Tại bên trong tưởng tượng của Ngô Thăng, Vân Văn thứ nhất đã biến thành một hình dạng khác. Đây là hai đường thẳng song song đang liên tục kéo dài ra về phía hư không trong không gian ý thức vô tận của hắn. Chúng cứ kéo dài ra như thế mãi mãi với tốc độ càng lúc càng nhanh.
Quan trọng nhất là ở chỗ, đi qua một điểm nằm phía ngoài một đường thẳng, chỉ có duy nhất một đường thẳng song song với đường thẳng đó!
Quả thật đạo lý này không quá dễ hiểu, nhưng một khi lý giải được thì nó cứ hiện lên trong ý thức như vậy và hoàn thành việc tưởng tượng Vân Văn . Chỉ là một cái Vân Văn đơn giản như thế, lại làm khó Ngô Thăng trong sáu ngày!
- Ah, không biết Vân Văn này trong ý thức của Kim Vô Huyễn sẽ đại biểu cho đạo lý như thế nào? Rồi trong ý thức của Mộc đạo nhân, ông ấy sẽ cụ hiện Vân Văn này ra sao? -
Hắn đang rất muốn giao lưu cùng Kim Vô Huyễn một chút, thì đúng lúc này, Kim Vô Huyễn đã tới rồi, vẻ mặt y nổi giận đùng đùng.
"Ai lại chọc giận ngươi rồi hả?" Ngô Thăng hỏi.
"Hai ngày trước, người ở ngoài núi đưa tới một số linh tài, ngươi đoán xem xử trí như thế nào?"
"Loại nào linh tài? Ai chuyển tới?"
"Đây là công sức của những nghĩa sĩ nằm vùng ở bên ngoài khổ cực tìm kiếm! Những linh tài này vốn là quân trang, dùng để chuẩn bị luyện chế pháp khí cùng linh đan. Kết quả là chúng đã bị Thành Lẫm Nhân bán mất!"
"Bán cho ai?"
"Thương nhân của Sở Quốc! Đám nghĩa sĩ kia thật vất vả trăm cay nghìn đắng, chịu bao nhiêu nguy hiểm để đưa vào, kết quả là linh tài vừa qua tay đã bị bán ra khỏi núi rồi! Chuyện này bị Ban Xa phát hiện, sau khi y tìm hiểu kĩ thì đã báo cáo lên Hình Đài."
Đây đúng là tội lớn rồi, Ngô Thăng gật đầu: "Thành Lẫm Nhân đáng chết." Hắn cảm thấy có chút may mắn đã đưa trả lại lễ vật cho Thành Lẫm Nhân, nếu không chính mình cũng sẽ vì liên lụy mà bị mang tiếng xấu?
"Đáng chết? Ha ha" Kim Vô Huyễn đặt mông ngồi xuống, y cầm lấy con thỏ mà Ngô Thắng đang nướng trên lửa cắn mấy miếng. Ăn đến phần thứ hai thì y nuốt không trôi được cơn giận, phì phì phun ra: "Đáng chết cái gì? Hình Đài đã giải quyết êm đẹp rồi, bọn họ nói là đã biết rõ việc mua bán quân trang, còn nói Thành Lẫm Nhân đã lập được đại công, y đã đổi lại được những đồ vật trong cung mà quân Sở tịch thu được, tránh cho chúng bị phá hỏng. Ngươi biết đó là những thứ gì không? Đại đỉnh, công sàng, ngọc sách, còn có tơ lụa, công xa, hổ đôn... Thứ gì mua cũng tặng thêm cho Hình Đài, Tam Ti, chúng thần đều hùa nhau nói tốt cho y. Bọn họ bảo là Hổ Phương Quốc đã có trung hưng chi tượng, ngươi xem có vớ vẩn hay không?"
Ngô Thăng ngẩn ngơ: "Còn có thể làm như vậy ư?"
Kim Vô Huyễn đưa miếng thịt thỏ sau cùng vào trong miệng, lửa giận ầm ầm phát tiết tại bên trên xương thỏ. Y ra sức ném cục xương đi rất xa.
Ngô Thăng hỏi: "Lệnh sư có biết việc này không?"
Kim Vô Huyễn thở dài: "Sau khi lão sư biết, ông tỏ ra rất là khổ sở, ta hỏi cái gì cũng không nói."
Ngô Thăng lắc đầu: "Cái tiểu triều đình này muốn xong a, không thể tin tưởng công tử Trùy được nữa rồi. Kim lão đệ, chuyện này đã đi quá giới hạn, ngươi mau mau khuyên nhủ lệnh sư sớm nghĩ một con đường lui a."
Kim Vô Huyễn im lặng, lắc đầu, lại không nói gì nữa.
Hai người im lặng ngồi đối diện, thật lâu, Kim Vô Huyễn mới chuyển hướng chủ đề: "Ngô huynh, ngươi tìm hiểu Vân Văn đến đâu rồi?"
Ngô Thăng nâng lên tinh thần nói: "Ta cũng đang muốn mời ngươi tới cùng nhau nghiên cứu a. Kim lão đệ, khi ngươi tìm hiểu Vân Văn này đã tưởng tượng được ra đạo lý gì?"
"Lần trước không phải ta đã nói sao, chờ ngươi tưởng tượng ra kết quả chúng ta sẽ bàn lại việc này, nếu không sẽ ảnh hưởng đến ngươi."
"Ta đã tưởng tượng ra được rồi."
Kim Vô Huyễn mở trừng hai mắt, không thể tin: "Mới được có mấy ngày a? Là 6 ngày a, cũng khó trách, tư chất của Ngô huynh ngay cả lão sư cũng tán dương hết lời, chỉ là ... cũng quá nhanh a "
"Ngô huynh tưởng tượng ra con đường tu hành của mình là cái gì?"
Ngô Thăng không có nắm chắc, nói: "Lão đệ ngươi nói trước đi."
Kim Vô Huyễn nói: "Vật được, Khi quan sát Vân Văn này ta đã tưởng tượng ra đây là đạo âm dương, Âm Dương phân hoá, rồi lại hợp nhất."
Ngô Thăng giật mình, hỏi: "Còn lệnh sư thì sao? "
Kim Vô Huyễn nói: "Lão sư ta nói, tưởng tượng của ông chính là nhất sinh nhị, nhị sinh tam chi đạo."
Nghe ra còn vĩ đại hơn a, hơn nữa đạo lý như vậy lại cực kỳ phù hợp với tu hành, cái gì Âm Dương phân hoá, cái gì nhất nhị tam, đây mới là tu hành chi đạo a, còn tưởng tượng của mình lại là cái gì? Ngô Thăng bắt đầu hoài nghi đạo lý mà bản thân lĩnh ngộ được phải chăng đã đi chệch hướng. Hắn lập tức chột dạ, nghĩ cả buổi vẫn không biết trả lời thế nào. Cuối cùng do Kim Vô Huyễn liên tục gặng hỏi, hắn đành miễn cưỡng trả lời: "Kết quả của ta và các ngươi có chút khác nhau."
Kim Vô Huyễn khích lệ nói: "Ngô huynh cứ yên tâm, mỗi người đều có lĩnh ngộ đạo lý khác nhau, nhưng cho dù là đạo lý gì đi nữa vẫn sẽ không bàn mà hợp với thiên địa chí lý, chúng ta phải có sự khác biệt mới tốt. Cuối cùng thì huynh đã tưởng tượng ra điều gì, huynh cứ nói ra để chúng ta cùng trao đổi, như vậy sẽ tốt hơn."
Nghe đến vậy, Ngô Thăng cũng không muốn giấu dốt nữa, hắn nâng lên dũng khí, nói: "Đi qua một điểm nằm phía ngoài một đường thẳng, chỉ có duy nhất một đường thẳng song song với nó."
"Huynh nói cái gì?" Kim Vô Huyễn nghe không hiểu.
"Đi qua một điểm nằm phía ngoài một đường thẳng, chỉ có duy nhất một đường thẳng song song với đường thẳng đó." Ngô Thăng lặp lại một lần nữa.
"Song song?" Kim Vô Huyễn vẫn lờ mờ như cũ.
Ngô Thăng đành phải giải thích với y: "Ngươi hãy nhìn đôi đũa này, khi đặt như vậy thì chúng đang song song với nhau, khoảng cách ở một điểm bất kỳ giữa chúng đều như nhau, cho dù ta có kéo dài chúng đến vô tận thì hai chiếc đũa này cũng không bao giờ tiếp xúc nhau."
Kim Vô Huyễn nhìn chằm chằm vào hai chiếc đũa, y xem trái xem phải, mắt nháy nháy liên tục, rốt cuộc mới hiểu rõ: "Thì ra là đạo lý này, hoàn toàn chính xác là song song."
Ngô Thăng trên mặt đất vẽ: "Đúng vậy, khi chúng ta chọn một điểm bất kỳ bên ngoài một đường thẳng, ta sẽ thấy đi qua điểm này chỉ có một đường thẳng song song với đường thẳng cho trước."
Kim Vô Huyễn gật đầu, theo bản năng nói: "Đạo lý này cùng tu hành có quan hệ gì sao?"
Ngô Thăng liếm liếm bờ môi, ho khan hai tiếng, hắn cũng không biết trả lời ra sao.
Kim Vô Huyễn chợt tỉnh ngộ, vội vàng an ủi: "Ngô huynh, ta cũng không có ý đó, ừ, bất cứ đạo lý nào mà huynh tìm hiểu được từ Vân Văn, đều là thiên địa chí lý, khẳng định có thể dùng, chúng ta chỉ nhất thời không lĩnh ngộ được mà thôi."
Ngô Thăng nói: "Đây là công lý ư."
Kim Vô Huyễn suy nghĩ cái từ này: "Công lý? Công nhận đạo lý?"
Ngô Thăng tiếp tục giải thích: "Đúng, không sai biệt lắm tương đương với thường thức."
Kim Vô Huyễn gật đầu: "Chính xác là thường thức" y không nhịn được thầm than một tiếng
- "Có điều là cũng quá thường thức a." -
Bất kể là thường thức hay không, đây vẫn là Ngô Thăng quan tưởng ra được Vân Văn đầu tiên, chờ đến thời điểm luyện đan, hắn có thể dung hợp Vân Văn này đi vào, thành tựu Khí Hải.
Vòng vo cả buổi, Kim Vô Huyễn cũng nói ra ý đồ mà hôm nay y đến: "Luyện đan cần 13 loại tài liệu, hiện tại chỉ còn thiếu một vị cuối cùng. Tam sư huynh đã đi tìm, ta nghĩ chỉ vài ngày nữa sẽ kiếm đủ, khi đó bất cứ lúc nào ta cũng có thể mời Ngô huynh lên núi."
Kim Vô Huyễn đi rồi, một mình Ngô Thăng im lặng suy tư một lát, hắn cảm thấy đạo lý mà mình tưởng tượng ra từ Vân Văn chênh lệch quá xa so với Kim Vô Huyễn và Mộc đạo nhân, xa đến mức không hợp thói thường. Nhưng Kim Vô Huyễn đã nói một câu rất có đạo lý, "Hễ là đạo lý mà bản thân quan tưởng ra, đều là thiên địa chí lý, khẳng định có thể dùng", ít nhất Ngô Thăng nguyện ý tin tưởng những lời này rất có đạo lý, có lẽ sự khác biệt này bắt nguồn từ sự khác nhau về quan điểm giữa hai thế giới.
- Đã như vậy, ta cứ thuận theo tự nhiên mà làm! -
Vì vậy Ngô Thăng lại mở ra cuốn sách, bắt đầu xem xét Vân Văn thứ hai.
Vân Văn này có hình dạng rất giống một khuôn mặt người. Đó là một đám mây có hai con mắt, một cái mũi thẳng tắp được kết nối với phía trên và phía dưới bằng những nét lượn sóng.
Cứ như vậy một khuôn mặt phẳng lì, làm sao cũng thấy cổ quái, hắn nhìn nhìn hồi lâu cũng không nghĩ ra được điều gì. Ngô Thăng lại phải dùng đến phương pháp quan tưởng thường ngày!
Thời điểm mọi thứ mở đầu luôn là khó khăn nhất, Vân Văn đầu tiên chính là như thế, nhưng khi đã có Vân Văn thứ nhất làm đường dẫn, Vân Văn thứ hai sẽ được khai thác theo một phương hướng có sẵn từ Vân Văn thứ nhất.
Ba ngày sau, Ngô Thăng đã quan tưởng thành công, kết quả lần này cũng đồng dạng với lần thứ nhất, làm cho hắn dở khóc dở cười.