Hổ Phương Quốc có chế độ quan lại khác hẳn với Sở Quốc, càng giống như một nước chư hầu ở Trung Nguyên. Trong đó đứng đầu là Thái Tể, phía dưới thiết lập Tư Đồ, Tư Mã, Tư Không, phân biệt quản lý dân sinh, quản lý quân sự cùng với quản lý ruộng đất núi rừng. So với Tam Tư hơi thấp một chút là Tư Khấu chuyên quản lý về tư pháp và thi hành luật pháp, có được quyền lực rất lớn.
Ngô Thăng vừa mới tới núi Lôi Công, công tử Trùy đã định bái hắn làm chức quan cao như vậy, đây quả thật là một sự hậu đãi. Theo lý thuyết, không phải người trong một gia tộc có quyền thế, có uy tín lâu năm tại Hổ Phương Quốc là không thể nào ngồi lên được vị trí này, huống chi hắn còn là một tên thích khách.
- Đây chính là cách làm việc của một quân vương đã lưu vong a. -
Là người của hai thế giới, dựa vào nhận thức cùng với lịch duyệt phong phú của mình, Ngô Thăng đoán rằng Hổ Phương quốc khó có thể phục quốc thành công. Nếu như không phải ở thế giới này có việc tu hành như vậy một cái biến số, hắn thậm chí đã khẳng định 100% là thất bại. Có thể nói, Hổ Phương quốc hoàn toàn xong rồi, sau này cũng không thể nào còn có một chư hầu như vậy tồn tại.
Chính vì thế, hắn đối với việc đảm nhiệm chức Tư Khấu gì đó hoàn toàn không có hứng thú, huống hồ chỉ một tòa Lôi Công Sơn lớn cỡ một bàn tay như vậy, tu sĩ chỉ có hơn 100 người, quân dân tổng cộng chưa tới 2000, thì cái chức quan Tư Khấu này lại có cái gì hứng thú để khoe khoang?
"Tại hạ tài đức không đủ, nào dám chiếm cứ địa vị cao như vậy?" Ngô Thăng từ chối.
"Tiên sinh thanh danh hiển hách, uy vọng đủ để trấn áp tứ phương, hơn nữa ngài tu vi tinh xảo, tài trí bất phàm, trung với quân thất. Luận về tài đức, không phải tiên sinh thì ai có thể đảm nhận hơn được." Kỷ Bình ca ngợi hết lòng.
"Ta vừa mới đến, còn chưa góp được nửa phần công sức. Việc này không ổn." Ngô Thăng tiếp tục cự tuyệt.
Kỷ Bình nở nụ cười: "Tại Dĩnh Đô, ám sát thượng khanh, giương cao uy danh Hổ Phương Quốc của chúng ta, sao lại nói là vô công?"
Nhường tới nhường lui, chính là phải liên tục khiêm nhường , đây cũng là tục lệ trong thế nhân. Khi quốc vương muốn sắc phong đại phu, đâu chỉ phải ba mời 3 chối. Thậm chí một số kẻ sĩ có tài cao còn muốn thử lòng minh chủ trong ba năm, mà vị quốc vương kia cũng đã để trống một vị trí quan trọng như Tư Khấu trong 3 năm đó, tất cả chỉ đề chờ họ.
"Ngày mai giờ Thìn, công tử sẽ đích thân tới đây, sắc phong tiên sinh." Kỷ Bình đứng dậy, liên tục bảo Ngô Thăng "Dừng bước". Sau đó y vừa cười vừa rời đi.
- Ta nhất định không thể đảm nhận cái chức Tư Khấu bỏ đi này. chức vị quá cao cần có tu vi tương xứng. Thời điểm này, rất nhiều việc sẽ phải tự mình đi làm mà bản thân ta lại không có tu vi. Ngồi lên vị trí này, ngoại trừ việc mất mặt xấu hổ ra thì không có trái cây gì để ăn. Ngày mai chờ đến lúc công tử Trùy tới sắc phong, ta lại tiếp tục cự tuyệt là được. -
Lúc chập tối, hai vị tỳ nữ bưng đồ ăn đi lên, Ngô Thăng đã thấy có sự thay đổi rất lớn, mùi vị không tệ!
Ngô Thăng và cơm vào trong miệng, tuy rằng vẫn chỉ có thịt khô và rau cải trắng nhưng hắn vẫn cảm thấy rất ngon miệng.
Đang lúc dùng bữa thì Kim Vô Huyễn đã đến, Ngô Thăng vội vàng dặn dò tỳ nữ lấy thêm bát đũa cho y.
"Đã cởi được sợi dây kia rồi hả? Tại sao không ăn đi?" Ngô Thăng vừa nhét thịt khô vào trong miệng, vừa hỏi.
Kim Vô Huyễn miễn cưỡng cầm đũa, y hơi gượng gạo dùng đũa lùa vài hạt cơm vào miệng rồi lại buông xuống, nhìn qua Ngô Thăng, ánh mắt phức tạp: "Nguyên lai tiên sinh... Tu vi đã mất..."
Ngô Thăng dừng một chút rồi lại tiếp tục ăn cơm: "Lệnh sư đã nói?"
Kim Vô Huyễn gật đầu: "Lão sư đã bảo mấy người đệ tử chúng ta chia nhau chuẩn bị tài liệu luyện đan, chắc là để tu bổ Khí Hải cho tiên sinh."
Ngô Thăng bỏ xuống bát đũa, trịnh trọng chắp tay: "Đa tạ rồi!"
Kim Vô Huyễn vội vàng khoát tay: "Tiên sinh đối với ta có ân cứu mạng, nói loại lời này chẳng phải là gãy sát ta?"
Ngô Thăng hỏi: "Cần tài liệu gì? Không biết lúc nào có thể bắt đầu?"
Kim Vô Huyễn nói: "Chủ yếu là Lục Cáp Châu, Huyết Ngô Tu, Linh Hương Thảo..., ước chừng hơn 10 loại, ta tính toán mất khoảng 10 ngày là có thể bào chế."
"Vậy thì khoảng bao lâu có thể tu bổ được Khí Hải?"
"Đan thành là được, năm đó ta đã dùng hết thời gian 1 năm, lấy tư chất của tiên sinh chắc chỉ cần cố gắng mấy tháng sẽ thành công. Nhưng sau đó ngài muốn trùng tu công pháp, khôi phục lại tu vi lúc đầu thì sẽ mất nhiều thời gian hơn. Ta đoán ít nhất cũng phải mất 5-7 năm gì đó, như lúc ta trùng tu là bảy năm rưỡi."
Sau khi nghe xong, Ngô Thăng thở nhẹ một cái, rồi lại càng thêm lo lắng không yên.
- Trường hợp của ta cũng không phải là Khí Hải bị tổn thương, ta căn bản là không có Khí Hải a. Không biết Thanh Diệu Huyền Công của Mộc đạo nhân có thể trợ giúp ta "Sinh" ra một cái Khí Hải mới không. Nếu như không được vậy ta xuyên việt còn có cái gì hứng thú? Không bằng đi chết luôn cho xong. -
Kim Vô Huyễn phụng bồi Ngô Thăng ăn xong bữa cơm chiều nặng nề này rồi mới rời đi, Khi Ngô Thăng tiễn y ra cửa, hắn nhìn thấy Kim Vô Huyễn vừa đi vừa nhảy chân sáo trên đường giống như một đứa trẻ. Ngô Thăng không khỏi mỉm cười.
- Đây chắc là di chứng của việc bị trói trong suốt nửa tháng, y cần có thời gian để thích nghi lại a. -
Đêm đó, phòng trúc của Ngô Thăng vô cùng náo nhiệt.
Đầu tiên là Ti Xạ Nguyên Tụng bái kiến, mặc dù không có nói rõ ràng nhưng qua sự ân cần hắn có thể nhận ra ý tứ của y: "Sau này, kính xin tiên sinh chăm sóc nhiều hơn, hễ tiên sinh có việc gì cần sai bảo, cứ việc nói rõ, hạ quan nhất định sẽ tuân theo!"
"Hà tất như thế, ta đâu có tư cách để coi chừng Ti Xạ?" Ngô Thăng dở khóc dở cười. Ti Xạ là một quân chức cao cấp, trong thời chiến thì được Tư Mã chỉ huy, còn thời bình thì trợ giúp Tư Khấu bắt giữ trộm cướp. Vị này đến đây hẳn là muốn sớm được bái kiến cấp trên. Tuy Ngô Thăng đã đoán được ý đồ của Nguyên Tụng, nhưng người ta cũng không nói rõ rằng là chúc mừng hắn đảm nhiệm chức Tư Khấu. Hắn lại càng không có cách nào làm rõ việc mình quyết tâm không nhận chức Tư Khấu này—
- Công tử Trùy cũng chưa có chính thức sắc phong ta đâu!
"Tiên sinh nói đùa... Đúng vậy đúng vậy... Hiểu rõ, hạ quan hiểu rõ... Tốt tốt... Đây là hạ quan... Tại hạ một chút tấm lòng... Ai nha, còn có quân vụ chưa giải quyết, tại hạ đi trước, xin tiên sinh dừng bước!"
Ngô Thăng đuổi theo không kịp, bất đắc dĩ đứng yên một lúc. Lúc sau lại có khách đến, lần này là một tên béo, họ Thành, chức quan là Lẫm Nhân, đây là chức vị chưởng quản nhà kho, Mộc đạo nhân đã quyên một số tiền lớn và lương thực tới cho công tử Trùy, ngoài ra còn có các loại tài vật mà những người tìm tới nương tựa quyên góp lên, Lôi Công Sơn phải thiết lập một quan kho, vì vậy công tử Trùy đã bổ nhiệm y tới quản lý.
"Tiên sinh, đây là một chút tấm lòng thành, tiên sinh cần phải vui lòng nhận cho."
"Thành Lẫm Nhân làm vậy là sao?"
"Sau này chúng ta ngẩng đầu không thấy cúi đầu vẫn sẽ thấy, ha ha..."
Thành Lẫm Nhân đi rồi, lại tới không ít người, trong đó thậm chí có cả Ban Xa, một người rất có danh tiếng trong giới tu hành. Theo trí nhớ lúc trước, chính "Bản thể" cũng đã từng biết tới gã. Tuy rằng tu vi của gã chỉ có tu vi Luyện Khí đỉnh phong, nhưng đấu pháp rất tàn nhẫn, công pháp biến hoá kỳ lạ, rất nhiều cao thủ Luyện Thần cũng không tình nguyện trêu chọc gã.
"Tư Khấu..."
"Ta còn chưa phải là Tư Khấu, Ban huynh chớ gọi sai."
"Là chuyện sớm hay muộn... Hôm nay Ban mỗ đến đây, là muốn tố giác Đại Lý khanh Tây Môn Dã. Đây là một gã tiểu nhân, làm sao có thể trợ giúp Tư Khấu xử án? Năm đó ta cùng với gã vào rừng làm cướp trên Vạn Quân Sơn, mới được mấy tháng đã phải mỗi người một ngả, tại sao ư? Tham lam lợi nhỏ, không giảng nghĩa khí..."
Nước miếng của Ban Xa tung bay, gã vạch trần hết lỗi lầm của tân Đại Lý khanh một lượt, cuối cùng mới tự tiến cử bản thân, hy vọng sau khi Ngô Thăng được sắc phong làm Tư Khấu, có thể giao cho mình chức vị Đại Lý khanh.
- Không ngờ Ban Xa lại là một kẻ thích làm quan như vậy, cùng lời đồn đại lúc trước có chút không giống a... -
Ngô Thăng rất bất đắc dĩ, nói đến lúc miệng đắng lưỡi khô, hắn mới khuyên được Ban Xa đi về.
- Khỏi phải nói ta sẽ không nhận chưởng chức Tư Khấu, cho dù tiếp nhận cũng không thể đổi người được—— Đại Lý khanh là một chức vị quan trọng, đứng trong hàng ngũ đại phu. Làm sao có thể để Tư Khấu muốn đổi là đổi được? -
Cả đêm đó, Ngô Thăng không được nghỉ ngơi chút nào, cửa nhà hắn bị đủ các loại người đến bái phỏng. Chờ tới lúc sắc trời đã tối đen, tiễn chào dến vị khách sau cùng — một kẻ tới hỏi thăm hắn đã có vợ hay chưa. Lúc này, phía trong góc của phòng trúc đã chất đầy các loại lễ vật, chỉ riêng tiền đã có đến 13 Dật kim và hơn 1000 đồng tiền Nghĩ Tị, 7 cuộn tơ lụa, 4 khối phỉ ngọc, 6 kiện pháp khí cung với 3 bình linh đan.
- Ta khổ cực suốt cuộc đời, còn không bằng một buổi nhận lễ tối nay a.