• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngư dân đưa tay ra mời, Ngô Thăng liền ngồi xuống phía đối diện, còn tráng hán ôm kiếm trong ngực thì ngồi chồm hỗm ngay tại cửa ra vào.

Nhất thời bầu không khí trở nên im lặng, chỉ còn âm thanh của ngọn đèn thỉnh thoảng bập bùng trong không khí.

Thật lâu sau, ngư dân lại khom người nói: "Kính xin tiên sinh đi với ta trở lại đô thành."

Ngô Thăng hỏi: "Vì sao?"

Ngư dân nói: "Đại phu Chiêu Nguyên có người đệ đệ là Chiêu Xa, y là một vị Nhạc Duẫn."

Nhạc Duẫn là người quản lý âm luật trong phủ của quý nhân, tuy quyền thế không lớn nhưng địa vị cũng rất hiển hách. Chiêu Thị lại là một trong tam đại Công Tộc nổi tiếng ở Sở Quốc, trong tộc thì người được phong tặng những chức quan cao quý rất nhiều, Chiêu Nguyên làm quan đến Tam Lư đại phu, đệ đệ của y được nhận chức Nhạc Duẫn cũng không có gì kỳ quái.

- Chẳng lẽ giết một Chiêu Nguyên chưa đủ, vị ngư dân này còn muốn ta phải tự mình đi giết Chiêu Xa? -

Vụ làm ăn này có thể khẳng định là không làm được, Ngô Thăng cự tuyệt: "Xin lỗi, ta không thể tiếp nhận thêm vụ của Chiêu Xa được."

Ngư dân nói: " Kẻ đã chết là Chiêu Xa, không phải Chiêu Nguyên."

Ngô Thăng trừng mắt nhìn: "Ngươi có ý gì?"

Ngư dân hít sâu một hơi, nói: "Hôm ấy, kẻ mà tiên sinh giết, không phải Chiêu Nguyên, mà là Chiêu Xa."

Trong lòng Ngô Thăng cả kinh, cẩn thận nhớ lại, hắn lắc đầu nói: "Tình báo của ngươi là y ở Thượng Viên, đánh đàn, khoác da cáo, tướng mạo cũng tương tự như trong hình vẽ, y lại còn có vệ sĩ thủ hộ... Ta không có giết sai."

Ngư dân nói: "Hôm ấy chẳng biết tại sao, Chiêu Nguyên chợt cao hứng mời Chiêu Xa đến Thượng viên, khi Chiêu Xa đến nơi thì ăn mặc có vẻ không đủ ấm, thấy vậy Chiêu Nguyên đã đưa tặng cho y... Đây không phải là sai lầm của tiên sinh."

Ngô Thăng im lặng: "Khó trách... lúc đó có người dùng móc câu ngăn cản ta, chẳng lẽ đó mới là Chiêu Nguyên?"

Ngư dân nói: "Đó là sĩ sư Tôn Giới Tử, chắc khi đó Chiêu Nguyên đang ở bên cạnh gã."

Ngô Thăng nói: "Tu vi của Tôn Giới Tử cực cao, tại sao lúc trước không báo cho ta biết?"

Ngư dân nói: "Đây là sai lầm của ta."

- Hừ.. Cho dù là giết nhầm người, ta cũng nhất định không thể quay lại. -

Ngô Thăng cự tuyệt: "Trong thành quan quân đang vây bắt dày đặc, ta đã không còn cơ hội động thủ nữa."

Sau khi Ngô Thăng cự tuyệt, bầu không khí trong phòng trở nên lạnh nhạt dần. Không biết có phải ảo giác hay không, hắn còn cảm nhận được như có một cỗ sát ý lạnh thấu xương đã xuất hiện.

Trong không gian tĩnh lặng, ba người đều trầm mặc không nói, phải thật lâu sau, ngư dân chợt hỏi: "Ta nghe nói tiên sinh đang bị trọng thương?"

Câu hỏi này vừa ra, Ngô Thăng trông thấy ngọn lửa trên đèn dầu dường như nháy nhẹ lên một cái, kèm theo đó là trong lòng hắn một ngọn lửa lo lắng cũng chợt nhảy dựng lên.

- Vấn đề này, nếu như trả lời không tốt, có lẽ ta liền khó có thể vượt qua ngày hôm nay. -

Bất kể là vị ngư dân ở trước mặt hay là gã tráng hán ngồi ở cửa, cũng không phải hiện giờ hắn có thể ứng phó được, Ngô Thăng cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

- Bình tĩnh, ta nhất định phải bình tĩnh! -

Ngô Thăng bắt buộc chính mình: "Tôn Giới Tử tập kích từ bên cạnh làm ta hầu như không thể đắc thủ. Để giết Chiêu Xa, ta đã phải hi sinh Bích Ngọc Kiếm. Bây giờ kiếm cũng đã ném đi, trên người càng là bị thương nặng chưa lành, ngay cả đi đường cũng khó khăn. Các ngươi có muốn thay ta nghiệm thương hay không?"

Nói hết lời này, cả căn phòng lại yên lặng xuống, bầu không khí đã căng thẳng tới cực điểm.

Lại thật lâu sau, ngư dân một lần nữa khom người: "Ta có một loại linh đan có thể giúp tiên sinh đoán gân tạo cốt, trong vòng bảy ngày sẽ phục hồi lại như lúc ban đầu. Khẩn cầu tiên sinh ra tay lần nữa, tiên sinh chỉ cần nói ra điều kiện, chúng ta nhất định sẽ xuất toàn lực thỏa mãn ngài."

Dứt lời, ngư dân đã lấy ra một cái hộp gấm, trong hộp có một viên đan dược màu xanh: "Đây chính là Sinh Nguyên Đan, do Thánh Thủ Văn Chí tự mình luyện chế ra. Tiên sinh chỉ cần uống vào, nhiều nhất 7 ngày là thân thể sẽ phục hồi lại như cũ."

Văn Chí vốn là đan tu của Tề Quốc, y từng dùng linh đan trị khỏi một căn bệnh nan y cho quốc vương của Tề Quốc. Sau đó chính y lại làm cho Tề Vương tức giận vì những lời nói ngông cuồng ngạo mạn của mình, y đã bị đưa vào lò đan để luyện hóa, nhưng không biết y dùng biện pháp gì mà ở trong lò đan luyện được 3 ngày vẫn không chết.

Luyện đan rất cần đến thiên phú, không phải tu sĩ nào đều có thể luyện đan, vì vậy mà đan sư cực ít, huống chi là một vị đan sư đã thành danh. Bởi vậy Tắc Hạ Học Cung đã lên tiếng yêu cầu xá miễn cho y, đến đây Tề vương mới đành phải tha cho y một mạng. Sau vụ việc đó, Văn Chí cũng rời khỏi Tề Quốc, chuyển đến Dĩnh Đô của Sở Quốc.

Vị đan sư này vô cùng nổi danh, ngay cả thích khách sống ẩn nấp ở địa phương khỉ ho cò gáy như Ngô Thăng cũng từng nghe nói qua. Trong chiếc hộp gỗ trước mặt thậm chí còn có chữ viết của Văn Chí viết trên một mảnh mộc giản, nội dung dài khoảng 2 dòng ghi lại cách sử dụng linh đan. Ở hắn xem ra đây chắc là hàng thật không thể nghi ngờ.

Tuy nhiên tình trạng của mình ra sao thì hắn biết rất rõ, Sinh Nguyên Đan chắc chắn không thể "Sinh" ra một cái Khí Hải cho Ngô Thăng được, bởi vậy thứ này là vô dụng đối với Ngô Thăng.

Hắn khoát tay áo: "Quả nhiên là đồ tốt, chỉ là vô công bất thụ lộc, ta không thể nhận nó được."

Ngư dân ngưng mắt nhìn Ngô Thăng, ánh mắt sắc bén khiến trái tim của hắn đập rộn lên, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, hắn cười yếu ớt đáp lại.

Đối mặt thật lâu, ngư dân lại khom người bái thật sâu, trán của y chạm xuống đất, đây là đại lễ: "Chúng ta sẽ còn có hậu báo."

Ngô Thăng lại lắc đầu: "Giết nhầm người, là sai lầm của các ngươi, không phải lỗi của ta. Hiện tại Chiêu Nguyên đã có phòng bị, khó có thể kiếm được cơ hội nữa. Mặc dù ta không sợ, nhưng cũng không muốn đi chịu chết."

Dứt lời, Ngô Thăng đứng dậy đi thẳng tới cửa, tráng hán kia lại không tránh đường, gã rút trường kiếm trong ngực ra khỏi vỏ, hai tay nâng lên đến giữa lông mày rồi khom người nói: "Chúng ta không muốn làm người bị vong quốc, tiên sinh nếu như không đồng ý, xin hãy bước qua xác ta."

Ngô Thăng nhíu mày: "Ngươi muốn chết ư?"

Tráng hán kia trừng mắt nhìn Ngô Thăng, xúc động nói: "Vì nước không dám tiếc thân mình!"

Ngư dân cũng nói: "Không phải chỉ có Tiểu Chiêu, tất cả chúng ta đều nguyện hi sinh bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu!"

Một gã đàn ông cao to đến mức khi ngồi đã cao ngang đến ngực mình, lại gọi là Tiểu Chiêu, loại tương phản này để cho Ngô Thăng có chút hoảng hốt.

- Tiểu Chiêu không phải là như vậy a.(Tiểu Chiêu - Ỷ Thiên Đồ Long ký) -

Có điều đây không phải thời điểm để tâm đến tên họ, Ngô Thăng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tiểu Chiêu, hắn chậm rãi nói: "Từ khi ta bắt đầu luyện kiếm cho đến nay đã giết 72 người, nhớ năm đó khi mới làm thích khách, giết một người chỉ lấy 300 tiền. Bọn ngươi có biết, hiện tại ta giết người, thấp nhất là bao nhiêu không? Thấp nhất một kim, thấp hơn một kim, ta không giết, lại càng không giết người miễn phí."

Dừng một chút, hắn nói khẽ: " Hôm nay, ta không muốn phá lệ!"

Nói xong, hắn trực tiếp bước qua bên người Tiểu Chiêu, đi ra khỏi nhà gỗ.

Chợt nghe " Choang" một tiếng, Tiểu Chiêu đã rút kiếm.

Bàn tay Ngô Thăng xiết chặt, dừng lại thân hình, hắn cũng không quay đầu lại: "Đã đến lúc từ biệt, ta có một lời muốn tặng cho các ngươi."

Thanh âm của Ngư dân truyền đến từ phía sau: "Mời nói."

Ngô Thăng nói ra lời từ đáy lòng, thành khẩn khuyên: "Hổ Phương Quốc diệt vong, há chỉ tại vì một người? Cho dù giết Chiêu Nguyên lại có thể thế nào? Có thể làm cho quân Sở lui quân không vây thành nữa sao? Thiên hạ hỗn loạn, chiến tranh giữa các nước không ngừng xảy ra, đây chính là đại thế, há lại chỉ vì lực lượng của các ngươi mà có thể vãn hồi? Ta đoán rằng chỉ trong tháng này, Hổ Phương Quốc nhất định sẽ diệt vong. Nếu như các ngươi muốn phục quốc, có thể chạy tới nước Tề. Tề Quốc hùng mạnh, có lực lượng và danh vọng đủ để hội minh chư hầu trong thiên hạ, biết đâu có thể chủ trì một cái công đạo cho các ngươi? Lời của ta đã nói hết, lựa chọn như thế nào, bọn ngươi nên tự giải quyết cho tốt."

Ngư dân và Tiểu Chiêu đều ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, hai người lặng lẽ nhìn Ngô Thăng đi xa.

Ngô Thăng đi thẳng một mạch ra ngoài rất xa. Đợi đến lúc đi vào cửa khẩu phía Đông của Kỷ Sơn, Ngô Thăng mới dám quay đầu lại. Sau khi xác định bọn họ không đuổi theo, bỗng nhiên hai chân hắn mềm nhũn, xém chút nữa là không đứng vững.

Chỉ đi chậm lại một chút để thư giãn tinh thần, Ngô Thăng lại một lần nữa bước nhanh trên đường, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng hắn vung chân chạy một mạch năm sáu dặm tới tận sơn khẩu. Ngô Thăng lại tiếp tục chạy qua sơn khẩu, chỉ mất chút thời gian hắn đã thấy được một quang cảnh rộng lớn thông suốt.

Cảm thấy thể lực tiêu hao quá nhiều, hắn quyết định rời khỏi đường lớn, tìm một nơi bí ẩn hẻo lánh để nghỉ ngơi một đêm rồi mới đi tiếp.

Lúc nhìn thấy sông Kinh Thủy, hắn cũng không dám đi ngay vào cửa khẩu của Loạn Thạch Độ. Ngô Thăng kiếm lấy hai cái cây nhỏ đã bị gãy, dùng dây leo buộc chúng vào, sau đó hắn ôm lấy cái phao tự chế này bơi qua bờ bên kia.

Diện tích của Vân Mộng Trạch rất lớn, trong đó bao gồm tất cả những ngọn núi, khu rừng và đầm lầy xung quanh hồ Vân Mộng, tung hoành tám trăm dặm. Nơi ẩn cư của Ngô Thăng ở phía trong Thiên Môn Sơn. Trải qua quãng thời gian ăn gió nằm sương, vượt qua nhiều chông gai khổ cực, quần áo trên người Ngô Thăng đã rách nát, đôi giầy rơm cũng chỉ còn lại một chiếc, nhìn qua cực kỳ chật vật, trông hắn như gã khất nhi (ăn mày) thông thường.

Đến dưới chân núi Thiên Môn, Ngô Thăng càng tỏ ra cẩn thận muôn phần, quả nhiên hắn cẩn thận cũng không thừa. Tại đường đi vào sơn khẩu phía Tây, quả nhiên hắn đã nhìn thấy một đám hộ vệ của Sở Quốc đang đi tuần núi.

Tuy là Ngô Thăng đã sớm có sở liệu trước nhưng chân chính chứng kiến cảnh này, hắn vẫn cảm thấy có hơi luống cuống.

- Cứ như vậy thì chẳng phải ta sẽ không kịp đến phó ước sao! -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK