Khi ba sư huynh đệ còn đang tranh cãi thì đại sư huynh tiến vào: "Mấy vị sư đệ, lão sư cho gọi."
Lúc này ba người mới chịu ngừng cãi vã, họ cùng đại sư huynh đi lên động phủ ở Chủ Phong.
Mộc đạo nhân nhìn mấy vị đệ tử, nói: "Các ngươi đã chuẩn bị tài liệu đến đâu rồi?"
Đại sư huynh trả lời trước: "Bên ta chỉ bị thiếu một vị Long Xà Đảm, còn lại tài liệu đều đã chuẩn bị thoả đáng."
Kim Vô Huyễn nói: "Đệ tử đã chuẩn bị đầy đủ Huyết Ngô Tu, còn thiếu vài thứ thì ta dự định sẽ đi xuống núi ngắt lấy, trong vòng mấy ngày sẽ chuẩn bị đầy đủ."
Đến lượt Hổ Đầu cũng bẩm báo việc chuẩn bị của bản thân, gã cũng còn thiếu hai vị linh dược, ước chừng cần thời gian ba ngày.
Duy chỉ có Tam sư huynh nói: "Linh Hương Thảo và Lục Cáp Châu, đây đều là những tài liệu khó gặp, đệ tử đã hỏi thăm rất nhiều nơi."
Kim Vô Huyễn lập tức cáo trạng: "Lão sư, Tam sư huynh có một viên Lục Cáp Châu, ta đã nhìn thấy vào tháng trước."
Tam sư huynh giận dữ: "Lục Cáp Châu này là ta giữ lại để dự phòng, ta cũng không cần phải lấy tài sản của chính mình đưa cho họ Ngô chứ? Lần này chúng ta tập hợp rất nhiều người để phục quốc, sẽ phải chiến đấu rất nhiều. Vạn nhất trong số sư huynh đệ chúng ta có người đả thương, lúc cần dùng thuốc thì lại không có, vậy ta sẽ phải tìm ở đâu?"
Mộc đạo nhân thở dài: "Hàn Tử, lấy Lục Cáp Châu ra đi."
Tam sư huynh không cam lòng: "Lão sư..."
Mộc đạo nhân lời nói: "Thời điểm này là lúc quốc nạn lâm đầu, chúng ta không thể chỉ biết lo cho mình. Hàn Tử ngươi cũng vì suy tính cho sư môn, nhưng Ngô Thăng lại là vì quốc sự mà bị thương. Đại nghĩa trước mắt, cái gì nhẹ cái gì nặng, chúng ta trong lòng phải suy nghĩ rõ ràng."
Tam sư huynh cúi đầu, bất đắc dĩ nói: "Vâng."
Mộc đạo nhân lại nói: "Nguyên bản ta lệnh cho Vô Huyễn đi tìm Ngô Thăng là muốn khiến cho y ra sức vì đất nước, lớn mạnh lực lượng của chúng ta. Bây giờ người đã đến, lại phát hiện y bị thương khó có thể dùng, ta biết làm sao bây giờ? Chúng ta có phương pháp cứu chữa rồi lại trơ mắt nhìn mặc kệ y sao? Hay là chúng ta sẽ kéo dài thời gian không chịu cứu? Như vậy không phải là đạo lý a. Các ngươi phải mau chóng tiếp tục chuẩn bị tài liệu, để giúp cho y sớm ngày tu hành Thanh Diệu Huyền Công đi."
Sau khi các đệ tử tản đi, Kim Vô Huyễn lại vòng trở về. Y cũng không có báo lên sự tình của Tam sư huynh mà chỉ nói về thái độ biến hóa của công tử Trùy với Ngô Thăng cho Mộc đạo nhân nghe. Giọng y đầy phẫn nộ: "Phải chăng lão sư nên khuyên nhủ công tử Trùy hãy suy nghĩ lại? Y cho rằng lúc có thể dùng người ta thì đột nhiên nâng cao địa vị, sau khi nghe nói người ta bị thương thì lại lập tức lạnh nhạt ư? Trước cung kính, sau ngạo mạn, chẳng phải sẽ làm lòng người nguội lạnh?"
Mộc đạo nhân nghe vậy, im lặng thật lâu rồi mới nói: "Việc này vi sư cũng không tiện mở miệng, để tránh cho công tử trong lòng sinh nghi."
Kim Vô Huyễn cả giận nói: "Lão sư từ chối thu Ngô Thăng nhập môn, cũng là vì thế sao? Thật sự là..." Y phải rất nhẫn nhịn mới không nói ra miệng.
Mộc đạo nhân khuyên nhủ: "Giờ này khắc này, không cần thiết phải nảy sinh hiềm khích từ bên trong, chẳng phải ngươi đã từng nghe *Quý thị chi ưu , không tại Chuyên Du.* Lại trầm ngâm hỏi: "Ngô Thăng không đồng ý ư?"
*Nỗi lo của Quý thị không phải là nước Chuyên Du mà ở nội bộ - Khổng Tử*
Kim Vô Huyễn nói: "Y lại thấy như được giải thoát, chỉ nói là nhẹ nhõm."
Mộc đạo nhân gật đầu: "Ngược lại y cũng có vài phần độ lượng, đúng là một nhân tài... Ngươi đi mời y đến đây, trước tiên ta sẽ truyền cho y phương pháp Vân Văn, cũng là tránh cho y rảnh rỗi rồi lại suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều lại có nhiều oán trách."
Kim Vô Huyễn vừa định rời đi, Mộc đạo nhân còn nói thêm: "Chuyện Ngô Thăng bị thương, có phải do Hàn Tử nói với công tử Trùy?"
Kim Vô Huyễn thở dài: "Tam sư huynh muốn tranh chúc vị Tư Khấu... Lão sư cũng chớ trách y. Khi còn bé, nhà của y rất nghèo, bị quý nhân nhiều lần ức hiếp, chắc y muốn mượn cơ hội này để chuyển mình."
Mộc đạo nhân nhẹ gật đầu: "Ngươi đi đi."
Kim Vô Huyễn đi xuống Chủ Phong, khi y đi đến rưng trúc, còn cách phòng trúc một đoạn thì đã nghe được có tiếng náo loạn ầm ĩ. Kim Vô Huyễn vội vàng chạy tới.
Chỉ thấy Ngô Thăng cầm theo một cái bọc, hắn đang đi tới đây từ phía căn phòng trúc, bên cạnh hắn còn có một tiểu quan lại. Gã vừa đi vừa không ngừng xin lỗi: "Thật không phải với tiên sinh, chúng ta nhân thủ quá ít mà người tới lại càng ngày càng nhiều, trong đó có rất nhiều quý nhân... Trước ngài cứ dời tạm đến nơi khác, chờ khi nào thu xếp ổn thỏa, ta nhất định sẽ làm cho tiên sinh một tòa nhà thật lớn..."
Ngô Thăng liền nói: "Không có gì phải ngại, ta chỉ cần có chỗ ngủ là tốt rồi... Ồ! Kim lão đệ đã đến ư?"
Gã tiểu quan cũng vội vã hướng về Kim Vô Huyễn hành lễ, Kim Vô Huyễn hỏi gã: "Ngươi đang làm gì vậy? Tại sao phải bảo Ngô tiên sinh dời đi?"
Tiểu quan đau khổ nói: "Ngư đại phu lên núi rồi, y tới quá đột ngột, ta chưa kịp chuẩn bị phòng mới. Kim tiên sinh cũng biết, nhà cửa chúng ta xây nhiều nhất vẫn là phòng nhỏ. Làm sao chúng ta có thể để Ngư đại phu chen lấn trong một căn phòng nhỏ kia chứ? Công Doãn đã có lệnh, kính xin Ngô tiên sinh thông cảm một chút, đổi sang nơi khác."
Kim Vô Huyễn đang muốn tức giận lại bị Ngô Thăng ngăn lại. Chuyện này nói thật, hắn đúng có chút khó chịu, nhưng chỉ cần nhịn một chút cũng sẽ trôi qua thôi. Nếu như vua quan của Hổ Phương Quốc đối đãi hắn quá tốt, ngược lại Ngô Thăng sẽ cảm thấy áp lực rất lớn, không biết phải làm sao hồi báo. Bây giờ coi như không phải nợ ai ân tình, hắn cầu còn không được.
Chỉ là một cái tiểu triều đình với hơn 1000 người lưu vong, lại còn suốt ngày tính kế tranh đoạt chức quan, địa vị và để tâm đến điều kiện, đãi ngộ. Ngô Thăng thật sự không muốn ràng buộc lòng trung thành của mình ở đây.
Chính chủ là Ngô Thăng còn chưa nói gì, Kim Vô Huyễn cũng chỉ đành bỏ qua ý định bất bình, có điều y vẫn thở phì phì hỏi: "Ngư đại phu là ai?"
Tiểu quan nói: "Nghe nói là mật thám của tiên vương phái ra ngoài, đã từng làm đến chứ Tả Sứ tại Dĩnh Đô của Sở Quốc, đứng trong hàng ngũ đại phu. Vậy mà lúc này ngài ấy đã vứt bỏ nhà cửa quan tước, chạy tới Lôi Công Sơn cộng đồ nghiệp lớn. Điều này thật là hiếm có."
Khi đang nói chuyện, họ đã đi đến một chỗ giữa sườn núi , từ nơi này nhìn ra xa, tầm mắt vô cùng mở rộng. Chỉ thấy xa xa dưới chân núi, có một đám đông đang lũ lượt kéo nhau ra đón khách. Mọi người tung tăng hoan hô vây quanh người tới, phía trên sườn núi, vẫn là công tử Trùy và một đám văn võ đại thần trong tiểu triều đình của Hổ Phương Quốc. Cuộc tiếp đón này giống hệt như khi họ tiếp đón Ngô Thăng hôm qua vậy.
Ngô Thăng giật mình, ngừng chân nhìn ra xa một lát, một lát sau hắn mới tiếp tục bước đi. Tuy đứng cách nhau rất xa, nhưng Ngô Thăng vẫn nhận ra được, kẻ gọi là Ngư đại phu, chính là vị "Ngư dân" đã thuê hắn ám sát Chiêu Nguyên, bên cạnh y còn có một gã đàn ông cao to cường tráng, đó chính là Tiểu Chiêu.
Ngôi nhà mới rất nhỏ hẹp, khoảng cách tới Chủ Phong cũng xa hơn, hơn nữa không hề thanh tịnh và đẹp đẽ như trước, chung quanh có rất nhiều tu sĩ. Kim Vô Huyễn nhìn không được nữa rồi, y trực tiếp đề nghị: "Tiên sinh hãy đến ở chung với ta đi."
Ngô Thăng cũng không thích sự đông đúc ở chỗ này, nên cũng không chuyển vào đây. Hắn cùng Kim Vô Huyễn đi lên Chủ Phong, nhưng cũng không có vào ở cùng nhà với Kim Vô Huyễn, mà chọn một chỗ đất trống yên tĩnh gần đó, tự mình xây dựng một tòa phòng trúc.
Không phải là một tòa phòng trúc sao? Ai mà chẳng biết xây dựng chứ?
Đầu tiên là chặt xuống mấy cây đại thụ, đóng cọc ở bốn phía làm 4 cái cột nhà ... tiếp xuống lại chặt mấy cái cây bé hơn, dùng mộng và chốt để cố định, đóng vào trong cọc làm xà nhà, như vậy là xong phần giàn khung của ngôi nhà.
Tiếp theo chính là chặt một số cây trúc, dùng nhánh mây xoắn thành dây thừng, buộc chặt lại thành sàn nhà, vách tường, nóc nhà, như vậy là có thể ngăn trở gió lạnh mùa đông, tường bao bốn phía thì nhất định phải dựng các thanh trúc thẳng đứng cả trong ngoài hai tầng, chặn kín tất cả các khe hở.
Sau đó thì làm cửa sổ phía trên các bức tường, mỗi cái cao hơn mặt đất nửa xích, một căn phòng trúc dài rộng 2 trượng đã hoàn thành.
Bên ngoài sân, Ngô Thăng lại dùng những cây trúc còn dư cắm trên mặt đất để làm hàng rào xung quanh, tự mình xây dựng một tiểu viện, hắn cảm giác cũng không tệ lắm.
Vì Kim Vô Huyễn là tu sĩ nên y là người chặt cây cây cối, gọt bỏ lá trúc chủ lực. Khi Hổ Đầu đi qua, gã cũng gia nhập vào bên trong. Nhờ có hai vị tu sĩ ra tay, căn phòng trúc xây dựng tốc độ như bay, chưa tới trời tối liền đã đại công cáo thành.
Tại ngôi nhà mới, cả 3 người nhóm lửa nấu cơm, ăn no nê. Kim Vô Huyễn đột nhiên vỗ đầu một cái: "Ta quên mất, nguyên là lão sư cho mời Ngô tiên sinh đến gặp, lại chậm trễ..."
"Lệnh sư gọi ta tới có việc gì không ?"
"Chúc mừng Ngô tiên sinh, lão sư chuẩn bị truyền thụ Thanh Diệu Huyền Công cho tiên sinh."