Lang sơn có rất nhiều tu sĩ, trong đó có những người cơ bản sẽ không có gánh nặng tâm lý khi làm loại chuyện này. Ngô Thăng là thích khách, đương nhiên hắn cũng sẽ không có gánh nặng tâm lý, nhưng vấn đề là, bọn họ vì sao lại chọn hắn?
- *Không có kim cương toản, cũng đừng ôm đồ sứ*. Vị trí của ta ở trong tổ đội là gì, năng lực của ta có thể làm những việc gì…Nếu như vấn đề này không nói rõ ràng, cuộc sống sau này của ta khó có thể bình an. Không một ai là kẻ ngu cả, nếu như ngươi coi người khác là kẻ ngu ngốc, sau cùng ngươi sẽ phát hiện ra kẻ đần chính là bản thân mình.
*Cho dù chỉ thiếu một mũi khoan nhỏ thì cũng đừng đi làm thợ thủ công*
Sừ Hà trượng nhân nói: "Vĩ Sinh đã chết, chúng ta thiếu một người."
- 3 thiếu 1 ... không phải ... Là lý do. - Ngô Thăng lắc đầu.
Thạch Môn nhẹ gật đầu, nói: "Công pháp mà Thẩm đạo hữu tu luyện, hình như có hơi đặc biệt?"
"Có ý gì?" Ngô Thăng hỏi lại.
Thạch Môn nói: "Thẩm đạo hữu mua hàng ở chỗ chúng ta đã được 6 lần rồi a?"
Đào Hoa nương gật đầu nói: "7 lần!"
Sừ Hà trượng nhân nói: "Mỗi lần đều chọn lựa rất lâu."
Đào Hoa nương cười mỉm nói: "Trong khoảng một canh giờ, lần nào oan gia này cũng khiến cho chúng ta vô cùng sốt ruột."
Thạch Môn tiếp tục nói: "Dạo gần đây hình như phẩm chất của những vật này giảm đi không ít?"
Đào Hoa nương nói: "Mới đầu cũng không biết duyên cớ ra sao, 2 lần gần đây ta phải cố ý lưu tâm một chút thì mới có phát hiện. Trước và sau khi Thẩm đạo hữu đến, dường như có vài loại pháp khí và linh tài trở nên xưa cũ đi một chút. Sự biến hóa cũng không quá rõ ràng, nếu không thật sự để ý, rất khó phát hiện ra."
Thạch Môn hỏi Ngô Thăng: "Thẩm đạo hữu là làm như thế nào?"
Vậy mà vẫn bị người nhìn ra, Ngô Thăng lập tức vừa xui xẻo lại vừa may mắn, rất may là người ta sớm đã nói muốn mời mình nhập bọn, nếu không lúc này hắn đã phải cân nhắc làm sao để chạy thật nhanh.
Ngô Thăng không muốn trả lời qua loa, hắn chỉ thẳng thắn thừa nhận: "Đúng là ta làm."
Thạch Môn lập tức nói: "Đạo hữu làm như thế nào, chúng ta sẽ không xen vào, cũng không quản. Chúng ta chỉ muốn biết, đạo hữu muốn biến một pháp khí thượng phẩm thành phế phẩm, sẽ mất bao lâu? Ý của ta là trong tình huống yên lặng nhất có thể."
Ngô Thăng suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Hai canh giờ." Hắn nói như thế là đã có dự trù. Nếu như viên linh đan của Tụ Long Sơn Nhân là Trường Thọ Đan chính phẩm, vậy thì nó sẽ không sai biệt lắm với pháp khí thượng phẩm, thời gian thực tế để chuyển hóa cũng chỉ mất 1,5 canh giờ.
Thạch Môn bảo Đào Hoa nương lấy ra một thanh phi kiếm, đặt ở trước mặt Ngô Thăng: "Đây là U Viêm Kiếm, trung phẩm, mời đạo hữu làm thử cho chúng ta xem."
Ngô Thăng hiểu rõ, đây là đang muốn kiểm tra tại chỗ. Có lẽ đây là trọng điểm của nhiệm vụ mà hắn phải làm, nếu không thì đối phương cũng sẽ không lấy pháp khí trung phẩm ra cho mình diễn thử. Đây là đồ vật có giá trị đến hơn 1000, thậm chí đến mấy nghìn tiền.
- Đã bỏ vốn lớn như vậy, chứng minh những người này cũng đang có toan tính rất lớn, chẳng lẽ lại là một cái bảo khố? - Ngô Thăng lập tức trở nên nghiêm túc, hắn nhanh chóng tập trung quan tưởng U Viêm Kiếm.
Sừ Hà trượng nhân thuận tay đặt một cây hương xuống mặt đất.
Thật lâu sau, Ngô Thăng thu công, hắn thu được hơn 380 hạt Linh Sa, U Viêm Kiếm đặt trước đầu gối đã biến thành một thanh kiếm rỉ sét loang lổ, không còn sáng bóng như trước.
Sừ Hà trượng nhân nói: "6 khắc."
Đây là Ngô Thăng đã cố ý trì hoãn rất nhiều, thời gian thực tế mà hắn sử dụng còn ngắn hơn nữa.
Đào Hoa nương đưa tay chạm vào U Viêm Kiếm, nàng chỉ hơi dùng lực, phi kiếm lập tức hóa thành một đống tro đen xám.
Thạch Môn nhẹ gật đầu, thời gian phá hỏng pháp kiếm trung phẩm thời là 6 khắc, pháp khí thượng phẩm phải mất 2 canh giờ cũng không nói quá. Hơn nữa nhìn tình huống vừa rồi, thời gian còn có thể ngắn hơn rất nhiều, dẫu sao đến lúc đó cũng không cần phải phá hỏng hoàn toàn như vậy.
Thạch Môn hỏi: "Thẩm đạo hữu nhận lời chứ?"
Ngô Thăng xác nhận lại: "Dùng ngón nghề này của ta thật ư?"
Thạch Môn gật đầu: "Không tệ!"
Ngô Thăng nghiến răng: "Vậy ta muốn thêm tiền, 2 thành!"
Thạch Môn lắc đầu: "Không được."
Ngô Thăng im lặng một lát, nói: "Nếu như thế, ta sẽ không tham gia chiến đấu."
Lúc này Thạch Môn sảng khoái đáp ứng: "Có thể."
- Tìm được vị trí rồi, có thể gia nhập. – Ngô Thăng lập tức nhận lời: "Tốt!"
- Người không làm ăn phi pháp không giàu, ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập. ta rất cần tiền để tu hành, càng cần nhiều tiền để triển khai kế hoạch của mình. Hơn nữa ta đã mớm trước sẽ không tham dự chiến đấu, sự nguy hiểm đã được hạ xuống thấp nhất, cuộc làm ăn này có thể làm a. -
- Khi nào thì đi, đi chỗ nào, Ngô Thăng tạm thời không biết, hắn chỉ có thể chờ được thông báo, chuyện này rất bình thường, cứ đợi ở nhà là được. Nhìn lại hải đảo bên trong Khí Hải càng lúc càng lớn, Ngô Thăng không khỏi có chút chờ mong. Hy vọng với khoản tiền của phi nghĩa này hắn có thể làm cho hải đảo trong Khí Hải biến hóa nhiều hơn, sớm ngày có thể điều động được Chân Nguyên, thi triển ra pháp lực chân chính.
Trong mấy ngày chờ đợi, Đông Duẩn thượng nhân lại luyện được một đoạn Lôi Kích Mộc. Từ tốc độ luyện chế thành phẩm của lão xem ra, càng ngày càng thành thạo rồi. Hiện tại cứ nửa tháng có thể luyện chế được một lần.
Ngô Thăng kiểm tra hàng hóa ngay tại chỗ rồi rút tiền trả 50 đồng, Đông Duẩn thượng nhân vui vẻ nói: "Lão phu đã gia tăng kinh phí đầu tư, lần sau có thể sẽ hoàn thành sớm hai ngày."
Ngô Thăng sảng khoái đáp ứng: "Có bao nhiêu ta sẽ mua bấy nhiêu."
Thực tế là trong túi tiền của hắn chỉ còn 13 đồng tiền Nghĩ Tị.
Thời gian này, Ngô Thăng đã không còn đi ra ngoài, thành thật thật tu hành. Đương nhiên hắn sẽ không ngồi thu nạp thiên địa linh lực, tốc độ quá chậm, không có ý nghĩa.
Chân Nguyên không cách nào vận dụng, cho nên thứ hắn khổ luyện chính là Bạt Thứ kiếm thuật cùng công phu quyền cước theo trí nhớ của “thích khách Ngô Thăng”.
- Tuy nói những thứ này không thể dùng để đối phó với tu sĩ, nhưng có thêm Thiên Tàm giáp hộ thân, lại phối hợp cùng với Tuyệt Kim Thằng, ta cũng có lực lượng để hoàn thủ. Chỉ hy vọng hết thảy mọi thứ sẽ thuận lợi, với sự yểm hộ của đám người Thạch Môn, ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ mở khóa này. Đoán chừng rất có thể họ đang muốn ta "Phá khoá" nào đó, tiếp đó an toàn trở về, nhận lấy 1 phần ta được chia -.
Cứ thế Ngô Thăng đã đợi rất nhiều ngày. Vào một buổi chiều nọ, trong tiếng ve kêu ầm ĩ, Đào Hoa nương đã đến, nàng ngồi xuống bờ đàm, đá vớ giày đi rồi nhúng đôi chân trắng mềm như ngọc vào trong đầm nước, nhẹ nhàng quấy động.
"Thật là mát mẻ thoải mái" Đào Hoa nương vươn mình một cái, giống như còn chưa ngủ đủ giấc, nàng lười biếng tản búi tóc ra trên vai.
Ngô Thăng đi đến bờ đàm, thở dài nói: "Cá ở đây không ăn được nữa rồi..."
Đào Hoa nương khó hiểu: "Sao?"
Ngô Thăng lắc đầu: "Chúng bị xông chết rồi..."
Đào Hoa nương cười to: "Ta chính là muốn xông chết chúng nó! Sau đó sẽ cho ngươi ăn hết, hạ độc chết ngươi!"
Ngô Thăng ai thán: "Không cần mặt mũi, Chí Tôn vô địch."
Đào Hoa nương tràn đầy đắc ý: "Nếu có thể vô địch, còn cần quan tâm đến mặt mũi sao?"
Ngô Thăng đột nhiên nói: "Khi nào thì Đào Hoa nương sẽ thành thân với Thạch lão đại?"
Vẻ mặt của Đào Hoa nương lập tức đỏ bừng: "Chớ nói nhảm!"
Lúc này Ngô Thăng mới nở nụ cười: "Làm sao, da mặt lại mỏng rồi ư?"
Đào Hoa nương thở dài, nàng đưa mắt nhìn đầm nước, bất thần không nói.
Từ lâu Ngô Thăng đã nhận ra Đào Hoa nương có cảm tình với Thạch Môn, giờ phút này hắn nói ra, chỉ là để kéo thêm quan hệ. Biết đâu khi gặp phải nguy hiểm, Đào Hoa nương có thể chiếu cố hắn một chút.
Không lâu sau, Sừ Hà trượng nhân cũng chống một cái cuốc đi tới, lão ngồi yên lặng ở trong viện, nhìn Đào Hoa nương dùng chân nghịch nước. Ngô Thăng suy nghĩ một lát, hắn cũng không dám tiếp tục đi tới bắt chuyện làm thân. Tuy hắn cũng nhìn ra Sừ Hà trượng nhân có ý với Đào Hoa nương, nhưng nếu hắn nói ra có lẽ sẽ bị lão nông này "Diệt khẩu" ngay?
Đến chập tối, cuối cùng Thạch Môn đã tới, hỏi: "Có cơm hay không?"
Ngô Thăng đành phải đi nhóm lửa, vo gạo, nướng một con thỏ xông khói, rửa hai cây rau dại.
Đào Hoa nương nằm cạnh bờ đàm, năm ngón tay của nàng như một cái móc câu. Đột nhiên nàng cắm bàn tay xuống phía dưới mặt nước, bắt lấy một con cá to màu trắng đang tung tăng bơi qua. Sau đó nàng vui vẻ đưa nó cho Ngô Thăng, hắn lại phải đi mổ cá làm nước canh.
Bốn người ngồi chung một bàn, đũa đũa tung bay, tuy rằng không có rượu, nhưng không khí vẫn rất nhẹ nhàng vui vẻ. Sừ Hà trượng nhân còn lớn tiếng khen “Hương vị” của món cá rất ngon, khiến cho Đào Hoa nương cười đến gãy cả lưng.
Sau khi thu dọn bát đũa, dập tắt củi lửa, Ngô Thăng đóng lại cửa gỗ, thắt chặt lại Huyết Quang Kiếm sau lưng, mọi người cùng nhìn về phía Thạch Môn.
Thạch Môn dẫn đầu, xuyên qua màn đêm u tối, đi thẳng về hướng Đông.
Sau một đêm di chuyển, ánh mặt trời đã hé ra những tia sáng đầu tiên. Mọi người đã rời khỏi Lang Sơn, tiến vào một vùng đồi núi hoang dã, Thạch Môn đi xuống một khe đá, tìm nơi ẩn nấp, rồi căn dặn mọi người nghỉ ngơi.
Đào Hoa nương thì nhảy lên một tán cây thật cao gần đó canh gác, còn lại ba người tự mình tĩnh tọa điều tức.
Nói thật, đoạn đường này Ngô Thăng phải khá miễn cưỡng mới theo kịp. Nếu không phải Thạch Môn cố ý thả chậm tốc độ, hắn đã phải nghỉ lại không biết bao nhiêu lần. Giờ phút này, Ngô Thăng đã nhịn không được thở hồng hộc.
Thạch Môn hỏi: "Ngươi bị thương ư?"
Ngô Thăng gật đầu: "Chưa khỏi hẳn."
Thạch Môn móc ra một lọ linh đan vứt qua: "Bổ khí, mỗi ngày phục dụng một viên."