Bọn họ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, hận không thể khơi mào chiến tranh giữa Tu La quốc cùng Hoa Hạ.
Cary thấy lời nói của anh ta thành công chọc giận người Hoa Hạ ở hiện trường, cố ý tỏ vẻ với Trần Ninh.
Lại kinh ngạc phát hiện Trần Ninh không tức giận.
Lúc này, một phóng viên nước Đức nhịn không được cầm micro hỏi Trần Ninh: “Ngài được ca ngợi là chiến thần Hoa Hạ, hơn nữa trấn thủ Bắc Cảnh Hoa Hạ, là đối thủ cũ của tướng sĩ Tu La quốc.”
“Không biết ngài đối với những lời này của Cary tiên sinh, có ý nghĩ gì?”
Tất cả mọi người tại hiện trường nhìn về phía Trần Ninh.
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Không có nghĩ gì.”
Cái gì?
Mọi người ở hiện trường đều sửng sốt, ngay cả những phóng viên nước ngoài đó, còn có Cary, đều sửng sốt.
Thái độ Cary cường thế, hơn nữa giống như rõ ràng coi Hoa Hạ là kẻ địch, mục tiêu chính là đánh bại Hoa Hạ, Trần Ninh là chiến thần Hoa Hạ, lại nói không có nghĩ gì?
Đây là tỏ ra yếu kém sao?
Trần Ninh thản nhiên nói: “Các vị đối mặt với bại tướng dưới tay mình, thì các vị nghĩ như thế nào, dù sao tôi cũng không có nghĩ thế nào cả, cảm thấy cứ như vậy.”
Mọi người ở hiện trường nghe được lời của Trần Ninh, đều sợ ngây người.
Thì ra, Trần Ninh cũng không phải tỏ ra yếu thế, mà căn bản không để uy hiếp hùng hổ của Tu La quốc vào mắt sao?
Lúc này, chẳng những Cary tức giận, ngay cả những tên Tu La quốc đi theo phía sau anh ta, vẻ mặt từng người một cũng giận dữ.
Cary giận dữ nói: “Trần Ninh, cậu dám khinh thường truyền nhân của Voi là chúng tôi.”
“Lần này tôi tới thăm Hoa Hạ các người, mang theo tám vị chiến thần trong quân Tu La chúng tôi.”
“Trước mặt tám vị chiến thần Tu La quốc chúng tôi, cậu dám kiêu ngạo tự đại?”
Trong đám tùy tùng phía sau Cary, có tám tướng quân mặc quân phục, uy phong lẫm liệt, nhao nhao phẫn nộ mời chiến.
“Chiến thần Hoàng Sa ở chiến khu phía đông Tu La quốc, khiêu chiến chiến thần Hoa Hạ.”
“Chiến thần Huân Phong ở chiến khu phía nam Tu La quốc, mời chiến thần Hoa Hạ chỉ giáo.”
“Chiến thần Xà Vương ở chiến khu phía bắc Tu La quốc, muốn giao đấu cao thấp chiến thần Hoa Hạ.”
“Thủ lĩnh tám vị chiến thần Tu La quốc Phạm Thiên, đặc biệt lãnh giáo chiến thần Hoa Hạ.”
Chiến thần Tu La quốc nhao nhao mời chiến, muốn cùng Trần Ninh đánh nhau.
Trần Ninh cùng Vương Uẩn, Hạng Thành, Tằng Sĩ Hùng đều nghe không hiểu tiếng Tu La quốc, bởi vậy nghe không hiểu những chiến thần Tu La quốc này kêu lên cái gì?
Lý Khôn không dám chậm trễ, vội vàng đem lời một đám chiến thần Tu La quốc, toàn bộ phiên dịch là đề nghị khiêu chiến Trần Ninh.
Trần Ninh biết được đám chiến thần Tu La này muốn cùng anh đánh nhau, anh khẽ mỉm cười, cũng không cảm thấy hứng thú.
Quốc chủ phu nhân Vương Uẳn cũng mở miệng nói: “Bộ trưởng Ngoại giao Tu La Quốc Cary đến thăm Hoa Hạ chúng tôi, đêm nay chính là tiệc rượu hữu nghị gặp mặt, chiến thần hai bên so đấu với nhau, chỉ sợ sẽ làm tổn hại đến quan hệ hữu nghị giữa hai nước.”
“Ngài Cary, tôi thấy loại đầu này hay là miễn đi.”
Tuy rằng Vương Uẳn đối với thực lực của Trần Ninh rất có lòng tin, nhưng chuyện liên quan đến hai nước, lớn chuyện, bà cũng không dám làm bậy bằng lòng để Trần Ninh cùng đám chiến thần Tu La quốc đánh nhau.
Thắng cũng được, nếu thua rồi, chẳng phải là mắt mặt ném ra cả thế giới sao?
Hơn nữa thua, nhất định sẽ khuyến khích chiến đấu của phái chủ chiến Tu La quốc, đến lúc đó Tu La quốc càng có thể khởi binh xâm phạm Bắc Cảnh Hoa Hạ.
Nhưng Vương Uẩn nhẫn nhịn, nhìn vào trong mắt đám người Cary, lại là biểu hiện sợ hãi, hèn nhát của Hoa Hạ.
Cary cười lạnh nói: “Tôi ngược lại cảm thấy, chiến thần hai nước tranh đấu luận bàn với nhau, cũng sẽ không làm tổn hại đến quan hệ hữu nghị giữa hai nước.”
“Trừ phi, chiến thần Hoa Hạ các vị không có lòng tin, không dám so đấu với chiến thần Tu La quốc chúng tôi.”
“Có phải sợ chiến thần Hoa Hạ các vị thua, mắt mặt ném ra cả thế giới hay không, ha ha ha…”
Lời nói của Cary vừa rơi xuống.
Đám chiến thần Tu La quốc phía sau anh ta lập tức lại một trận m ï.
Vương Uẩn cùng Trần Ninh đều nghe không hiểu những chiến thần Tu La quốc này kêu lên cái gì?
Trần Ninh lạnh lùng nói với thông dịch viên Lý Khôn bên cạnh: “Đem lời nói của bọn họ, dịch y nguyên toàn bộ, không được sửa đổi hoặc làm cho đẹp.”
Lý Khôn nghe vậy vẻ mặt khó xử: “Cái này…”.
Danh Sách Chương: