Nhìn qua số lễ vật đang được chất đống trong gian phòng, Ngô Thăng lại cảm thấy một trận đau đầu. Nói không phải, ngoại trừ mấy người đến đầu tiên, hắn căn bản không thể ghi nhớ nổi toàn bộ những người đã bái phỏng khi nãy, càng không nhớ rõ được ai đã tặng cái gì, vậy phải làm như thế nào trả lại đây?
Khi hai tỳ nữ bưng nước vào hầu hạ Ngô Thăng rửa mặt, Ngô Thăng hỏi các nàng có nhớ được những ai đã tới bái phỏng hôm qua không. Nhị tỳ cùng quỳ xuống trả lời không biết, họ cũng không dám nghe lén câu chuyện của chủ nhân.
Ngô Thăng đành phải thôi, chờ công tử Trùy đến đây sắc phong, hắn còn phải tính toán làm sao có thể nhã nhặn từ chối .
Kết quả là đợi đến lúc mặt trời đã cao quá đỉnh đầu, thời gian vượt qua buổi trưa rồi nhưng công tử Trùy vẫn không tới.
Công tử Trùy không tới, nhưng đêm qua đến bái phỏng Thành Lẫm Nhân thì đã đến, y mới thấy Ngô Thăng thì khom người thật sâu: "Bái kiến Ngô tiên sinh!"
Ngô Thăng vội vàng đáp lễ: "Bái kiến Lẫm Nhân..."
Thành Lẫm Nhân cười toe toét làm thịt mỡ trên cằm run run liên tục: "Hôm qua lúc tới bái phỏng tiên sinh, không may để quên mất một vật... Ha ha, mạo muội, mạo muội rồi..." Nói rồi, ánh mắt của gã đã nhìn nghiêng vào hướng bên trong phòng trúc.
"Vật gì? Ta sẽ giúp ngươi tìm xem..."
"Chính là cái này... Ai nha, thật sự có lỗi a, vốn ta đang muốn mang về kho cất đi, nhưng nói chuyện với tiên sinh quá tận hứng, lúc về thì đã quên."
Vừa nói, Thành Lẫm Nhân vừa tiến đến ôm lấy bảy kiện tơ lụa.
Quả thực Ngô Thăng bó tay rồi, hắn thầm nghĩ lấy đi cũng tốt rồi căn dặn tỳ nữ mang thẻ tre tới, đưa cho y viết lại biên lai.
- Nói giỡn đâu? Trước mang đồ đưa tới, tiếp đó lại lấy đi, nếu như không viết cái biên lai ghi lại, sau này ta có mười cái miệng cũng nói không rõ! -
Thành Lẫm Nhân do dự một chút nhưng y cũng viết xuống. Sau đó y không còn khách khí với Ngô Thăng, ôm bảy kiện tơ lụa đi nhanh khỏi căn nhà. Chỉ thấy đầu của họ Thành bị che khuất hơn phân nửa bởi tơ lụa, Ngô Thăng cũng thấy không rõ sắc mặt của y lúc này.
Ngay sau đó là sự xuất hiện của một vị Luyện Khí đỉnh phong, tu sĩ Ban Xa. Thần sắc của gã lạnh như băng, nhìn thấy Ngô Thăng cũng không chào hỏi, gã trực tiếp đi vào nhà, tiến đến đống lễ vật kia rồi chọn tới chọn lui. Sau đó gã lấy ra 3 kiện pháp khí từ bên trong ra nhét vào trong ngực.
Ngô Thăng cũng không ngăn gã lại, đợi đến khi gã quay người đjnh đi, hắn mới đưa thẻ tre cùng bút tới: "Huynh đài đã lấy đi 3 kiện pháp khí là phi đao, ngọc kiếm và ngân châm, kính xin ký tên."
Sắc mặt Ban Xa thay đổi mấy lần, gã lấy ra đống ngân châm ném nó trở lại. Tiếp đó gã đẩy Ngô Thăng ra, ngang nhiên rời đi.
Ngô Thăng lắc đầu, thay Ban Xa ký tên vào, đằng sau viết thêm một chữ "Thay mặt".
Dường như đã có hẹn trước, những người hôm qua tới tặng lễ từng người thay nhau đi đến, có khách khí, có lạnh lạnh như băng, có mắng thầm trong bụng còn có kẻ thẳng thừng châm chọc nói móc.
Chỉ trong một buổi chiều, đống lễ vật chồng chất đã biến mất hơn phân nửa. Hai tên tỳ nữ cũng phải dừng tay làm việc, các nàng đứng tại sau lưng Ngô Thăng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Ngô Thăng nở nụ cười, hướng về các nàng nói: "Rất thú vị phải không?"
Hai tỳ nữ vội vàng cong cong thân thể lui xuống.
Người cuối cùng đến chính là Ti Xạ Nguyên Tụng, vị này mang theo vẻ mặt trịnh trọng, ngồi đối diện cùng Ngô Thăng tại trong phòng.
"Nghe nói Ngô tiên sinh bị thương, tại hạ đặc biệt đến thăm, không biết tiên sinh thương thế như thế nào?"
Ngô Thăng cười nói: "Đa tạ Nguyên Ti Xạ quan tâm, ta đã không có gì đáng ngại."
"Nghe nói tiên sinh không thể vận dụng tới Chân Nguyên?"
"Phải."
Nguyên Tụng thở dài: "Bởi vì trên người tiên sinh có tổn thương, công tử cho rằng, tốt hơn hết là cứ để tiên sinh dưỡng thương cho thỏa đáng. Việc nhậm chức Ti Khấu nên để về sau lại suy nghĩ."
Ngô Thăng nhẹ nhàng thở ra: "Vốn là nên như thế."
Nguyên Tụng lắc đầu: "Cho dù có tổn thương, vậy thì như thế nào? Rốt cuộc sẽ có ngày chuyển biến tốt đẹp. Lấy tiên sinh đại tài và danh tiếng, chỉ là một chức Tư Khấu mà thôi, có gì mà phải làm như quan trọng? Dù sao Nguyên Tụng ta là chịu phục tiên sinh! Đáng tiếc... Nguyên mỗ chỉ có một chức quan nhỏ, không cách nào tương trợ tiên sinh nhiều hơn."
- Này là người thứ nhất đánh giá đúng được vấn đề. -
Ngô Thăng lập tức sinh ra không ít hảo cảm đối với y, trái lại trấn an: "Hảo ý của Nguyên Ti Xạ, ta sẽ nhớ kỹ. Bây giờ Hổ Phương Quốc đang gặp gian nguy, một chức vị quan trọng như thế, vẫn nên tìm một người thỏa đáng mới phải, công tử lo lắng không phải không có lý. Đúng rồi..."
Ngô Thăng lấy ra số lễ vật còn dư lại trong góc phòng. Tổng cộng có 2 Dật kim, 500 tiền Nghĩ Tị, đây chính là lễ vật mà Nguyên Tụng đưa tới ngày hôm qua —— Y là người thứ nhất tới tặng lễ cho nên Ngô Thăng nhớ rất rõ ràng.
"Vô công bất thụ lộc, kính xin Nguyên Ti Xạ mau mau thu hồi. Ta biết trong quân chi phí xa xỉ, số tiền này thả ở chỗ này của ta cũng vô dụng, không bằng cầm ra sung làm quân dụng cho các tướng sĩ."
"Như vậy làm sao được? Tuyệt đối không được!"
Sau khi đẩy đi đẩy lại nhiều lần, Nguyên Tụng rốt cuộc hổ thẹn muôn phần thu nhận lại tiền, chắp tay cáo lui.
Nhìn góc phòng trống rỗng, Ngô Thăng phủi tay. - lần này sạch sẽ rồi! -
Hắn cho rằng như vậy là sạch sẽ rồi nhưng thực ra cũng không phải như vậy. Chỉ lát sau, hai tên tỳ nữ đã đi tới tạm biệt: "Tiên sinh, bên phía công tử có công chuyện cần phải có thêm người hỗ trợ, công tử có lệnh truyền chúng ta tạm thời quay về, mấy ngày nữa lại xin đến hầu hạ tiên sinh."
Ngô Thăng cười nói: "Đây không phải là ta đuổi các ngươi đi, trở về không có sao chứ?"
Hai tỳ nữ rất cảm kích: "Không có sao, tiên sinh đợi tỳ đẳng rất tốt..."
Mới được một ngày ngắn ngủi, tốt là chưa thể khẳng định được, nhưng hắn thực sự không hư hỏng, nói chuyện lại khách khí, không đánh không mắng, chỉ thế thôi. Ngô Thăng khoát tay áo: "Trở về đi."
Đợi đến lúc Kim Vô Huyễn đến, y thấy một mình Ngô Thăng đang nhóm lửa nấu cơm thì không khỏi hỏi thăm: "Tỳ nữ đâu rồi?"
Ngô Thăng lấy củi thêm vào trong lửa, nói: "Bị công tử Trùy triệu hồi rồi."
Kim Vô Huyễn nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Ngô Thăng hời hợt nói lại tình huống, Kim Vô Huyễn giận dữ, tại chỗ giẫm chân: "Ánh mắt thiển cận!" Rồi lại thở dài: "Tiên sinh tội gì nói ra?"
Ngô Thăng kêu oan: "Chữa trị Khí Hải là bí thuật của quý môn, ngươi cùng lệnh sư cũng đã dặn dò ta rồi. Ta không hề nói ra điều gì kể cả chuyện ta từng bị thương a."
Kim Vô Huyễn nhíu mày, y bỗng nhiên chắp tay cáo từ rồi nhanh chóng rời đi.
Ngô Thăng gọi với theo: "Không ăn chút rồi hẵng đi?"
Kim Vô Huyễn chạy về phía dưới Chủ Phong thì gặp sư đệ Hổ Đầu, y kéo lại gã: "Có gặp được Tam sư huynh sao?"
Hổ Đầu chỉ vào cánh rừng phía sau: "Ta vừa mới thấy y trở về phòng."
Kim Vô Huyễn nổi giận đùng đùng chạy vội tới, Hổ Đầu cũng vội vàng đi theo. Cả hai xuyên qua cánh rừng, đi tới mấy gian nhà tranh vây quanh một tòa tiểu viện dưới vách núi. Kim Vô Huyễn một bước đá văng ra bờ rào rồi phi thẳng đến gian nhà chính.
Trong phòng có một vị tu sĩ đi ra, khí khái hào hùng bức người, y trầm mặt nói: "Sư đệ đây là làm chi?"
Kim Vô Huyễn lạnh giọng hỏi: "Tam sư huynh, chuyện về Khí Hải của Ngô tiên sinh bị thương, phải chăng chính ngươi đã nói với công tử?"
Tam sư huynh nhìn ngoài viện một chút, thấy không có người, y nói: "Ngươi nghe ai nói?"
Kim Vô Huyễn cả giận nói: "Còn cần nghe ai nói sao? Biết rõ Khí Hải của y bị tổn thương, chỉ có lão sư cùng mấy sư huynh đệ chúng ta. Lúc sáng nay ta đã thấy tận mắt ngươi đi vào trong thành, không phải ngươi thì là ai?"
Tam sư huynh bất động thanh sắc: "Ngươi không nên đoán mò như vậy, cũng có thể..."
"Lão sư đã nhiều lần dặn dò, Thanh Diệu Huyền Công không thể tuỳ tiện cho người khác biết, tại sao ngươi dám báo cho công tử biết chuyện?"
"Ta chưa hề nói ra Thanh Diệu Huyền Công, chẳng qua chỉ là nói với công tử, nên đề phòng bị Ngô Thăng lừa gạt."
"Làm sao công tử lại bị tiên sinh lừa gạt rồi hả?"
"Trên người y có thương tích, cho dù chữa trị lại Khí Hải, không có mấy năm khổ công cũng đừng nghĩ đến chuyện khôi phục tu vi. Làm sao y có thể đảm nhận được chức Tư Khấu?"
"Đó là lý do mà tam sư huynh phải đi để tự đề cử mình?"
"Cái này thì không có, tự ánh mắt của công tử như đuốc, chỉ dùng hiền tài chứ không cần nô tài, công tử đều đã có suy tính."
Kim Vô Huyễn giận đến mức bờ môi run rẩy: "Tam sư huynh, ngươi làm như vậy không phải quá bỉ ổi rồi hả?"
Tam sư huynh trách mắng: "Kim sư đệ, đừng quên ai là người ngoài, ai là đồng môn sư huynh đệ!"
Kim Vô Huyễn vẫn cố cãi: "Nhưng Ngô tiên sinh đã cứu mạng của ta! Hơn nữa việc y bị thương cũng là vì làm việc cho Hổ Phương Quốc mà thôi."
Ở một bên, Hổ Đầu sờ sờ lên cái đầu của mình, chen miệng nói: "Tam sư huynh, Thanh Diệu Huyền Công vẫn chưa nói ra đi."
Tam sư huynh cả giận nói: "Ta không có nói ra! Ta chỉ là nhắc nhở công tử, Ngô Thăng không thể làm được Tư Khấu, y vốn là một tên tiểu nhân! Hổ Đầu, ngươi tới đây xem náo nhiệt cái gì? Cút ra ngoài!"