Mục lục
Chiến Long Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Kiều An Na rất nhanh đã hồi phục tinh thần lại từ trong khiếp sợ, cô ta cảnh giác trốn đến phía sau đám bảo tiêu, đề phòng Trần Ninh lại đột nhiên hạ thủ với mình.

Cô ta cười lạnh nói: “Trần Ninh, anh quả nhiên rất mạnh, mạnh đến nỗi khiến người ta sợ hãi!”
“Chẳng qua anh có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là cơ thể bằng máu thịt, lợi hại hơn nữa cũng không thể lợi hạn hơn đạn.

Hiện tại anh đã bị tôi sắp xếp ba tay súng bắn tỉa nhắm vào.”
“Nếu anh không muốn chết quá thảm, hiện tại liền quỳ xuống cho tôi!”
Trần Ninh nhìn Kiều An Na, lạnh lùng nói: “Muốn tôi quỳ xuống, cô còn chưa đủ tư cách!”
Kiều An Na nghe vậy, giận quá hóa cười.

Cô ta bất động thanh sắc nói với Triệu Anh Minh đứng bên cạnh một câu: “Để cho tay súng bắn tỉa nổ súng đi, tiễn anh ta xuống địa ngục.”
Đồng Kha nghe vậy thì điên cuồng giãy dụa, vì bị băng dính sát miệng mà phát ra âm thanh ô ô.

Đám người Kiều An Na cùng Triệu Anh Minh thì cười nhạt mà nhìn về phía Trần Ninh, còn đang chờ đợi tiếng súng vang lên, chờ mong Trần Ninh bị tay súng bắn tỉa bắn nát đầu.

Thế nhưng!
Khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc chính là, qua nửa ngày, ba tay súng bắn tỉa mà bọn họ bố trí lại chậm chạp không có động tĩnh nào.

Đây là có chuyện gì?
Khuôn mặt cười của Kiều An Na biến thành kinh nghi bất định, trong lòng mơ hồ nổi lên một nỗi bắt an.


Triệu Anh Minh cũng nhịn không được, kề sát vào mic ở trên cổ áo lớn tiếng thúc giục: “Tôi bảo các anh nỗổ súng, tôi bảo ba người các anh nổ súng giết Trần Ninh, các anh có nghe hay không?”
Lời nói của Triệu Anh Minh vừa dút, tai nghe không dây trong tai anh ta liền truyền đến âm thanh vang dội có lực của Điển Chử: “Được!”
Triệu Anh Minh nghe vậy thì sửng sốt, đây không phải là âm thanh của bắt kỳ ai trong ba tay súng bắn tỉa!
Anh ta còn chưa rõ ràng đã có chuyện gì xảy ra!
Xa xa đã có tiếng súng vang lên!
Pằng pằng pằng…
Vài tay súng bắn tỉa đồng thời nỗ súng đưa tới những tiếng ầm ầm liên tiếp.

Trước ngực nhóm thủ hạ bên người Kiều An Na và Triệu Anh Minh liên tiếp phun ra máu, từng người kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống.

Sắc mặt Kiều An Na tái nhợt, cô ta hét ầm lên: “Có chuyện gì thế này, những tay súng bắn tỉa này đều điên hết rồi sao?”
“Tôi bảo bọn họ giết Trần Ninh, sao bọn họ dám nổ súng với chúng ta?”
Triệu Anh Minh cũng lạnh buốt cả tay chân, cả người như: bị đặt trong hầm băng, hoảng sợ nhìn bọn thủ hạ xung quanh đang liên tiếp trúng đạn rồi ngã xuống.

Đám thủ hạ của Kiều An Na cùng Triệu Anh Minh đều đã hỏng mắt, bọn họ ngay cả kẻ địch còn chưa nhìn thấy, thế nhưng đối thủ lại giống như tử thần không ngừng lấy đi tính mạng của bọn họ.

Bọn họ hoảng sợ chạy trốn tứ tán, thế nhưng chưa chạy được bao xa đã trực tiếp bị bắn gục.

Có người chạy trốn vào trong những tòa nhà bỏ hoang, lợi dụng tường làm công cụ che chắn, viên đạn như xuyên qua cả tường cùng lúc bắn vào thân thể của bọn họ…
Không qua bao lâu!
Tiếng súng an tĩnh lại!
Thi thể ngã xuống khắp nơi, máu tươi tràn ngập trong không khi.

Hiện trường, Trần Ninh đang đứng chấp tay, vẻ mặt bình tĩnh.

Trận chiến nho nhỏ này đối với người đã trải qua sa trường Thống soái một phương như anh, chẳng qua chỉ là một việc nhỏ.

Thế nhưng đối với Đồng Kha cách đó không xa, còn có Kiều An Na và Triệu Anh Minh mà nói, một màn trước mắt này đối với bọn họ lại tạo thành ảnh hưởng tinh thần sâu sắc, triệt để khiến bọn họ bị kinh sợ.

Lúc này Đồng Kha kích động nhìn Trần Ninh, chính là người đàn ông cao ngất vĩ đại này, chỉ nói mấy lời đã khiến máy thủ hạ của Kiều An Na chết không có chỗ chôn.

Anh rễ thực sự là quá lợi hại!
Tâm tình của Kiều An Na cùng Triệu Anh Minh lúc này lại tương phản hoàn toàn với Đồng Kha.

Hai người đều đã mồ hôi đầm đìa, cả người giống như bị vớt từ trong nước lên, hơn nữa hai chân luôn không ức chế được mà run rảy.

Sắc mặt Kiều An Na tái nhợt, kinh hãi muốn chết mà nhìn Trần Ninh.

Triệu Anh Minh cũng không khá hơn là bao, sắc mặt anh ta xám như tro, lắp ba lắp bắp nói: “Anh anh anh, anh lại dám giết sạch thủ hạ của chúng tôi, anh biết chúng tôi là ai không…”
Trần Ninh cười nhạt: “Ha ha, từ lúc các người trốn trong Century Tower theo dõi tôi, tôi đã chú ý đến hai người các người rồi.”
“Triệu công tử của Triệu gia ở Tây Cảnh, còn có công chúa Kiều An Na của vương thất Ưng quốc.”
Triệu Anh Minh cùng Kiều An Na nghe vậy thì lần nữa kinh ngạc đến ngây người, Trần Ninh chẳng những biết rõ thân phận của hai người bọn họ, đồng thời còn chú ý tới sự tồn tại của bọn họ từ lâu.


Triệu Anh Minh cùng Kiều An Na càng hoảng sợ!
Thần sắc Triệu Anh Minh bén nhọn nói: “Anh đã biết tôi là người của Triệu gia ở Tây Cảnh, như vậy thì anh nên biết sự lợi hại của Triệu gia chúng tôi.

Anh phải biết chú tôi là tổng chỉ huy của ba mươi vạn tướng sĩ Tây Cảnh, Triệu Nhược Long!”
“Nếu anh biết điều, tốt nhất hiện tại liền quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Nếu không… đến lúc đó Triệu gia chúng tôi đến tìm anh báo thù, đến lúc đó tổ rớt mà trứng chẳng còn(*).”
(*) ý chỉ cửa nát nhà tan.

Kiều An Na cũng ngoài mạnh trong yêu mà nói: “Tôi là công chúa Ưng quốc, có quyền miễn trừ ngoại giao.

Tôi phạm tội ở chỗ các anh, luật pháp của các anh cũng không có quyền xử lý tôi, cùng lắm anh chỉ có thể đưa tôi trả về Ưng quốc!”
Trần Ninh lạnh lùng nhìn Triệu Anh Minh: “Không cần đem Triệu Nhược Long tới uy hiếp tôi, Triệu Nhược Long ở trước mặt tôi cũng không dám lỗ mãng như anh.”
Anh nói xong lại nhìn về phía Kiều An Na: “Cô can đảm dám động thủ với người nhà của tôi, cô được miễn quyền ngoại giao cũng không thẻ bảo vệ được mình!”
Triệu Anh Minh cùng Kiều An Na lại lần nữa khiếp sợ.

Trần Ninh vậy mà lại không để Triệu gia cùng hoàng thất Ưng quốc vào mắt!
Trời ạ, người này đã cuồng vọng đến mức nào rồi?
Hay là, người này không có sợ hãi?
Triệu Anh Minh quát lên: “Anh rốt cuộc là ai, dám can đảm không để Triệu gia chúng tôi vào mắt, còn dám nói lời lỗ mãng với chú tôi!”
Trần Ninh không thèm trả lời Triệu Anh Minh, anh trực tiếp tiêu sái đi đến trước mặt Đồng Kha, thuận tay cởi ra dây thừng trói Đồng Kha, xé bỏ băng dính trên miệng cô.

“Anh rể!”
Đồng Kha tìm được đường sống trong chỗ chết, kinh hách quá độ, dưới sự kích động nhịn không được mà nhào vào trong lòng Trần Ninh.

Trần Ninh bị Đồng Kha ôm, có chút xáu hổ, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô an ủi: “Không sao rồi!”
Sau khi Trần Ninh an ủi cô nguôi ngoai xong liền không dấu vết mà tránh thoát khỏi cái ôm của cô.

Lúc này xa xa truyền đến tiếng xe hơi ầm ï, một nhóm lớn xe cộ gào thét mà đên.

Rất nhanh, có rất nhiều loại xe sang trọng đã bao vây toà nhà đang xây dở đến giọt nước cũng không lọt.

Sau đó liền thấy hai ông lão mang theo vô số thủ hạ, nhao nhao từ trên xe bước xuống.

Hai ông lão này chính là gia chủ của Vương tộc đệ nhất Cơ Thường và gia chủ Vương tộc đệ nhị Khương Bình.

Hai người Triệu Anh Minh cùng Kiều An Na thấy Cơ Thường cùng Khương Bình tới, sắc mặt lần thứ hai đại biến, một loại dự cảm bắt thường dâng lên từ đáy lòng.

“Trần tiên sinh!”
*Trần tiên sinh!”
Hai người Cơ Thường cùng Khương Bình mang theo máy nghìn thủ hạ dưới trướng tới vây quanh chỗ này lại, sau đó hai người đi tới trước mặt Trần Ninh, rất cung kính mà khom người hành lễ.


Một màn này lại khiến cho vẻ mặt Triệu Anh Minh và Kiều An Na khiếp sợ.

Hai lão gia chủ của Vương tộc đệ nhất cùng đệ nhị ngày thường mắt cao hơn đầu, tự cao tự đại lại cung kính với Trần Ninh như thê.

Trần Ninh rốt cuộc là có thân phận gì?
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Hai người tới rồi, đôi nam nữ này chính là hung thủ đã giết chết con cháu Cơ gia cùng Khương gia mấy người, hai người bọn họ tôi liền giao cho các ông xử lý.”
Sắc mặt hai người Cơ Thường cùng Khương Bình bất thiện liếc mắt nhìn Triệu Anh Minh cùng Kiều An Na mặt xám như tro, sau đó nhất tề cung kính nói với Trần Ninh: “Cảm ơn Trần tiên sinh!”
Trần Ninh nhẹ giọng nói với Đồng Kha: “Nơi đây giao cho.

bọn họ xử lý, chúng ta đi thôi!”
“Ừm Dạ”
Trần Ninh dắt Đồng Kha đi về phía chiếc xe có cờ đỏ.

Cơ Thường lạnh lùng nói với Triệu Anh Minh cùng Kiều An Na: “Các người dám cả gan giết hại con cháu của hai nhà, còn dám khơi mào phân tranh giữ chúng tôi cùng Trần tiên sinh, suýt chút nữa hại hai nhà chúng tôi diệt vong.

Người đâu, tiễn hai người bọn họ lên đường!”
Triệu Anh Minh cả giận nói: “Các người dám! Tôi là người của Triệu gia!”
Kiều An Na cũng sợ, hét to: “Tôi là công chúa Kiều An Na của Ưng quốc, tôi có quyền được miễn ngoại giao, các người không thể đụng đến tôi.”.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Trẻ Con |||||
Cơ Thường cười nhạt: ‘Đắng tội Vương tộc đệ nhất cùng Vương tộc đệ nhị chúng tôi, lấy thân phận của các người vốn dĩ có thể có đường sống.”
“Nhưng các người lại đắc tội Trần tiên sinh, thế gian này.

đã không còn đường sống cho các người nữa!”
Khương Bình cao giọng nói: “Người đâu, tiễn hai người bọn họ một đoạn đường!”
Kiều An Na cùng Triệu Anh Mình đều bịch một tiếng quỳ xuống đắt, vẻ mặt tuyệt vọng.

Triệu Anh Minh ngẳắng đầu, tuyệt vọng nói: “Trước khi chết, các người có phải cũng nên nói cho tôi biết Trần Ninh rốt cuộc là ai?”
Cơ Thường hừ lạnh: “Nói cho cậu biết cũng không sao, Trần tiên sinh chính là Thiếu soái Bắc Cảnh, chú cậu là Triệu Nhược Long nhìn thấy cũng phải cung kính một câu gọi chiến thần Hoa Hại”
Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh, võ tướng đệ nhất Hoa Hạt Triệu Anh Minh cùng Kiều An Na trợn to mắt, bọn họ rốt cuộc cũng hiểu rõ, biết vì sao mình lại thảm bại như vậy.

Triệu Anh Minh cười thảm: “Thì ra là thé, thì ra là thế…”
Pằng! Pằng! Pằng!
Một tràng tiếng súng vang lên, Triệu Anh Minh cùng Kiều An Na trực tiếp bị thủ hạ của Cơ gia cùng Khương gia bắn thành cái sàng máu….


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK