Đứng bên cạnh xem cuộc chiến, ngư dân đang muốn vỗ tay cười to. Chợt y nhận thấy chẳng biết lúc nào, đỉnh đầu Tiểu Chiêu bỗng nhiên xuất hiện một đạo lôi quang. Tiểu Chiêu vội vã dùng phi kiếm ngăn cản, chỉ thấy lôi quang chớp giật, phi kiếm lập tức vỡ thành vài đoạn, mảnh kiếm văng tung tóe khắp nơi.
Đang quan chiến, ngư dân cảm thấy can đảm đều nứt. Y né tránh một mảnh kiếm gãy bay tới rồi vung ra một sợi dây câu quấn lấy Tiểu Chiêu đang bị trọng thương. Ngay sau đó, ngư dân tung người bỏ trốn mất dạng.
Tiểu Chiêu bị y dùng dây câu kéo theo, giống như là một cánh diều hình người, miệng nhả ra hai ngụm máu tươi, ngửa đầu ra ngất lịm.
Ngư dân chạy qua hai ngọn núi mới dừng lại nhìn Tiểu Chiêu. Y Thấy gã còn chưa tỉnh thì vội vàng đút một hạt dưỡng linh đan vào miệng gã, thi pháp hòa tan cho gã, Tiểu Chiêu lúc này mới từ từ tỉnh lại.
Tiểu Chiêu suy yếu nói: "Hắn đã lừa gạt chúng ta thành công..."
Sắc mặt ngư dân tái nhợt, y vẫn nghĩ mà sợ: "Tên tặc tử này quả nhiên là hạng tam lưu thích khách, không nói đạo nghĩa."
Tiểu Chiêu kinh hãi nói: "Chân Nguyên của hắn rất hùng hậu, lực lượng lôi pháp như bài sơn đảo hải, ta quả thực không thể kháng cự. Nói vậy, hắn còn hơn xa lúc trước, không biết hắn đã khôi phục bằng cách nào."
Nhớ tới một kích lôi quang vừa rồi , ngư dân căm giận nói: "Nói không chừng hắn cũng không hề bị thương, khi tại núi Lôi Công hắn cũng chỉ lừa dối mọi người là đang bị thương mà thôi!"
Tiểu Chiêu nói: "Khi đó ta cũng đã đến gặp hắn, nhìn biểu hiện của hắn khi nói chuyện, hoàn toàn chính xác là đã bị thương."
Ngư dân cả giận nói: "Giả dối! Tặc tử kia đã lừa ngươi!"
Tiểu Chiêu im lặng một lát, hỏi: "Chúng ta vẫn nên thông báo cho Tôn sĩ sư và Cảnh tướng quân biết đi?"
Ngư dân lắc đầu: "Việc này tuyệt đối không thể làm như vậy! Bây giờ ta và ngươi đang ăn nhờ ở đậu, gặp địch mà bại, có trời mới biết quân Sở sẽ đối đãi với chúng ta như thế nào? Sự tình chưa thành, không có công lao thì cũng không có phần thưởng, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện!"
Không đề cập tới ngư dân và Tiểu Chiêu, lại nói về Ngô Thăng cùng Kim Vô Huyễn đã liên tục bôn ba cả một đêm, cho đến tận lúc bình minh, hai người đã đứng tại một triền núi cạnh sơn môn phía Bắc.
Sơn khẩu như trước bị quân Sở phong tỏa, nhưng vì phải điều viện rất nhiều người lên núi, việc phong tỏa ở nơi này đã không còn kín kẽ như trước rồi. Có thể thấy, quân Sở đã rút ngắn phạm vi tuần tra ở hai bên sơn khẩu lại không ít.
Ngô Thăng tìm một chỗ vách núi hơi thấp, tranh thủ lúc này không ai quấy rầy, hắn nhanh chóng xoắn tạo dây thừng, sau đó hắn buộc chặt Kim Vô Huyễn lại.
Kim Vô Huyễn còn kỳ quái: "Ngô huynh muốn làm gì vậy? Nhảy xuống là được rồi, chỗ này chỉ có 6, 7 trượng..." Y tận mắt nhìn thấy Ngô Thăng đại triển thần uy, một chiêu đánh cho tu sĩ Luyện Khí đỉnh phong bị thương. Nhưng trên đường chạy trốn, y lại bị những hành đông ngớ ngẩn của Ngô Thăng làm cho khó hiểu.
Ngô Thăng cũng không giải thích nhiều, một cước đạp y lăn xuống dưới, hắn sử dụng hông chậm rãi thả dây thừng. Chờ đến khi Kim Vô Huyễn hạ xuống đất, Ngô Thăng lại buộc dây thừng lên một tàng cây, rồi nắm dây thừng từ từ tụt xuống.
Sau khi hạ xuống một cách yên lặng, Ngô Thăng quay đầu nhìn lại một lần Lôi Công Sơn, lại nhìn thêm về phía doanh trại của quân Sở trong sơn khẩu đang đèn đuốc sáng trưng, hắn nâng lên Kim Vô Huyễn nhẹ nhàng rời đi.
Nằm cách Lôi Công Sơn về phía Tây Bắc hơn hai trăm dặm là Giới Thủ Sơn, nơi đây nguyên bản là đất đai của Thẩm Quốc. 30 năm trước, Thẩm Quốc bị Sở Quốc và Thái Quốc tiêu diệt, địa phương này đã trở thành biên giới Sở - Thái.
Dựa theo Kim Vô Huyễn chỉ dẫn, Ngô Thăng chạy liền ba ngày qua núi hoang rừng vắng, rốt cuộc bọn họ cũng tiến vào Giới Thủ Sơn.
Thời điểm này chính vào lúc mưa xuân rả rích, trong núi dâng lên mây mù, bao phủ được khắp các triền núi. Tại dưới mưa bôn ba nửa ngày, hai người đã tìm được một mảnh rừng trúc nằm ở giữa lưng chừng núi.
Trong rừng có dựng một ngôi trúc đình, ba gian phòng trúc và nửa mẫu dược viên. Tất cả kiến trúc đều như được cọ rửa sạch sẽ bởi những cơn mưa xuân liên tục, nhìn qua thì giống như một nơi vừa mới được xây dựng làm cho người ta tâm thần sảng khoái.
Một vị thanh sam nữ tử đang đứng bên dược viên, tay nàng vác cái cuốc thuốc, trên trán thì kết lấy vòng cỏ. Mặc dù nàng không quá xinh đẹp, nhưng dáng điệu lại rất thanh tú, nàng ta cứ như vậy nhìn bọn họ từ từ đi đến trước người.
Ngô Thăng đặt Kim Vô Huyễn ngồi xuống, dìu y đứng lại.
Kim Vô Huyễn vẻ mặt phức tạp, nói khẽ: "Thẩm nương, ta đã trở về."
Nàng kia trừng mắt nhìn, thản nhiên nói: "Vào nhà đi."
Ngô Thăng lại dìu Kim Vô Huyễn đi vào phòng trúc, hắn đưa y ngồi lên trên giường gỗ.
Thẩm nương đi vào theo, nàng treo cuốc thuốc lên bên tường, rồi lại lấy ra hai bộ quần áo của nam tử bên trong tủ, vứt cho Ngô Thăng một bộ. Ngô Thăng cũng không khách khí, hắn tiếp lấy và quay người đi sang căn phòng bên cạnh để thay đồ.
Ngô Thăng cởi xuống cái bao ở trên lưng, hắn lấy số quần áo bị ướt trong lúc dầm mưa ra ngoài. Sau đó hắn vắt khô hết tất cả và phơi lên trên lan can dưới mái hiên.
Chợt Ngô Thăng nhìn thấy Thẩm nương đang đi ra từ trong phòng, nàng đi vào kho củi, đốt lên một cái chậu than đặt xuống phía dưới chân Ngô Thăng: "Tiên sinh cứ yên tâm ở lại đây, không cần khách khí."
Ngô Thăng đúng là không khách khí, ẩn nấp suốt một mùa đông trong sơn động, hắn quả thật đang cần một một nơi ở để nghỉ ngơi và hồi phục một phen. Sau khi cảm tạ, Ngô Thăng bưng chậu than vào trong phòng, hắn lấy hai cây cây gậy trúc căng ngang trên kệ rồi mới mang y phục phía ngoài tới hơ cho khô.
Mưa xuân trong núi tuy rằng rất đẹp, nhưng sau nhiều ngày bôn ba, cơ thể hắn vốn đã nhiễm lạnh, giờ lại được chậu than sưởi ấm, Ngô Thăng đã ngăn không được cơn mệt mỏi, hắn liền nằm thẳng xuống cái sập gỗ ngủ thật say.
Lúc Ngô Thăng tỉnh dậy thì trời đã tối rồi, cơn mưa cũng đã tạnh, mái hiên trước cửa phòng đã đặt một chậu nước trong. Hắn bèn rửa sạch mặt mũi rồi đi thẳng đến trước gian phòng chính, gõ gõ cánh cửa.
Được chủ nhân cho phép, Ngô Thăng đi vào trong phòng, hắn nhìn thấy Kim Vô Huyễn đã được lau rửa sạch sẽ và thay một bộ đồ mới, y vẫn đang nằm ngủ say sưa ở trên giường gỗ. Thẩm nương ngồi ở bên cạnh giường, bàn tay trắng nõn của nàng điều khiển một lò linh hương, trong phòng hương thơm tỏa ra bốn phía, thấm sâu vào ruột gan.
"Tiên sinh nghỉ ngơi có tốt không?" Thẩm nương cũng không đứng dậy, nàng ngồi xếp bằng và hơi khom người cúi chào Ngô Thăng, mời hắn ngồi xuống phía đối diện.
Ngô Thăng ngồi xuống, nhìn thoáng qua Kim Vô Huyễn, hắn thấy sắc mặt y đã không còn trắng bệch như trước, thậm chí còn có chút hồng nhuận phơn phớt, vì vậy Ngô Thăng nói: "May nhờ đệ muội chiếu cố."
Sắc mặt Thẩm nương lập tức đỏ lên, nàng cắn môi nói: "Nào dám được xưng là đệ muội? Y chỉ là một kẻ lãng tử phong lưu..."
Ngô Thăng nói: "Sự tình của đệ muội, trên đường ta cũng được nghe Kim lão đệ đề cập qua, y tự thừa nhận đã mắc nợ đệ muội rất nhiều, ba năm trước đây mặc dù không có thành thân, nhưng y cũng đã coi đệ muội như là người vợ trân ái cả đời. Lúc y bị thương nặng không thể tự đi, vẫn chỉ nghĩ đến quay về bên cạnh ngươi."
Vẻ tức giận của Thẩm nương hơi chùng xuống, nàng nhìn qua Kim Vô Huyễn đang ngủ say trên giường, "Hừ" một tiếng.
Ngô Thăng lại nói: "Nam tử phần lớn đều có chứng bệnh sợ hôn nhân, ta nghĩ chắc Kim lão đệ cũng không ngoài như thế. Lúc này đã trải qua một lần sinh tử, chỉ sợ y cũng đã suy nghĩ minh bạch. Lần này, nếu như y đã trở về, chắc hẳn cũng sẽ không rời đi nữa."
"Thật sao?"
"Chính miệng y đã nói."
Trầm mặc thật lâu, Thẩm nương đứng lên nói: "Không kịp khoản đãi tiên sinh, giở ta sẽ đi xuống bếp nấu cơm cho tiên sinh."
Trù nghệ của Thẩm nương cũng không tệ lắm, tuy rằng so ra thì vẫn kém hơn 1 chút với tay nghề của hai tỳ nữ mà công tử Trùy từng ban tặng, nhưng Ngô Thăng vẫn ăn rất ngon miệng. Đã chịu đựng gian khổ trong bí động mấy tháng, đột nhiên ăn vào một chầu phong phú đồ ăn nóng, thật đúng là một sự hạnh phúc khó tả.
Ăn nghỉ, uống trà thơm, Ngô Thăng kể lại chuyện đã xảy ra cho Thẩm nương, Thẩm nương vừa nghe vừa căng thẳng, thỉnh thoảng lại thở nhẹ. Sau khi nghe xong nàng thở dài một cái: "Đa tạ huynh trưởng cứu giúp chi ân." Đây là nàng đã thay đổi thái độ.
Đợi Thẩm nương đi ra ngoài thu dọn bát đũa, Kim Vô Huyễn bỗng nhiên mở mắt ra, vùng lên trừng mắt nhìn Ngô Thăng. Ngô Thăng vỗ vỗ hắn, cười lắc đầu.
Có Thẩm nương chăm sóc Kim Vô Huyễn, Ngô Thăng không còn gánh nặng, tại phòng trúc yên tĩnh bên trong núi rừng hắn lại tiếp tục tịnh tâm tu hành.
Trong bao có rất nhiều linh ngọc, pháp bình và các loại pháp bảo nho nhỏ có chừng hai, ba mươi kiện. Tuy mỗi một kiện cũng không lớn lắm, nhưng ẩn chứa linh lực rất dồi dào, cũng khó trách vì sao chúng lại bị người Sở ẩn giấu đi với tư cách chiến lợi phẩm.
Ngô Thăng chọn lấy một cây trâm vàng có khảm ngọc đưa cho Thẩm nương, cây trâm này không chỉ là đồ trang sức, mà còn là một kiện bảo bối mà nữ nhân thường dùng khi đấu pháp. Trên đường, hắn đã từng nghe Kim Vô Huyễn nói qua, Thẩm nương có một pháp kĩ tên là Thiên Châm Quyết, cây trâm này vừa vặn rất thích hợp vớiThẩm nương.
Khi tặng xong quả nhiên rất hợp ý, Thẩm nương vui vẻ thu nhận ngay cây trâm. Từ đó về sau, cơm canh của Ngô Thăng mỗi ngày lại được thêm một chút thức ăn.
Đáng thương cho những thứ pháp khí đẹp đẽ còn lại, cảnh ngộ của chúng là trở thành mỹ thực trong bữa tiệc lớn của Ngô Thăng, chỉ có thể nói là "Gặp người không quen". ( Nhìn nhầm người)