Nhìn thấy Ngô Thăng, Trâu Tề gãi gãi đầu, áy náy nói: "Tính tình cô vợ này của ta luôn luôn như vậy, lá gan quá nhỏ, lúc nào cũng lo sợ ta gặp chuyện không may, mong huynh trưởng đừng để trong lòng."
Ngô Thăng an ủi: "Nói gì vậy, nàng cũng là vì muốn tốt cho ngươi."
Trâu Tề lắc đầu, lại nói: "Nghe nói huynh trưởng ở bên ngoài làm một vụ làm ăn lớn, mội mình tiến thẳng vào Dĩnh Đô lại dùng một kiếm đâm chết thượng khanh của Sở Quốc, thật sự là..." Nói tới đây, trong mắt y lộ ra vẻ mê mẩn.
Ngô Thăng nở nụ cười: "Nào phải cái gì mà thượng khanh, chỉ là một tên Nhạc Duẫn tu vi còn không đến Luyện Thần mà thôi."
Trâu Tề nói: "Sự việc này không thể nói như vậy được, kia chính là đắc thủ ngay tại trước mặt sĩ sư Tôn Giới Tử và một đám hộ vệ, hơn nữa còn có thể toàn thân trở ra, thật không thể tưởng tượng nổi!"
Ngô Thăng nói: "Vẫn là ta nên hâm mộ ngươi, kiều thê làm bạn, nhi nữ song toàn. Con đường này của ta, khó a."
Trầm mặc một lát, Trâu Tề nói: "Huynh trưởng không cần về nhà, đi xa một chút a... Vài ngày trước, không những có cao thủ của Sĩ Sư Phủ, mà ngay cả đám người của Tắc Hạ Học Cung đều đã tới chỗ này của ta, dò hỏi tung tích về huynh trưởng."
"Tắc Hạ Học Cung?" Ngô Thăng bỗng nhiên tỉnh ngộ, phải chăng hai tên tu sĩ mặc đồ đen mà hắn nhìn thấy đêm qua chính là cao thủ của Tắc Hạ Học Cung ra ngoài hành tẩu?
Tắc Hạ Học Cung nằm ở thành Lâm Truy của Tề Quốc , là thánh địa trong lòng của người tu hành trong thiên hạ , nghe nói là nơi mà thế nhân và thần tiên tiếp giáp với nhau.
- Việc ta ám sát Chiêu Xa có quan hệ gì tới Tắc Hạ Học Cung chứ? Bản thân ta cũng không phải là ma tu, càng không phải là yêu vật, không thuộc về danh sách mà bọn họ phải trấn áp. Bọn họ vốn mặc kệ sự tình nơi thế tục, lại càng không quan tâm đến thích khách và đạo tặc cơ mà! -
Trâu Tề lắc đầu, lần nữa giải thích: "Cho nên vừa rồi vợ của ta chỉ là quá sợ hãi, nàng cũng không phải có ác ý đối với huynh trưởng... Tóm lại, huynh trưởng nên trốn đi xa một chút, trước cứ tránh đi đầu sóng ngọn gió. Ta đã chuẩn bị cho huynh trưởng một chút rượu và thức ăn, tạm thời có thể giúp huynh trưởng xua tan giá lạnh trên đường đi."
Nói xong, y quăng cái bọc trên vai qua cho Ngô Thăng, chắp tay chào từ biệt rồi nhanh chóng rời đi.
Ngô Thăng nhận lấy cái bọc, chờ sau khi bóng lưng của Trâu Tề biến mất tại triền núi, hắn mới mở nó ra. Bên trong có một bầu rượu, một bao lớn đầy thịt nướng còn nóng hổi, cùng với hơn 100 tiền Nghĩ Tị và một cái bao nặng trịch ở phía dưới cùng. Mở ra cái bao, Ngô Thăng tìm thấy một cái áo choàng bằng vải rất dầy, nó được may vá rất kỹ càng, có thể chắn gió khi ở ngoài trời lúc đêm xuống.
Mở ra hồ lô, mùi rượu thơm nồng xông vào mũi, Ngô Thăng ngửa lên uống một ngụm, một cỗ ấm áp bay lên từ trong bụng, ánh mắt của hắn có chút mơ hồ.
Chợt lại nghe có tiếng bước chân vang đến, Trâu Tề một lần nữa xuất hiện ở trên triền núi, lúc nay y cũng không đi xuống mà chỉ đứng xa xa nói: "Huynh trưởng, suýt nữa đã quên, tháng trước có một kẻ gọi là Kim Vô Huyễn tới tìm ngươi, gã nói là tới ứng hẹn với giao ước 10 năm gì đó, ta cũng không nói với gã điều gì cả. Người này cầm theo một cây côn đồng, ngoài ra còn có một con Thanh Xà quấn quanh hông, trông rất bắt mắt, huynh trưởng cần phải lưu ý."
Ngô Thăng lập tức giật mình một cái, vội hỏi: "Gã đi đâu rồi?"
Trâu Tề lắc đầu: "Không biết, ta thấy hắn đi về hướng Lộc Minh Giản( khe)."
Ngô Thăng truy vấn: "Đi được bao lâu rồi?"
Trâu Tề suy nghĩ một chút, nói: "Chắc là khoảng 17, 18 ngày."
Lộc Minh Giản nằm ở phía Tây Bắc của Lộc Đài, từ đây có một con đường xuyên qua núi đi thông tới chỗ đó, hắn chỉ cần đi bộ 1 ngày là tới.
Ngô Thăng lập tức đuổi theo, để tiết kiệm thời gian hắn vừa chạy vừa ăn thịt uống rượu trên đường. Cái bụng đói được tiếp năng lượng, hắn cảm giác được khí lực toàn thân đều đã trở lại, cơ thể cảm thấy không còn chút rét lạnh nào, cơn mỏi mệt kéo dài lâu nay cũng đã biến mất.
- Đây chính là hy vọng cho con đường tu hành của mình trong tương lai, ta phải nhanh chóng đuổi theo, không biết còn có thể đuổi kịp gã hay không nữa. -
Phía bên Lộc Minh Giản có một thôn nhỏ, trong thôn có 6 gia đình sinh sống, họ không phải là thích khách, cũng không phải đạo tặc, công việc chủ yếu mà họ làm là mua bán đồ ăn trộm. Ngô Thăng vẫn thường gặp bọn họ khi cần mua bán một số tang vật nhưng hắn cũng chỉ nói vài câu xã giao mà thôi.
Nếu như chỉ có Sĩ Sư Phủ của Sở Quốc truy lùng hắn , Ngô Thăng có thể đi hỏi thăm bọn họ về hành tung của Kim Vô Huyễn, đám người này luôn tránh né quan phủ, họ sẽ không tiết lộ bí mật của hắn . Nhưng đã có đám Hành Giả của Tắc Hạ Học Cung nhúng tay thì khó mà nói trước rồi, dưới uy danh của Hành Giả học cung, hắn khó có thể cam đoan nhân phẩm của bọn họ.
Vì vậy Ngô Thăng không dám đi vào thôn, hắn ẩn nấp tại cánh rừng ngoài thôn chờ đợi một thời cơ thích hợp.
Đợi đến lúc chập tối, cơ hội đã xuất hiện.
Chỉ thấy có một tiểu nha đầu khoảng mười mấy tuổi đang tung tăng chạy vào cánh rừng, cô bé đeo một cái giỏ trúc sau lưng, đôi tay liến thoắng tìm kiếm cành cây khô trên mặt tuyết.
Thấy xung quanh không có ai, Ngô Thăng lấy bùn thoa lên mặt, lại xõa búi tóc ra, sau đó hắn đi tới phía cô bé. Nha đầu này là con gái của Lữ gia ở Lộc Minh Giản, tên gọi là Nhị Nha, hắn không thể để cho nàng nhận ra bản thân được.
Sự xuất hiện đột nhiên của Ngô Thăng làm Lữ Nhị Nha giật mình nhảy dựng lên một cái, cô bé lui về phía sau vài bước. Trong tay áo của nàng trượt ra một thanh đoản kiếm dài hơn thước, chợt tay nàng run lên, đoản kiếm đã biến thành một luồng hàn quang bay về phía Ngô Thăng.
May mắn là đúng lúc Ngô Thăng vừa cúi người để nói chuyện với nàng, thanh đoản kiếm vừa vặn bay sát qua búi tóc của hắn, "Vèo" một tiếng chém gãy một gốc cây nhỏ ở sau lưng.
Ngô Thăng căn bản là không kịp phản ứng chút nào, thân thể hắn cứng tại chỗ, toàn thân túa ra mồ hôi lạnh.
- Xém chút nữa ta đã bị giết... -
Tiểu nha đầu thấy một kiếm này thất thủ liền sợ đến rút lui vài bước ra sau, nàng đang định kêu lên thì Ngô Thăng vội vàng gằn giọng đe dọa: "Nha đầu, ngươi dám kêu một tiếng ta sẽ giết ngươi!"
Lữ Nhị Nha lập tức lấy tay che miệng lại, thấy vậy Ngô Thăng rất hài lòng, bình tĩnh nói: "Ngươi chỉ cần trả lời ta một vấn đề, ta sẽ tha cho ngươi, cũng sẽ không trách ngươi sử dụng kiếm ném ta, như thế được không?"
Thấy Lữ Nhị Nha nhẹ gật đầu, Ngô Thăng bắt đầu hỏi: "Ta hỏi ngươi, nửa tháng trước đây có một người sử dụng côn đồng đã đi tới Lộc Minh Giản, ngươi có từng gặp y chưa? Ngoài ra y còn mang theo một con Thanh Xà ở bên hông."
Lữ Nhị Nha nháy mắt, vừa quan sát Ngô Thăng vừa gật đầu: "Gặp được."
Ngô Thăng đại hỉ, vội hỏi: "Y đã đi về hướng nào?"
Lữ Nhị Nha chỉ vào phía Bắc: "Ta thấy y đi về phía Tỏa Vân Đạo, y ở nhà Ngưu bá bá suốt ba ngày. Ngày nào y cũng đi tìm ngươi khắp nơi, còn hứa cho chúng ta rất nhiều tiền nhưng không ai chịu nói gì cho y biết!"
Ngô Thăng có chút lúng túng: "Nhị Nha, ngươi nhận ra ta rồi hả? À..."
Lữ Nhị Nha nháy mắt: "Quái nhân kia tìm ngươi khắp nơi, bây giờ ngươi lại đi tìm y, ngươi không phải Ngô thúc thì là ai?"
Bỗng nhiên nàng vỗ tay, hưng phấn nói: "Ngô thúc, nghe nói ngươi đã làm ra đại sự tại Dĩnh Đô. Trong ban ngày ban mặt tiến thẳng vào Thượng Viên, kiếm trảm Nhạc Duẫn Chiêu Xa, sau đó lại kịch chiến với sĩ sư Tôn Giới Tử, Tam Lư đại phu Chiêu Nguyên cùng với hơn trăm cao thủ hộ vệ, không một ai có thể ngăn cản ngươi rời đi, như là vào chỗ không người..."
Thấy tiểu nha đầu tỏ vẻ sùng bái, Ngô Thăng ho khan một tiếng: "Không khoa trương như vậy, không khoa trương như vậy, À..à, ta phải đi đây, ngươi không nên nói với ai là ta đã tới, đây sẽ là bí mật của chúng ta, được không?"
Tiểu nha đầu tỏ vẻ đáng tiếc: "Ngô thúc muốn đi tìm quái nhân kia đấu kiếm sao? Ai nha, đáng tiếc là mẫu thân cùng phụ thân sẽ không cho ta rời khỏi nhà..."
Ngô Thăng nở nụ cười: "Cứ học kiếm thật tốt, ngươi chỉ mới mười tuổi đã tu hành, vừa rồi lúc ngươi xuất kiếm, ta đã thấy có kiếm quang như ẩn như hiện, chứng tỏ căn cơ của ngươi tại Luyện Khí cảnh vô cùng thâm hậu. Điều này rất hiếm có, nếu như ngươi đi ứng tuyển làm hộ vệ cho Sĩ Sư Phủ tại Dĩnh Đô chắc chắn sẽ được chọn."
Lữ Nhị Nha bĩu môi: "Ta không muốn đi làm hộ vệ, ta muốn giống như Ngô thúc, một thanh trường kiếm đánh khắp thiên hạ!"
Ngô Thăng vỗ tay: "Có chí khí!"
Hắn quay người định đi thì lại bị Lữ Nhị Nha dây dưa: "Ngô thúc, tương lai sau khi ta học thành tài, ta có thể đi tìm ngươi so kiếm hay không?"
"Được, 10 năm về sau, ta sẽ đợi ngươi đến tìm! Nhớ kỹ, đừng nói cho ai biết, đây là bí mật..." Ngô Thăng nói vài câu chiếu lệ rồi nhanh chóng rời đi, hắn nhằm thẳng về hướng Tỏa Vân Đạo tiến lên.
Lữ Nhị Nha vẫn còn đứng yên tại chỗ, trong lòng nàng cảm thấy hưng phấn không thôi, nàng hồi tưởng lại tình cảnh khi Ngô Thăng tránh né phi kiếm của mình, động tác thành thạo, phản ứng tốc độ quả thực rất đỉnh, trong lòng nàng càng lúc càng khâm phục.