Mục lục
Chiến Long Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Một nhóm lão tổng tập đoàn tài chính đứng xếp hàng, tranh nhau muốn đầu tư hạng mục công ty Ninh Đại, Tống Sính Đình từ chỗ rung động đến lấy lại tinh thần.

Cô cố ép tâm tình hồi phục, tiếp nhận từng khoản đầu tư của các lão tổng các tập đoàn tài chính.

Mỗi một người chỉ có thể đầu tư một 1.

0 vạn, trong nháy mắt đã nhận được 7.

0 vạn vốn đầu tư, vấn đề tiền bạc của hạng mục trong nháy mắt hoàn toàn đã được giải quyết.

Cả gia đình Tống Trọng Hùng, sắc mặt đều vô cùng khó coi.

Ông ta vốn định lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chào giá không hạn độ, nhân cơ hội đem hạng mục của Tống Sính Đình cưỡng đoạt lại.

Nhưng không ngờ nhiều lão tổng tập đoàn tài chính chen lần muốn đầu tư hạng mục của Tống Sính Đình như vậy, mới vừa rồi ông ta đưa ra những điều kiện hà khắc kia, khiến bây giờ ông biến thành trò cười.

Tống Trọng Hùng không còn mặt mũi ở lại chỗ này nữa, dẫn người nhà và thuộc hạ xám xịt rời đi.

Sau khi đám người Liêu Học Văn ký xong đầu tư hợp đồng, cũng không có dám ở lại lâu, từ chối bữa cơm của Tống Sính Đình, biết điều cùng Trần Ninh cáo từ rời đi.


Đám người Liêu Học Văn vừa mới rời đi, chủ quản kế toán Hoàng Hữu Tài liền tiến vào.

Mặt anh đầy kinh ngạc vui mừng nói với Tống Sính Đình: “Tống tông, những lão tổng các tập đoàn tài chính bằng lòng đầu tư kia, vô cùng nhanh nhẹ. Bọn họ mới vừa ký xong hợp đồng, tiền đầu tư hạng mục liền lập tức chuyển vào tài khoản của công ty chúng ta, công ty chúng ta cũng không cần lo lắng vì vốn nữa.”

Lúc này Tống Sính Đình cảm giác giống như đang nằm mơ, có chút không dám tin tưởng vấn đề cô đã lo âu nhiều ngày, vậy mà ung dung giải quyết như vậy.

Cô mỉm cười nói với Hoàng Hữu Tài: “Về tiền bạc không có vấn đề, mọi người phải cố gắng thật tốt, làm xong hạng mục công trình, không thể phụ lòng kỳ vọng của mọi người.”

Hoàng Hữu Tài kích động nói tiếng vâng, sau đó liền đi ra ngoài.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại Tống Sính Đình và Trần Ninh, Tống Sính Đình quay đầu nhìn Trần Ninh, tròng mắt nhìn chằm chằm Trần Ninh không ngừng quan sát trên dưới.

Trần Ninh bị ánh mắt quái vật của Tống Sính Đình nhìn, nhìn cả người không được tự nhiên, cười nói: “Sao vậy?”

Tống Sính Đình kiều hừ một tiếng: “Trần Ninh, anh không tính giải thích với tôi một chút, đã xảy ra chuyện gì?”

Trần Ninh cười nói: “Em nói chuyện những lão tổng tập đoàn tài chính này rối rít chạy đi xin đầu tư sao?”

Tống Sính Đình liếc mắt khinh người Trần Ninh một cái: “Nếu không thì sao?”

Trần Ninh cười nhạt nói: “Rất đơn giản, hai ngày trước anh tới cửa thăm hỏi các lão tổng tập đoàn tài chính này, nói với bọn họ chỉ tiết lợi ích công trình này của chúng ta. Bọn họ sau khi nghe xong cảm thấy rất hứng thú, sau khi nghĩ cặn kẽ, liền rồi rít tới đầu tư.”

“Dĩ nhiên, hai người chủ tịch ngân hàng Liêu và Hoàng Đức Bang, là người đầu tư ngoài dự đoán của anh.”

Tống Sính Đình nghe xong lời của Trần Ninh, bán tin bán nghi, cô hoài nghỉ nói: “Anh thuyết phục bọn họ, không thể nào.

Trước kia tôi cũng đến nhà thăm hỏi bọn họ, nhưng bọn họ cũng không có ý định đầu tư.”

Trần Ninh cười nói: “Đó là em không có nói đến tâm khảm bọn họ.”

Tống Sính Đình vẫn còn nghi ngờ, Trần Ninh lập tức lại nói: “Chẳng lẽ chính em không cảm thấy hạng mục công trình này của chúng ta, là một lựa chọn đầu tư rất tốt sao?”

Tống Sính Đình theo bản năng nói: “Dĩ nhiên, đầu tiên công trình này là công trình trọng điểm của thành phó, chỉ cần chúng ta hoàn thành tốt công trình, như vậy lợi nhuận sau này nhất định sẽ không nhỏ.”

Trần Ninh cười híp mắt nói: “Cái này không phải vậy sao, những lão tổng tập đoàn tài chính này lại không ngốc, bọn họ đương nhiên cũng biết, ai mà chê tiền nhiều!”

Tống Sính Đình luôn cảm thấy chuyện không đơn giản giống như Trần Ninh nói vậy, nhưng màTrần Ninh nói cũng lý, giải thích thông suốt.

Cô liền không tra cứu thêm nữa, dù sao đây là chuyện tốt.


Vài nhà vui vẻ vài nhà lo âu, bên này Tống Sính Đình hớn hở vui mừng, bên kia gia tộc Tống thị, người người sắc mặt khó coi.

Biệt thự Tống gia, trong thư phòng.

Lão gia Tống Thanh Tùng, sậm mặt lại ngồi ở trên ghế bành, lạnh lùng nhìn đám người Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình, Tống Hạo Minh, Cát Mỹ Lệ trước mắt.

Ông ta tức giận vô cớ hỏi: “Trọng Hùng, con nói tiểu tiện nhân Tống Sính Đình kia, lại kéo được nhiều đầu tư?”

Tống Trọng Hùng cười khổ nói: “Con cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, một nhóm lão tổng tập đoàn tài chính chen lần đầu tư cho cô ta.”

Cát Mỹ Lệ cũng không nhịn được chen miệng nói: “Đúng vậy, một nhóm lão tổng lớn, giống như bà bác tranh giành rau ở chợ bán thức ăn vậy, ngươi tranh ta cướp. Người này nói muốn đầu tư 3.

0 vạn, người kia nói muốn đầu tư 5.

0 vạn. Cháu lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy tình cảnh chắn động như vậy…”

Tống Thanh Tùng đen mặt quát lên: “Đủ rồi, đừng nói nữa, ồn ào!”

Cát Mỹ Lệ bị dọa sợ im miệng, người còn lại sắc mặt cũng rất khó coi, giống lời lão gia nói vậy, quá ồn ào.

Tống Trọng Bình căm hận nói: “Rốt cuộc chuyện này như thế nào, chúng ta lập tức có thể thu mua hạng mục trung tâm thương mại Hải Đường. Nhưng đám lão tổng tập đoàn tài chính này, đột nhiên toàn bộ đều chạy tới đầu tư.”

Đám người Tống Thanh Tùng, tất cả đều là mặt đầy buồn rầu, bách tư bắt đắc kỳ giải.

Cuối cùng vẫn là Tống Trọng Hùng từ từ mở miệng: “Kỳ thật cũng không khó giải thích, dẫu sao trung tâm thương mại Hải Đường là công trình trọng điểm của thành phố. Chỉ cần làm xong cái công trình này, tiền đầu tư nhất định có thể thu về hậu hĩnh. Chúng ta đều biết công trình tốt này, những lão tổng kia, làm sao có thể không biết, bọn họ đầu tư cũng là chuyện đương nhiên.”

Mọi người nghe xong lời giải thích của Tống Trọng Hùng, mỗi người đều gật đầu rối rít, Tống Trọng Bình tiếc nuối nói: “Sớm biết chúng ta đến bàn bạc với Tống Sính Đình trước một chút, hai”

, đáng tiếc.”

Tống Thanh Tùng sậm mặt lại nói: “Bây giờ nói những thứ này đều vô dụng, Tống Sính Đình đã không còn vấn đề tiền bạc, chúng ta làm sao đoạt lại hạng mục?”

ụ Tống Trọng Hùng cười nhạt nói: “Bố, chuyện này bố không cần lo.”

“Mặc dù bây giờ Tống Sính Đình gọi được đầu tư, nhưng công ty Ninh Đại của cô ta, thực lực chung quy nhỏ yêu, huống chỉ cô ta và Trần Ninh còn đắc tội ông chủ Tào.”

“Ông chủ Tào bị Trần Ninh dùng chai rượu đánh bể đầu, sẽ không từ bỏ ý đồ, ông ta nhát định sẽ dồn Trần Ninh và Tống Sính Đình vào chỗ chết.”

“Chúng ta chỉ cần ung dung, chờ Trần Ninh và Tống Sính Đình bị ông chủ Tào ép vào đường cùng. Ở giây phút cuối cùng chúng ta đứng ra làm người tốt, thỉnh cầu ông chủ Tào bỏ qua cho Tống Sính Đình, điều kiện chính là ép Tống Sính Đình đem hạng mục trả lại cho chúng ta.”

Đám người Tống Thanh Tùng nghe xong lời của Tống Trọng Hùng, mỗi người đều nét mặt tươi cười, hay nói là lão đại đã nhìn thấu đáo.


Tống Thanh Tùng còn dặn dò Tống Trọng Hùng nói: “Khoảng thời gian này các con thân cận với ông chủ Tào nhiều một chút, gia tăng cảm tình. Đến lúc đó chúng ta thu mua hạng mục trung tâm thương mại Hải Đường, tôi với tư cách là ông nội, có thể khiến Tống Sính Đình cùng phế nhân Trần Ninh kia ly dị, gả cho ông chủ Tào.”

Tống Trọng Hùng cười híp mắt nói: “Dạ, bố!”

Đêm đó, Tống Trọng Hùng cùng con trai, con dâu, liền mang theo đống lễ vật lớn quý giá, tới cửa thăm hỏi Tào Kiến Bân.

Người mặc trang phục cổ đường trang, trên đầu Tào Kiến Bân băng vải bao quanh, đang ở trong phòng khách cùng bá chủ đất Nam thành của Trung Hải Lôi Chấn Nam bàn bạc chuyện trả thù Trần Ninh, Tống Sính Đình.

Tào Kiến Bân thấy cả nhà Tống Trọng Hùng, híp mắt nhàn nhạt nói: “Lão Tống các người tới rồi.”

Tống Trọng Hùng giả bộ phân phó con trai con dâu dâng lên một đống nhân sâm linh chi, đông trùng hạ thảo, cười híp mắt nói: “Ông chủ Tào, tôi biết ngài bị một người điên đả thương, vội vàng mang theo những thuốc bổ này đến thăm ngài, hy vọng thân thể ngài sớm bình phục một chút.”

Nhắc tới chuyện bị bể đầu này, sắc mặt Tào Kiến Bân trở nên khó coi, ông ta ở Trung Hải ngang dọc mấy chục năm, bị người đánh bề đầu, vẫn là lần đầu tiên.

Tào Kiến Bân sắc mặt u ám nói: “Tôi sẽ không tha cho tiểu tử kial”

Người bên cạnh mặc áo sơ mi hoa, loáng thoáng có thể từ cỗ áo thấy hình xăm Lôi Chấn Nam dữ tợn ở ngực, lúc này toét miệng cười nói: “Ông chủ Tào, chuyện báo thù của ông, cứ giao cho Bôn Lôi Hỗ tôi nhất định làm xong, bảo đảm đem vợ chồng Trần Ninh an bài thỏa đáng.”

Lúc này Tống Trọng Hùng khiếp sợ nhìn cái người đàn ông khôi ngô mặc áo sơ mi hoa, thất thanh nói: “Ngài chính là bá chủ đất Nam thành, Bôn Lôi Hỗ Lôi Chấn Nam, Hỗ ca?”

s Lôi Chấn Nam dương dương đắc ý nói: “Chính là Lôi mỗ.”

Tống Trọng Hùng kinh ngạc vui mừng nói với Tào Kiến Bân: “Ông chủTào, ngài lại gọi Hỗ ca tới hỗ trợ, như vậy lần này Trần Ninh chết chắc.”

Tào Kiến Bân nhìn về Lôi Chắn Nam, cố ý hỏi: “Hổ ca, tôi muốn làm cho Trần Ninh sống không bằng chết, tôi muốn công ty cậu ta phá sản, nhà tan cửa nát. Còn phải cướp vợ cậu ta, anh làm được không?”

Lôi Chấn Nam nhếch mép cười độc ác nói: “Đơn giản.”

- -----------------




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK