Bọn Hoàng Viễn Đông vốn đã cảm thấy kinh sợ trước việc Điển Chử mang người bao vây khống chế nơi này.
Nhưng lúc này bọn họ thấy Trần Ninh nhắc chân lên liền trực tiếp đá gãy chân Lữ Đại Xuân, người nào người nấy nhìn trân trân không nói nên lời.
Nhất là Hoàng Viễn Đông, ông ta khiếp sợ nhìn Trần Ninh.
Phải biết rằng Lữ Đại Xuân là trợ thủ của ông ta, là nhân vật có cấp bậc phó đội trưởng, Trần Ninh vậy mà lại to gan trước mặt bao nhiêu người ra tay hung ác với Lữ Đại Xuân, lẽ nào không sợ bị truy cứu trách nhiệm sao? Hoàng Viễn Đông nhìn đám người Trần Ninh cùng với Điển Chử, sắc mặt xanh mét nói: “Gan các người thật lớn, dám bao vây bộ tư lệnh vũ trang, còn dám đánh trọng thương trợ thủ của tôi. Chuyện này tôi nhất định báo cáo lên cấp trên, truy cứu trách nhiệm của các người!”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên, cười lạnh nhìn vào Hoàng Viễn Đông: “Con người ông thật thú vị, lúc tôi muốn nói đạo lý với ông, ông lại ngang ngược không nói đạo lý muốn dùng vũ lực với tôi, bây giờ lúc tôi muốn dùng vũ lực với ông, ông lại muốn giảng đạo lý với tôi.”
Điển Chử nhìn đám người Hoàng Viễn Đông, lạnh nhạt nói: “Đây chính là hành vi điển hình của kẻ tiểu nhân!”
Hoàng Viễn Đông nghe vậy đùng đùng nỗi giận, phải biết rằng đội trưởng đội quân dự bị ông, giống với Điển Chử đều là thượng tá.
Điễn Chử lại không để ông ta vào trong mắt, điều này làm ông thế nào có thể không tức giận? Nhưng, Hoàng Viễn Đông cũng biết, Điển Chử là sĩ quan cấp tá bộ đội chính quy, hơn nữa còn là sĩ quan cấp tá bộ đội đặc chủng tinh anh trong quân đội chính quy.
Đương nhiên có tư cách, không coi một người đồng cấp như ông ta ra gì!
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có người vội vội vàng vàng bước vào.
Chính là cấp trên của Hoàng Viễn Đông, người phụ trách bộ tư lệnh vũ trang Trung Hải – Lý Phi Bằng, Lý thống soái.
Lý Phi Bằng bước vào liền nhìn thấy quân lính đặc chủng Mãnh Long, dùng súng chĩa vào đám người Hoàng Viễn Đông, nhìn đến Trần Ninh cùng với Điển Chử, còn có Lữ Đại Xuân nằm trên mặt đất kêu gào thảm thiết.
Da đầu ông run lên!
Ông không giống với Hoàng Viễn Đông, Hoàng Viễn Đông không biết thân phận thật sự của Trần Ninh, nhưng ông biết rõ.
Lúc này thấy Hoàng Viễn Đông vậy mà lại đắc tội với chiến thần Trần Ninh, trong lòng ông thầm mắng mười tám đời tổ tông Hoàng Viễn Đông.
Con mẹ nó động vào ai không động, mà lại động vào nhân vật lớn này.
Chỉ sợ ông đến chậm nửa bước, cả bộ tư lệnh vũ trang này bị người ta san bằng mắt rồi.
Vẻ mặt Lý Phi Bằng sợ hãi chạy chậm tiến vào, cuống quít nói: “Hiểu lầm hiểu lầm, đây thật đúng là hồng thủy lọt vào long vương điện, người một nhà mà không biết là người một nhài”
Điển Chử lạnh lùng nói: “Ai là người một nhà với các người, các người xứng sao?”
“Còn hồng thủy lọt vào long vương điện, tôi thấy là hồng thủy ngập tổ rắn thì có, rắn chuột một ổ!”
Đám người Hoàng Viễn Đông thấy Lý Phi Bằng đến, giống như thấy cứu tinh.
Bởi vì bọn họ cảm thấy, bắt luận nói như thế nào, Lý Phi Bằng cũng là đại tá, cao hơn một cấp so với Điển Chử.
Trong quân từ trước đến nay cấp bậc kỷ luật nghiêm minh, mọi người đều cảm thấy sự xuất hiện của Lý Phi Bằng, có thể lắn áp được Điển Chử.
Nhưng làm mọi người không dám tin là, Điển Chử vậy mà lại không có chút mảy may nào giữ thể diện cho Lý Phi Bằng, còn xoi mói tại chỗ.
Rốt cuộc Hoàng Viễn Đông không nhịn nổi nữa, nói với Lý Phi Bằng: “Lý soái, anh xem đám người này ngông cuồng như thế nào, coi trời bằng vung hết cả rồi. Chuyện này chúng ta nhất định phải báo lên trên, yêu cầu cấp trên trừng phạt nghiêm khắc bọn họ.”
Lý Phi Bằng thật muốn khóc, hận không thể bịt miệng Hoàng Viễn Đông, bảo người này đừng có mà nói năng lung tung nữa.
Còn báo lên cấp trên cái gì, Trần Ninh ở trước mắt, chính là thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ.
Ông còn muốn nghiêm trị anh, anh không nghiêm trị ông là tốt lắm rồi.
Lý Phi Bằng khóc không ra nước mắt, vừa lau mồ hôi trên trán, vừa tỏ ra tội nghiệp đáng thương nói với Trần Ninh và Điển Chủ: “Hiểu lầm, bên trong chắc chắn có rất nhiều hiểu lầm…”
Điển Chử hừ lạnh: “Tôi không cảm thấy có hiểu lầm gì ở đây cả, tên này luôn miệng nói muốn báo lên cấp trên, vậy thì báo đi. Các người chịu sự quản lý của thiếu tướng Vương Đạo Phương quân khu Trung Hải đúng chứ, có số của Vương Đạo Phương chưa, chưa có tôi gọi hộ các người!”
Điển Chử nói xong, còn thật sự lấy điện thoại ra, gọi luôn cho Vương Đạo Phương.
Sau khi kết nối điện thoại, Điển Chử trực tiếp nói: “Vương thiếu tướng, tôi cảm thấy Hoàng Viễn Đông thuộc bộ tư lệnh vũ trang các anh, có phải nên di chuyển chức vụ một chút, bảo ông ta đến cơ sở học hỏi kinh nghiệm?”
Hoàng Viễn Thông nghe thấy Điển Chử nói lời này, trái tim lộp cộp nhảy dựng lên, có loại dự cảm không lành.
Điễn Chử nói xong, liền ấn chế độ rảnh tay, đưa cho Hoàng Viên Đông.
Hoàng Viễn Đông kinh sợ không thôi, nhưng cuộc điện thoại này là gọi cho Vương Đạo Phương, ông ta không dám không nghe, vội vàng tiếp nhận.
Ông ta cần thận từng ly từng tý tiếp điện thoại, “a lô” một tiếng.
Sau đó trong điện thoại truyền đến giọng nói vang dội đanh thép của Vương Đạo Phương: “Lão Hoàng à!”
Hoàng Viễn Đông vừa nghe thấy giọng nói thật sự là của Vương thiếu tướng, sợ đến mức run giọng nói: “Thủ trưởng, là Ai tôi.
Vương Đạo Phương chằm chậm nói: “Ông đến cơ sở học hỏi kinh nghiệm đi, tôi sẽ bảo Lý Phi Bằng sắp xếp cho ông đến ban hậu cần, làm đầu bếp trưởng. Thông báo giáng chức ông, lát nữa sẽ truyền xuống.”
Àm ầm!
Hoàng Viễn Đông cảm thấy dường như có sắm sét giữa trời quang, cả người đứng ngây ngốc.
Từ đội trưởng quân đội dự bị, thế mà lại trực tiếp bị giáng xuống tiểu đội trưởng ban hậu cần.
Đoán chừng chức sĩ quan cấp tá này của ông ta, cũng sắp bị hạ xuống thành sĩ quan bậc thấp nhất!
Điều này quả thực là trực tiếp đẩy ông xuống mười tám tầng địa ngụ!
c Hoàng Viên Đông run giọng nói: “Thủ, thủ trưởng, tôi… tôi…”
Vương Đạo Phương nói: “Được rồi, tôi mệt rồi, phải đi nghỉ đây, làm như vậy đi.”
“Ngoài ra, nhớ kỹ hai người Lữ Đại Xuân và Hoàng Thiếu Duy, cũng đi theo, xuống nhà bếp làm cùng với ông.”
Khoảnh khắc này, không những Hoàng Viễn Đông hoàn toàn hết hy vọng, đến cả Lữ Đại Xuân và Hoàng Thiếu Duy, mặt cũng xám như tro tàn, hai người bọn họ vậy mà cũng bị xử lý.
Đám người Hoàng Viễn Đông cũng không biết rằng, Vương Đạo Phương từng là cấp dưới của Trần Ninh.
Không có sự đề bạt của Trần Ninh, thì sẽ không có Vương Đạo Phương ngày hôm nay.
Đừng nói là Hoàng Viễn Đông, cho dù là Lý Phi Bằng. Nếu làm ra hành vi mạo phạm đến Trần Ninh, Vương Đạo Phương cũng sẽ không chút do dự xử lý.
Vương Đạo Phương nói xong, không cho Hoàng Viễn Đông có cơ hội giãy dụa, trực tiếp cúp điện thoại.
Hoàng Viễn Đông quay đầu nhìn Điển Chử, ánh mắt tuyệt vọng, phẫn nộ, xen lẫn sự sợ hãi.
Điển Chử lạnh lùng nói: “Có phải là không phục không, con người tôi rất dễ nói chuyện, ông có điều gì bắt mãn có thể nêu „ ra.
Còn dám nói ra bất mãn hả? Ban nãy Hoàng Viễn Đông nói ra sự bất mãn, trực tiếp bị giáng chức.
Nếu tiếp tục nói ra sự bắt mãn, e rằng lần này Điển Chử muốn cả mạng của ông.
Ông ta rũ đầu xuống, chán chường nói: “Không có, tôi rất phục, không có bắt kì sự bắt mãn nào cả.”
Điển Chử ngoảnh đầu nhìn Lý Phi Bằng: “Ông có ý kiến gì không?”
Lý Phi Bằng nhanh chóng nhìn lén Trần Ninh một cái, mắt nhìn mũi mũi nhìn mồm nói: “Tôi cảm thấy cách xử lý này hợp tình hợp lý, tôi tán thành hai chân hai tay, không có ý kiến gì cả.”
Hoàng Viễn Đông mở to hai mắt, không dám tin nhìn vào Lý Phi Bằng.
Thường ngày Lý Phi Bằng có tiếng bao che khuyết điểm của mình, sao tối nay lại như vậy? Điển Chử lạnh lùng nhìn chung quanh một lượt, giương giọng nói: “Nếu không có ý kiến gì, vậy đưa Trần Ninh với Đồng Thiên Bảo đi, rút quân!
Chiến sĩ đặc chủng Mãnh Long tại hiện trường, đứng thẳng, àm ầm thu súng lại, xếp thành hàng chuẩn bị rút quân.
Nhưng, Trần Ninh không vội vã rời khỏi, mà nhìn vào Lục Thanh Vân và Chúc Cửu Linh trong góc phòng.
Cuối cùng ánh mắt anh rơi trên người Chúc Cửu Linh, hờ hững nói: “Trước đây tôi đã cảnh cáo anh tự giải quyết ỗn thỏa, nhưng không ngờ rằng anh còn dám đến gây chuyện với tôi.
Những việc mà anh làm, đã thành công chọc giận tới tôi.”
Chúc Cửu Linh vô cùng kinh sợ, ánh mắt phức tạp quan sát Trần Ninh.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi cho Chúc gia các người thời gian một tháng, triệt để ẩn lui. Nếu không, tôi tự tay gạch tên Chúc gia các người.”
Lời này của Trần Ninh, không chỉ làm cho Chúc Cửu Linh khiếp sợ nói không nên lời, đến cả đám người Hoàng Viễn Đông, Lục Thanh Vân ở bên cạnh, cũng bị chấn động.
Trần Ninh thế mà lại dám yêu cầu Chúc gia hoàn toàn rút lui khỏi giang hồ, nếu không, Trần Ninh sẽ dẹp tan Chúc gia.
Lời cảnh cáo này, cũng thật là tàn nhẫn.
Trần Ninh nói xong, không để ý đến đám người xung quanh nữa, cùng với Điển Chử và Đỗng Thiên Bảo rời đi.
Sau khi Trần Ninh và Điển Chử dẫn đầu binh đoàn quân đội đặc chủng Mãnh Long rời đi, mọi người ở trong phòng khách, cuối cùng nhìn không được ào ào thảo luận bàn bạc.
Hoàng Viễn Đông cùng với Lục Thanh Vân, Chúc Cửu Linh giờ phút này điều bọn họ muốn biết nhát là, rốt cuộc Trần Ninh có lai lịch như thế nào? Tại sao Điển Chử lại bảo vệ anh như vậy, thậm chí không ngại điều động binh đoàn quân đội đặc chủng Mãnh Long bao vây bộ tư lệnh vũ trang.
Tắt cả mọi người đều tập trung ánh mắt lên người Lý Phi Bằng.
Mọi người đều cho rằng, Lý Phi Bằng sợ Điển Chử với Trần Ninh như vậy, chắc chắn biết chút gì đó.
Tiếc là, Trần Ninh từng nói với lãnh đạo cấp cao ở Trung Hải, không ai được tiết lộ thân phận bí mật của anh.
Lý Phi Bằng nào dám tiết lộ thân phận của Trần Ninh chứ, trước sự chất vấn của mọi người, ông chỉ có thể ậm ờ không rõ nói: “Nghe nói Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo từng ở trong quân đội Bắc Cảnh, trước đây hai người đó có lẽ là lính của Điển Chử. Điển Chử bênh vực, cũng là lẽ thường tình.”
Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân nghe vậy đều cảm thấy yên tâm hơn rồi.
Hai người bọn họ sợ Trần Ninh là một nhân vật lớn nào đó!
Hóa ra chỉ là lính cũ của Điển Chử, Điển Chữ có kiêu căng hơn nữa, cũng chỉ là thượng tá.
Chúc gia có người làm trong quân đội chính trị, chỉ là thuộc hạ dưới tay Điễn Chử, nói tiêu diệt là tiêu diệt được sao, đúng là truyện cười.
Danh Sách Chương: