• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nguyên lai người này cũng tên là Ngô Thăng, xem ra điều kiện tiên quyết để xuyên qua là phải có cùng tên sao? -

Sau khi xem kỹ lại tu vi của mình, hắn nhận ra mọi thứ trên cỗ thân thể này đều hoàn hảo, toàn thân không có bất kỳ một vết thương nào.

- Đây phải chăng là đã được sửa chữa hồi phục sau khi mình xuyên qua? -

Tuy nhiên sự chữa trị này cũng quá triệt để, nó giống như là ban cho hắn một thân thể mới vậy, chân nguyên trong cơ thể đã biến mất toàn bộ, hắn tựa như một người dân thường chưa hề tu luyện.

- Điều này cũng hơi bị hố nha! -

- Tạm thời chưa đề cập đến tu vi, hiện tại điều quan trọng nhất lại là làm sao để bảo vệ được tính mạng. Tự mình đã gây ra họa lớn, vậy mà ta lại ám sát đại phu Chiêu Nguyên của Sở Quốc, dùng chân suy nghĩ cũng biết, bây giờ quan quân của Dĩnh Đô đang lùng bắt mình bốn phía. -

Kế thừa không ít ký ức vụn vặt của thân thể này, hắn biết được “Bản thân” chính là một thích khách. Vì vậy Ngô Thăng biết rất rõ những thích khách sẽ bị xử trí như thế nào sau khi bị bắt.

Như là cắt mũi thị chúng, chặt hoặc đập gãy chân lôi đi dạo phố đã là hình phạt nhẹ nhất rồi, chỉ nghĩ tới đó, hắn chợt không rét mà run.

Kinh khủng hơn nữa, hắn còn nhớ đến những đồng bọn tại Tần Quốc, sau khi họ ám sát phụ tá trong quân thất bại, cả đám bị bắt rồi bị ném vào bên trong bụng của một con trâu bằng đồng. Sau đó, quân lính bắt đầu nhóm lửa hun đốt trâu đồng. lúc này hắn vẫn như đang nghe thấy những tiếng kêu thét thảm thiết của bọn họ truyền ra từ lỗ mũi trâu, đó là âm thanh giống như tiếng trâu rống ùm..ụm bò…ò…

Nghĩ đến đây, toàn thân Ngô Thăng đã toát mồ hôi lạnh, hắn quyết định không thể ở lại chỗ này được nữa.

Tuy rằng Bạch Long Trì rất hoang tàn, nhưng ngôi mộc đình này lại đứng ngay bên cạnh hồ, vị trí quá bắt mắt. Người nước Sở không tiến vào Bạch Long Trì thì thôi, chỉ cần đi vào chắc chắn sẽ tìm đến đây.

Ngô Thăng bèn vội vã đứng dậy, hắn đi men theo con đường mọc đầy cỏ dại hướng về phía nam - - Phía nam của Bạch Long Trì chính là Quốc Nhân Phường của Dĩnh Đô.

Dĩnh Đô có tổng cộng 4 tòa Quốc Nhân Phường, toàn bộ đều chỉ cho phép quốc nhân cư trú, tức là tất cả đều phải là con dân của Sở Quốc, nơi này được xếp hạng thứ tư, chỉ dưới địa phương cư ngụ của quân thất, khanh đại phu và những người đã vào sĩ. Người dân sống ở nơi này được coi là lương dân tiêu chuẩn, họ có địa vị cao hơn hẳn dã nhân và nô lệ. Quốc nhân chính là nền tảng của một quốc gia.

Kiến trúc tại Quốc Nhân Phường cũng không giống với các toà nhà của khanh đại phu và kẻ sĩ, số lượng người quá nhiều nên phòng ốc và tiểu viện cũng rất nhiều, phố phường xắp xếp lộn xộn. Chỉ cần tới nơi này, hắn có thể ẩn thân dễ dàng hơn nhiều. Hai ngày trước, khi Ngô Thăng mới tiến vào Dĩnh Đô, hẵn đã tra xét kĩ càng khu vực này và quyết định chọn đây làm đường lui khi chạy trốn.

Nhưng khi hắn đi đến Quốc Nhân Phường, hắn lại nghe thấy những tiếng động ầm ĩ truyền đến từ sau một bức tường không có cửa sổ. Có thể nghe được, tại các nơi trong Quốc Nhân Phường đều có giáp sĩ đang qua lại, dò xét, thậm chí có kẻ đã treo bố cáo truy nã ở trên bức tường thông cáo trong phường.

Hắn biết trận này là đang truy bắt chính mình, lối thoát từ Quốc Nhân Phường đã không dùng được nữa, Ngô Thăng quyết định rời đi ngay lập tức.

Còn lại ba cái phương hướng.

Phía Tây thì có một mảnh rừng, nơi này không biết là thuộc sở hữu của quốc quân hay là một vị công khanh, phương án chạy trốn thứ 2 mà hắn chọn chính là xông qua nơi đó. Nhưng khi chạy đến đây, hắn lại phát hiện trong rừng cũng có bóng người đang qua lại, đường này cũng không thể xông qua.

Phía Bắc của Bạch Long Trì thì không cần phải nghĩ đến nữa , chỗ đó tiếp giáp với nơi cư trú của thượng khanh, đại phu cùng những người đã vào sĩ. Nơi này ẩn núp bao nhiêu cao thủ thì chưa biết, nhưng mỗi trang viên đều có tường cao chót vót, nơi nơi đều như những tòa lâu đài, với thể trạng bây giờ của hắn, chắc chắn là không thể leo qua được.

Về phần phía Đông, đây là khu trồng trọt chính trong nội thành Dĩnh Đô, đó là một mảnh ruộng trống trải, tầm nhìn bao quát không một chỗ che thân, cũng không có nơi nào để trốn tránh.

Vô kế khả thi, hắn đành đi về phía Đông Bắc của khu vườn, tạm thời ẩn thân dưới một cây cầu đá. Đây cũng là nơi hắn đã tránh mưa vào hai ngày trước, khi đó Ngô Thăng mới vào khu vườn này thì đúng lúc gặp một cơn mưa mùa thu.

Ở phía dưới cầu đá, hai bên trái phải trụ cầu đều có đường hầm thoát nước, lâu dần hình thành cái hang nhỏ , từ bên ngoài không ai có thể nhìn thấy hắn nấp ở trong này .

Sau khi chui vào nơi ẩn nấp, hắn lại phát hiện một bộ quần áo, đây chắc là sự chuẩn bị trước của "Bản thân". Giờ phút này, những thứ đó thật đúng là vô cùng cần thiết đối với hắn, Ngô Thăng lập tức luống cuống thay ngay quần áo.

Hắn cởi chiếc áo gai vừa mặc, rồi đào hố chôn gần đó.

- Chỉ có trời mới biết mình từ Thượng Viên trở về bằng cách nào, trên đường có bị ai nhìn thấy hay không, đổi một bộ quần áo mới sẽ khiến độ an toàn của mình sẽ được tăng lên rất nhiều. -

Hắn cũng giấu cả cái hộp gỗ đựng Lục La vào trong hố, nếu như bị bắt, thứ này mà bị phát hiện ở trên người thì đúng là tai họa. Lúc này dù rất không tình nguyện, hắn cũng chỉ có thể chôn nó đi rồi làm một ít ký hiệu, nếu như tương lai có cơ hội, Ngô Thăng chỉ cần quay lại lấy là được.

Vội vàng thu thập xong, khi Ngô Thăng vừa trở lại dưới cầu, hắn đã nghe được âm thanh gào thét của bọn hộ vệ ở Dĩnh Đô cùng với tiếng chó sủa inh ỏi vang vọng khắp Bạch Long Trì.

- Bọn chúng dùng đến cả chó thì phiền toái rồi. -

Ngô Thăng thầm kêu một tiếng "Khốn khổ cái thân tôi a", khuôn mặt của hắn đầy căng thẳng nhìn ra ngoài, hắn chỉ đành hy vọng rằng nước hồ có thể làm tan đi những dấu vết còn sót lại.

Nói một chút, Bạch Long Trì đã từng là nơi cư ngụ của Ngao Thị, đây từng là một gia tộc có quyền thế ngút trời tại Sở Quốc. Nhưng sau khi Ngao Thị diệt tộc thì nơi này đã bị bỏ hoang, không còn ai tới chăm sóc dọn dẹp, vì vậy mà thực vật hoang dại bên trong hồ rất phát triển, đâu đâu trên mặt hồ, người ta cũng có thể thấy được nào là lục bình, cỏ dại, cỏ lau mọc lên san sát.

Ngô Thăng đã lội xuống dưới nước, hắn quyết định di chuyển tới chỗ nước sâu hơn. Nơi hắn chọn cách bờ hồ khoảng bảy tám trượng, cho đến khi mặt nước đã gần tới miệng, hắn mới chịu dừng lại. Ngô Thăng cũng không dám lội đến chỗ sâu hơn , dưới chân hắn lúc này đã bị bùn lầy bám dính, nếu như lại đi tiếp, khả năng gặp nguy hiểm sẽ rất lớn.

Bỗng một suy nghĩ lóe lên, hắn bẻ ngay một cây cỏ lau rồi cho nó vào trong miệng, như vậy tại thời khắc nguy cấp hắn có thể lặn vào trong nước.

Một lát sau, Bạch Long Trì càng lúc càng náo nhiệt, rất nhiều hộ vệ đang lục soát bốn phía tại trong vườn , nhờ sự giúp đỡ của những con chó săn, đám hộ vệ đã tìm được chỗ Ngô Thăng chôn giấu quần áo một cách nhanh chóng. Chợt nhớ tới gốc Lục La trong hộp gỗ, Ngô Thăng liền cảm thấy tim mình nhức nhối muôn phần.

Rất nhanh đám hộ vệ đã tìm đến phía dưới cây cầu đá, may mắn Ngô Thăng đã rời đi, nếu không bây giờ hắn đã thành cá nằm trong chậu.

Ngô Thăng còn đang suy nghĩ linh tinh thì trong đám hộ vệ liền có người đạp sóng lướt trên mặt hồ tra xét.

- Cao thủ, kẻ này là cao thủ! -

Tuy rằng tu vi của Ngô Thăng đã thành số 0, nhưng ánh mắt hắn vẫn còn, người có thể đạp lên bèo lướt trên mặt nước, ít nhất phải là Luyện Thần cảnh. Coi như tu vi của mình còn hoàn hảo, đối phó với kẻ như vậy cũng không dễ dàng chút nào.

Thấy thế, Ngô Thăng lập tức ngồi thụp xuống, toàn bộ người hắn chìm vào trong nước, hắn chỉ đưa cây cỏ lau lên để thở.

Trên mặt nước, tên tu sĩ cao thủ kia tra xét rất cẩn thận, vì vậy Ngô Thăng lại phải chậm rãi di chuyển đến một đám cỏ lau gần đó, tận lực che giấu thân hình.

May mắn là tuy Bạch Long Trì không quá lớn, nhưng cũng không hề nhỏ, mặt hồ rộng ước chừng hơn 100 mẫu, lại thêm lục bình, lá sen, cỏ lau trải rộng khắp bề mặt, chỉ cần hắn không ra khỏi mặt nước, có muốn bị phát hiện cũng khó. Duy nhất đáng tiếc đây chỉ là một hồ nước đọng, lượng nước trong hồ đều nhờ nước mưa bổ sung, nếu không Ngô Thăng đã sớm tìm cách rời đi.

Tên tu sĩ lục soát rất kĩ tại trên mặt nước, gã lướt qua lướt lại mấy vòng, thậm chí gã còn lục lọi và lột xuống một số lượng lớn cỏ lau, sau khi dùng trọn vẹn nửa giờ mới chịu bỏ đi.

Ẩn núp phía dưới nước, Ngô Thăng vẫn tiếp tục chờ đợi thêm một lúc, sau đó hắn mới chậm rãi nhô đầu lên, lúc này Bạch Long Trì đã sớm khôi phục lại yên tĩnh, sau khi đám hộ vệ rời đi.

Trở lại dưới cầu, Ngô Thăng run lên vì ướt và lạnh, hắn lại không dám gây ra động tĩnh quá lớn, cũng chẳng dám nhóm lửa, vì vậy hắn chỉ đành cởi quần áo ra vắt khô đi rồi phơi trên trụ cầu.

Tiếp đó, Ngô Thăng vận động liên tục phía dưới cầu, nhưng với thân thể trần truồng cùng với đói và khát, hắn vẫn không chịu nổi khí trời cuối thu.

Cho đến tận đêm khuya, Ngô Thăng mới dám cả gan chạy tới phía Nam khu vườn. Ẩn tại sau bức tường, hắn quan sát thật lâu. Cho tới khi chắc chắn bọn hộ vệ trong Quốc Nhân Phường đã đi hết, từng căn nhà đóng cửa nghỉ ngơi, không gian là một mảnh im lặng, hắn mới dám ra khỏi chỗ nấp, từ bức tường nhảy ra ngoài.

Sau đó Ngô Thăng lén lút áp sát một ngôi nhà có tường bao rất thấp, trở mình một cái nhảy vào trong, hắn lại thò tay cầm cây gậy trúc móc lấy quần áo đang phơi mặc vào, tới tận lúc này hắn mới cảm nhận được vài phần ấm áp.

Lỗ mũi của Ngo Thăng bỗng nhiên ngửi thấy được một cỗ hương vị mê người, hắn ngẩng đầu lên tìm thì nhìn thấy có thịt khô đang treo dưới mái hiên. Ngón chỏ của hắn giật giật, lúc này Ngô Thăng đã không thể khống chế được cơn đói khát, hắn kiễng mũi chân hái một chuỗi thịt xuống.

Đang lúc chuẩn bị chuồn đi, Ngô Thăng lại nhìn đến bức tường mà quan lại hay treo bố cáo, do dự một chút, hắn mạnh dạn tiến tới xem.

Dưới ánh sáng của hai cây đuốc ở mỗi bên bức tường, hắn cẩn thận nhìn vào chiếc mộc bài đang khắc bố cáo. Quả nhiên đây là văn thư truy nã thích khách, nội dung là hỗ trợ quan quân lùng bắt thích khách Ngô Thăng, treo giải thưởng 10 kim.

10 kim chính là 10 Dật kim, đây là loại thỏi vàng hình elip có kích cỡ như bàn chân của con mèo, được Tắc Hạ Học Cung, nơi quản lý những vấn đề tu hành trong thiên hạ chế tạo. Loại tiền này có chứa một ít linh tài, rất khó phỏng chế, hơn thế Tắc Hạ Học Cung cũng đã nghiêm cấm các quốc gia không được phỏng chế. Dật kim được dùng để mua linh tài trong học cung, hoặc dùng để cống nạp cho Chu Thiên Tử tại Lạc Ấp. Thế giới này ó rất nhiều loại tiền được sử dụng tại các phương chư hầu, các quốc gia, nhưng Dật kim mới chính là đồng tiền mạnh có thể thông hành tại tất cả các nơi trong thiên hạ.

Tại Sở Quốc, người dân thường dùng chính là tiền Nghĩ Tị, 1000 khối có thể đổi được một Dật kim, vì vậy 10 kim là một món tiền rất lớn. Ngô Thăng nhớ lại lúc chính mình mới xuất đạo, tiếp nhận nhiệm vụ ám sát cũng chỉ có giá là 300 tiền mà thôi.

Bỗng Ngô Thăng nhìn đến bức chân dung được vẽ trên mộc bài, hắn bỗng mở trừng hai mắt, trên môi chợt nở một nụ cười.

- Đây là vẽ cái quái gì thế? Ai vậy a? -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK