Không có gì bất ngờ xảy ra, Viên Thanh Linh Đan thứ nhất đã thất bại, linh đan chỉ thành hình được một nửa, màu sắc cũng đã biến thành màu đen.
Bởi vì phế đan này còn chưa thành hình, nên sau khi quan tưởng Ngô Thăng chỉ thu lại được có hơn 80 hạt Linh Sa, qua đó hắn cũng rút ra được một số kinh nghiệm chính xác. Sau khi đối chiếu số lượng Linh Sa giữa các lần quan tưởng, Ngô Thăng lại điều chỉnh phân lượng của hai vị linh dược trong đó, tiếp theo hắn lại cho mật ong, muối tinh cùng Vô Căn Thủy vào rồi pha trộn đúng tỷ lệ một lần nữa.
Khi linh dược mới được phối chế hoàn tất, Kim Vô Huyễn lại bắt đầu luyện chế viên Thanh Linh Đan thứ hai, kết quả lần này là một đống hỗn độn giống như cháo, so sánh ra còn không bằng lần đầu.
Như vậy có nghĩa là mất hết linh lực , không cách nào thu nạp chuyển hóa. Nhưng sau khi phân tích kỹ loại “Cháo” này, Ngô Thăng vẫn nhìn ra một chút nguyên nhân thất bại khi so sánh với quan tưởng phổ. Trải qua phân tích, Ngô Thăng lại giảm phân lượng của Vô Căn Thủy đi một chút, giữ nguyên số linh dược còn lại. Lần này, rốt cuộc viên linh đan thứ ba đã thành hình rồi!
Chỉ có một vấn đề là màu sắc vẫn không đúng. Màu sắc không đúng, liền có nghĩa là tác dụng phụ rất lớn, nói trắng ra chính là độc tính còn sót lại rất mạnh, loại linh đan này không thể để người khác dùng được, bởi vậy lần này Ngô Thăng lại chiếm được hơn 900 hạt Linh Sa vào trong túi.
Ngô Thăng tiếp tục phân tích số lượng và màu sắc của Linh Sa, nghiên cứu hướng đi của linh lực trong quá trình luyện đan, hắn kết luận, lần thất bại này không liên quan đến quá trình phối chế, có lẽ nguyên nhân là từ thủ pháp luyện đan. Ba người lại nghiên cứu thêm trọn vẹn bảy ngày, họ còn tham khảo quá trình luyện chế Thanh Tâm Hoàn của Thẩm thị để cải tiến và nâng cao thủ pháp khống chế lửa.
Lần luyện đan thứ tư bắt đầu...
Hiện tại chỉ còn một phần linh tài sau cùng rồi, đây có thể coi là một cơ hội cuối cùng.
Người mời vợ chồng Kim Vô Huyễn và Ngô Thăng tới Thẩm phủ luyện đan là Thẩm Chỉ. 1 tháng đã qua, Sức khoẻ của Thẩm Chỉ ngày càng lụn bại, y đang dùng chân nguyên cưỡng ép để giữ lại một hơi, duy trì lấy sự sống. Nhưng trong các trạch viện của Thẩm thị, tất cả mọi người đã nhận ra, tinh thần của Thẩm Chỉ đã không còn tỉnh táo.
Thẩm Phục là người phụ trách quản lý tông tộc, vậy mà cả ngày ông ta hầu như không ra khỏi cửa nhà. Phần lớn thời gian ông ở bên cạnh của Thẩm Chỉ, cùng y nói chuyện giải buồn, lúc cần ông còn dùng chân nguyên trợ giúp y một tay.
"Không biết Nhị huynh có còn nhớ năm đó tiểu thúc chết ở trên tay kẻ nào không?" Thẩm Chỉ nằm ở trên giường, trừng mắt hỏi Thẩm Phục.
Thẩm Phục gật đầu: "Đương nhiên ta nhớ rõ... Mặc dù Thái Câu có địa vị cao đến đâu, tu vi tinh thâm như thế nào, hộ vệ có đông đảo hơn chăng nữa, thù này nhất định sẽ phải báo... Tứ đệ cứ yên tâm, Đám người Vô Huyễn rất nhanh sẽ luyện chế được Thanh Linh Đan, chờ đến lúc ngươi đột phá đến cảnh giới Luyện Thần, huynh đệ chúng ta sẽ cùng đi tìm họ Thái kia cho tiểu thúc báo thù..."
"Còn có tên tặc tử Thẩm Mặc!" Thẩm Chỉ gầm lên.
"Ta sẽ không quên, hiện tại cứ để cho gã tiêu dao thêm mấy ngày..." Thẩm Phục vỗ vỗ bàn tay Thẩm Chỉ."
"Cháu ta hãy còn nhỏ tuổi, phụ mẫu lại chết sớm, Mong nhị huynh đáp ứng ta, trông nom tốt cho y..."
"Tại sao lại nói loại lời này? Đứa cháu nhỏ này phải do ngươi chăm nom... Tứ đệ không nên lo lắng, Thanh Linh Đan đã sắp luyện thành..."
Thật vất vả mới trấn an được Thẩm Chỉ, khi thấy y lại bắt đầu mê man, Thẩm Phục mới đi ra cửa phòng. Ông ta dừng chân dưới mái hiên một lát, sau đó đi ngay tới trạch viện phía Đông Nam. Trạng thái của Thẩm Chỉ khiến cho ông ta cũng không thể ngồi yên nữa, dù biết rất rõ không giúp được gì, thậm chí còn có khả năng quấy rầy chất tế luyện đan, Thẩm Phục vẫn phải đi qua xem một lần.
Trong nội viện, Thẩm Nguyệt Nương đang đứng ở trung đình, ánh mắt nàng hướng về phía đan phòng với vẻ đầy trông mong, chợt nghe sau lưng có người thấp giọng hỏi thăm: "Tình hình như thế nào?" Thì ra chẳng biết từ lúc nào phụ thân Thẩm Phục của nàng đã đến.
Thẩm Nguyệt Nương vội vàng trả lời: "Luyện đến lò thứ tư rồi."
Trái tim Thẩm Phục xiết chặt, cũng không nói gì, ông đi tới một cái ghế đá ở phía dưới hành lang rồi ngồi xuống, hô: "Nguyệt Nương, tới bóp chân cho lão phu."
Thẩm Nguyệt Nương quỳ gối bên người phụ thân, nàng mang theo một tâm trạng không yên lòng lặng lẽ bóp chân cho ông, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi cánh cửa gỗ đóng chặt của đan phòng.
Thẩm Phục trầm ngâm nói: "Nghịch thiên cải mệnh, vốn cũng không dễ dàng, nếu Vô Huyễn không thể luyện thành linh đan, ngươi cũng không nên nhiều lời..."
Thẩm Nguyệt Nương lại nói: "Nhất định có thể thành công."
Thẩm Phục lắc đầu: "Ta cũng hy vọng có thể thành, nhưng dẫu sao Vô Huyễn không được lão sư truyền thụ cho toàn bộ phương pháp luyện đan..."
Thẩm Nguyệt Nương phản bác: "Có Ngũ Ca ở đó, nhất định có thể thành công!"
Thẩm Phục ngẩn người, ông ta bật cười nói: "A? Hắn còn có thể luyện đan ư?"
Thẩm Nguyệt Nương vô cùng chắc chắn: "Đại nhân không biết, những ngày qua, mỗi lần ta đi bưng trà đưa cơm, đều thấy Tam tỷ và tỷ phu đang thỉnh giáo Ngũ Ca, bọn họ rất nghe lời Ngũ Ca."
Thẩm Phục có chút kinh ngạc: "Thật sự?"
Nhưng cho dù như thế, Thẩm Phục cũng không dám ôm quá nhiều hi vọng, dẫu sao người luyện đan không phải là Mộc đạo nhân, muốn luyện thành một viên Thanh Linh Đan có bao nhiêu khó khăn, ông ta biết rất rõ đấy.
"Nếu như là linh đan chưa thành, thúc phụ của ngươi..."
Chính vào lúc này, trong đan phòng bỗng nhiên phát ra một đạo ánh sáng, kèm theo đó là một mùi thơm kỳ lạ phả ra đập vào mặt, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Nhận thấy mùi vị quen thuộc, trong nháy mắt, Thẩm Phục tựa như được trở về tới sáu năm trước, chính là lúc Tam đệ sử dụng Thanh Linh Đan, Ông ta bỗng cảm thấy trong người bần thần rung động.
Thẩm Nguyệt Nương lập tức hoan hô: "Đan thành rồi!"
Đan phòng mở ra, Kim Vô Huyễn bưng một cái hộp gỗ đi ra, vẻ mặt y rất vui mừng, Thẩm nương đang mỉm cười đi theo phía sau. Gặp Thẩm Phục và Nguyệt Nương đang đợi, Kim Vô Huyễn mở ngay cái hộp ra, bên trong có chứa một viên linh đan màu xanh tím, sáng bóng và óng ánh.
Không cần phải nhiều lời, lấy đích thân Thẩm Phục dẫn đầu, mọi người giống như "chúng tinh phủng nguyệt" mang theo linh đan bước nhanh về hướng chủ viện. Chỉ có Thẩm Nguyệt Nương tò mò quay lại nhìn đan phòng, nàng thấy Ngũ Ca đang múa bút thành văn ghi chép gì đó, hắn căn bản không quan tâm đến những chuyện bên ngoài.
Trong lòng chợt nhớ tới Tứ thúc Thẩm Chỉ, Thẩm Nguyệt Nương vội vàng đuổi theo phụ thân, cho đến lúc tận mắt nhìn thấy Tứ thúc ăn vào Thanh Linh Đan, tiếp đó lại được phụ thân vận công hóa giải dược lực, nàng mới an lòng
Một ngày sau, vốn đã "dầu hết đèn tắt", Thẩm Chỉ đã khôi phục lại mấy phần thần thái. 3 ngày sau đó y dã có thể xuống đất đi lại, vận động như thường. 7 ngày sau, y đã được đưa vào mật thất của Thẩm thị, bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch bế quan trùng kích Luyện Thần cảnh.
Dựa theo lời nói của Kim Vô Huyễn, viên Thanh Linh Đan lần này so với linh đan mà Mộc đạo nhân tự tay luyện chế vào năm đó không kém hơn chút nào. Y dự tính tuổi thọ của Thẩm Chỉ đã tăng thêm ít nhất là 2 năm, nói không chừng còn có thể lên đến hai năm rưỡi. Tuy vẫn còn kém Trường Thọ Đan của Tắc Hạ Học Cung nửa năm, nhưng cũng là linh đan cực phẩm.
Nhưng vấn đề mà Ngô Thăng quan tâm nhất không phải diên thọ kéo dài hai năm hay là ba năm, mà là vấn đề chi phí để luyện chế Thanh Linh Đan.
- Lần này luyện đan, tổng giá trị của toàn bộ linh dược đã mua sắm là 43700 tiền, nếu như coi đây là tiêu chuẩn, tương lai ta luyện chế thành đan ít nhất phải bán được 5 vạn tiền mới xem như có lợi nhuận. Có điều tu sĩ có thể bỏ ra số tiền này mua sắm Thanh Linh Đan cũng không nhiều, thị trường thật sự rất nhỏ a. -
- Hơn nữa mạo hiểm lại rất lớn, bởi vì người có thể bỏ tiền mua không nhiều lắm, nhưng người "bí quá hoá liều" thì lại không ít. Chúng có thể sẽ dùng đao gác ở trên cổ ép ta luyện đan, thậm chí có thể khẳng định sẽ có vô số những kẻ muốn trực tiếp cướp đoạt Linh Đan. Bởi vậy, một khi ta đi đến con đường này, có nghĩa là tự ta đi ôm lấy vô tận phiền phức —— Đây là còn chưa tính tới Tắc Hạ Học Cung đuổi bắt. -
- Trừ phi ta có thể giảm vốn đầu vào xuống khoảng một vạn tiền, thị trường mới có thể tăng gấp 10 lần, gấp 20 lần trở lên. Như vậy sự mạo hiểm mới có thể giảm xuống trên phạm vi lớn. Hiệu quả tốt nhất đương nhiên là cam đoan mỗi lò đều có thể thành đan. Ví dụ như lần này, nếu như từ đầu cả 4 lò đều thành đan, chi phí để luyện chế Thanh Linh Đan sẽ là vừa đúng một vạn tiền. -
Nhưng sau khi Ngô Thăng nhớ lại thủ pháp luyện đan của Kim Vô Huyễn, hắn không còn ôm quá lớn kỳ vọng cho việc này, có thể trong vòng hai lò thành đan một lò, cũng đã là cực hạn, huống chi lấy tình huống trước mắt của hắn, là tuyệt không có khả năng làm được như vậy.
- Mặt khác còn có một vấn đề lớn chưa giải quyết, đó là hai loại chủ dược —— Khương Hoàng Linh Chi và Trường Thúy Thanh Vũ đã bị Tắc Hạ Học Cung nghiêm khắc quản khống. Nghe nói, Thẩm thị đã hao phí mấy năm công sức mới từ từ gom đủ, đây thật sự là một thiên đại khó khăn cần giải quyết a. -
Mắt thấy cơ hội phát tài lớn như vậy sắp đóng lại, Ngô Thăng đau khổ không thôi, hắn mang đầy một bụng phiền muộn đến tham gia bữa tiệc ăn mừng của Thẩm thị.
Thấy vợ chồng Kim Vô Huyễn đã chuẩn bị quay về Giới Thủ Sơn, Ngô Thăng cũng dự định rời đi cùng với họ. Đương nhiên, hắn cũng không có ý định quay về Giới Thủ sơn, mà là chuẩn bị đi thăm thú các địa phương khác, tìm kiếm cơ hội thu thập các loại pháp khí, linh tài cùng linh đan để tu hành. Nhu cầu này của Ngô Thăng quả thực là vô cùng vô tận.