọi và vẻ mặt khinh thường Đào Hoa nương. Ngô Thăng lại nhìn sang Thạch lão đại và Trượng Nhân lão nông, họ đang tất bật chuẩn bị "Làm chứng", ho khan hai tiếng, nghĩ thật nhanh rồi nói: "Chư vị đạo hữu đàm luận, ta cũng không dám bình luận ai sai, ai đúng... Ừ... Nhưng nói lên Nhật Nguyệt chi tinh, thiên địa chi linh... Nhật Nguyệt... Nhật Nguyệt... A, vậy chư vị có biết Nhật Nguyệt lớn chừng nào không? Điều này, ta từng nghe có hiền giả nói qua. Có một ngày trên đường đi du lịch, ông ta đã bắt gặp hai đứa bé đang biện luận với nhau. Một đứa viết, khi mặt trời mọc, nó lớn như một cái lọng che, sau đó thì từ từ bé dần. Một đứa lại viết, vào lúc buổi trưa, mặt trời nóng như nước sôi, sau đó lại từ từ mát dần. Xin hỏi chư quân có biết rẳng, lúc mặt trời mọc thì nó ở gần hơn hay là buổi trưa thì gần hơn?"
Vĩ Sinh, Đào Hoa nương và lão nông nghe đến đây thì cùng rơi vào trầm tư, thỉnh thoảng họ lại híp mắt, ngẩng đầu lên quan sát mặt trời.
Ở một bên, dường như Thạch lão đại có điều suy nghĩ, hỏi: "Theo như lời kể của tiểu hữu, chẳng lẽ vị hiền giả kia chính là một người có tên Khổng Khâu? Có phải tiểu hữu đến từ Tắc Hạ Học Cung không?"
Ngô Thăng bó tay rồi. - Thật sự có Khổng Tử a? Trong trí nhớ của “thích khách Ngô Thăng” cũng không có nhân vật số một như vậy. – Hắn do dự nói: "Nghe nói, ta chỉ nghe nói mà thôi."
Thạch lão đại nói: "Mấy năm trước, có một tu sĩ Lỗ quốc tên là Khổng Khâu du học đến Tắc Hạ Học Cung, lúc y đàm luận với đồng học đã từng nói qua vấn đề này. Nó đã trở thành một luận đề nan giải nổi tiếng ở Tắc Hạ Học Cung."
Đào Hoa nương và lão nông đồng thanh hỏi: "Như vậy thì lúc mặt trời mọc nó gần hơn hay là giữa trưa thì gần hơn?"
Thạch lão đại lắc đầu: "Khi ta rời khỏi Tề quốc, nan đề này vẫn chưa được giải quyết, không biết vị tiểu hữu này giải thích thế nào?"
Ngô Thăng không có tâm tư đi giải thích vấn đề này, mục đích của hắn cũng không phải ở đây: "Là xa hay gần cũng không quá quan trọng, ý của ta muốn nói, mỗi người đều nhìn nhận vấn để ở một góc độ khác nhau, vì vậy chúng ta đưa ra những kết luận cũng sẽ khác nhau. Nhật Nguyệt chi tinh cũng tốt, thiên địa linh lực cũng được, con đường tu hành đều ở tại tu tâm, tâm tính của mọi người hướng về chỗ nào, đó là thiên biến vạn hóa, làm sao có thể kết luận là ai đúng ai sai được?"
Lời này lập tức thu được mấy người đồng ý, ngoại trừ Vĩ Sinh vẫn tỏ ra tức giận tràn đầy với Đào Hoa nương như trước, bầu không khí trên cầu đã trở nên hòa hoãn lại. Thạch lão đại hỏi: "Tiểu hữu xưng hô thế nào? Quê quán ở đâu?"
Ngô Thăng quyết định vẫn dùng tên giả: "Mỗ họ Thẩm, tên Ngũ, hiện nay đang ở Tùng Trúc Nhã Uyển."
Đào Hoa nương hỏi: "Thứ lỗi cho tiểu nữ kiến thức nông cạn, không biết Tùng Trúc Nhã Uyển lại ở nơi nào?"
Ngô Thăng chỉ về phương xa: "Cứ đi về hướng này qua 7 triền núi, ở đó có một khu rừng trúc, bên cạnh còn có một sườn núi nằm phía dưới thác nước."
Lão nông đột nhiên nói: "Ta biết rồi, đó đích xác là nơi rất yên tĩnh, chẳng qua linh lực có hơi ít... Thẩm tiểu hữu mới vừa tới Lang Sơn ư?"
Ngô Thăng gật đầu: "Nửa tháng trước mới đến."
Mọi người gật đầu: "Khó trách..."
Trong lòng Ngô Thăng tự nhủ, như vậy có thể nói là đã quen biết đi? Hắn hỏi: "Ta nghe nói bên cạnh hồ Liên Phổ có khu chợ cho người tu hành..."
Thạch lão đại lộ vẻ mỉm cười: "Không tệ."
Ngô Thăng vội hỏi: "Xin được cho biết?"
Thạch lão đại nói: "Không phòng xá, không cửa hàng, nơi nào có người nơi đó chính là chợ."
Ngô Thăng hiểu, nơi này là một cái chợ đen, không ai bày cửa hàng tại chỗ này.
Đào Hoa nương hỏi: "Thẩm huynh muốn mua gì? Hay là muốn bán cái gì?"
Ngô Thăng nói: "Không biết ở nơi này có bán pháp khí, linh dược, linh đan hay không, định giá bao nhiêu? Ừ, loại nào bình thường thôi, giá thấp nhất đó."
Bốn người đối mặt một lát, Đào Hoa nương nở nụ cười, cô ta ngoắc tay một cái với Ngô Thăng rồi xoay mình đi xuống dưới cầu. Ngô Thăng vội vàng nhảy xuống theo.
Phía dưới vòm cầu để sẵn một cái hòm gỗ lớn, Đào Hoa nương lập tức mở hòm ra. Bên trong chồng chất toàn là pháp khí, linh tài, còn có các loại bình thuốc được vứt vào rất tuỳ tiện, nhìn qua rất không ngăn nắp.
"Chọn đi." Đào Hoa nương chỉ vào trong hòm chép miệng: "Chọn xong lại nói về giá cả."
Ngô Thăng chọn đại lấy một thanh kiếm màu đồng có chất liệu thông thường, rồi hỏi Đào Hoa nương. Cô nàng đã đưa ra một cái giá làm cho hắn cực kỳ kinh ngạc.
300 tiền.