Bạch Hỗ Đường là một trong những nơi thần bí nhất Trung Hải, cũng là nơi ở của Cửu gia!
Lúc này trong phòng sách cổ xưa, Cửu gia mặc áo vải đen, khoảng năm mươi tuổi, đang luyện bút lông trước bàn đọc sách.
Chỉ thấy ông ta múa bút thoăn thoắt, mấy con chữ khí thế hùng hỗ hiện lên trên giấy Tuyên Thành: Hỗ Tiêu Sơn Hài Sau khi viết xong, trên gương mặt gầy guộc của ông ta lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Thuộc hạ Hắc Long đứng chắp tay sau lưng đã lâu ở bên cạnh, cung kính nói: “Cửu gia, thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo với ngài.”
Cứu gia tiện tay đặt bút xuống, vừa thưởng thức kiệt tác của mình, vừa nói: “Chuyện gì?”
Hắc Long nói: “Em đã làm theo dặn dò của Cửu gia, truyền lời lại cho Đổng Thiên Bảo, bảo anh ta đừng vọng tưởng bảo vệ được Trần Ninh, ra lệnh cho anh ta tối mai đưa Trần Ninh tới Bạch Hỗ Đường chịu sự trừng phạt của Cửu gia. Có điều, Đồng Thiên Bảo giống như không xem trọng lời của Cửu gia, cũng không biết anh ta có làm theo dặn dò của ngài không.”
Trong mắt Cửu gia xẹt qua tia sáng lạnh, bình tĩnh nói: “Từ trước tới nay Trung Hải đều là mỗi khu vực một bá chủ. Nhưng gần đây bá chủ của khu Tây Thành và Nam Thành đều liên tiếp có chuyện. Đồng Thiên Bảo một mình bá chiếm cả ba khu vực.
Cậu ta nghĩ cánh mình cứng rồi!”
Hắc Long nói: “Trung Hải phân thành đông tây nam bắc trung, năm khu. Một mình Đồng Thiên Bảo chiếm ba khu. Anh ta tự cho rằng mình có bản lĩnh, ngay cả lời nói của Cửu gia cũng không để vào mắt.”
Cửu gia cười ha ha: “Người không nghe lời thì nên bị đánh mông rồi!”
Mắt Hắc Long sáng lên: “Ý của Cửu gia là lần này không những phải xử Trần Ninh mà dạy dỗ luôn cả Đỗng Thiên Bảo?”
Cửu gia nhàn nhạt nói: “Chó không nghe lời thì giữ lại làm gì?”
“Hắc Long, lát nữa cậu thông báo cho bá chú Bắc Thành Trương Hoành, còn có bá chủ Thành Trung Mã Phi. Bảo bọn họ tối mai tới Bạch Hỗ Đường, cùng ta chỉnh đốn Đồng Thiên Bảo.”
“Đến lúc đó xử Đồng Thiên Bảo, Nam Thành cho Trương Hoành, Tây Thành cho Mã Phi, Đông thành còn lại ấy mà, do Hắc Long cậu phụ trách.”
Hắc Long nghe vậy thì liền có tinh thần, hưng phấn mà nói: “Vâng, Cửu gia!”
Ngày hôm sau, màn đêm buông xuống.
Trong Bạch Hỗ Đường, ánh đèn rực rỡ, bức tranh Bạch Hỗ Tiêu Sơn trên bức tường cao ba mét đó càng thêm bá khí.
Dưới tranh Bạch Hỗ Tiêu Sơn, Cửu gia mặc bộ đồ vải, đang À: .. ^ £ Z.
ngôi oaii phong trên ghê thái sư.
Thuộc hạ đặc lực Hắc Long đứng chắp tay lại sau lưng bên cạnh ông ta.
Hai bên phòng khách, lần lượt là hai khách quý tối nay, Trương Hoành và Mã Phi.
Sau lưng Trương Hoành và Mã Phi đều có máy chục thuộc hạ đứng đó. Tên nào cũng sát khí nồng nặc, vừa nhìn liền biết bọn họ đều là tinh anh của Trương Hoành và Mã Phi.
Cửu gia đã bàn xong với Trương Hoành và Mã Phi. Tối nay cùng đối phó Đồng Thiên Bảo, sau đó chia nhau địa bàn của Đồng Thiên Bảo.
Khuôn mặt béo ú của Trương Hoành lúc này tức giận nói: “Cửu gia, nghe nói Đổng Thiên Bảo có quan hệ mật thiết với Trần Ninh. Tôi thấy tối nay anh ta chưa chắc sẽ đưa Trần Ninh tới chịu chết đâu nhỉ?”
Mã Phi với khuôn mặt dài như ngựa, cười ngạo mạn: “Có lẽ tên đó bị dọa cho chết khiếp rồi, không dám tới nữa.”
Cửu gia cầm ly trà lên, nhấp một ngụm, hờ hững nói: “Nếu Đồng Thiên Bảo và Trần Ninh không tới, vậy thì qua mười hai giờ đêm, chúng ta liền trực tiếp ra tay, càn quét địa bàn của Đồng Thiên Bảo, diệt cả cậu ta và Trần Ninh!”
Hắc Long vẻ mặt hưng phấn, nóng lòng muốn thử: “Cửu gia, em thấy Đồng Thiên Bảo và Trần Ninh sẽ không dám tới nữa, chúng ta cũng đừng đợi nữa, trực tiếp hành động cho rồi.”
Hắc Long vừa nói xong, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng kinh hô: “Đến rồi, Đồng Thiên Bảo và Trần Ninh tới rồi.”
Đám người Cửu gia nhìn nhau một cái, đều có chút kinh ngạc.
Đồng Thiên Bảo và Trần Ninh thật sự tới rồi.
Chẳng lẽ Đồng Thiên Bảo biết rằng không che chở cho Trần Ninh được nên quyết định chặt đứt quan hệ, đưa Trần Ninh tới giao cho ngài trừng phạt?”
Đúng, chắc chắn là như vậy!
Lúc đám người đang nghĩ như vậy thì nhìn thấy Trần Ninh đưa hai người lực lưỡng, còn có tám thuộc hạ khác, thong dong đi vào.
Hai người lực lưỡng, một là Điền Chử, người kia là Đồng Thiên Bảo.
Còn về tám người thuộc hạ kia, trên người mỗi người đều toát ra khí chất rắn rỏi.
Tám người động tác đồng nhất, cho người khác một loại khí thế nghìn quân vạn mã.
Tám người này chính là tám thành viên tinh nhuệ nhất trong đội cảnh vệ của Trần Ninh thuộc Cảnh Bắc quân, được gọi là Bát Hỗ Vệ!
Đám người Trần Ninh, khí thế dù bất phàm nhưng đám người của Củu gia lại không hề để vào mắt.
Dù sao chỉ riếng phòng khách của Bạch Hỗ Đường thì đã có hơn một trăm năm mươi thuộc hạ.
Bên ngoài Bạch Hỗ Đường còn có năm trăm thuộc hạ có thể xông vao bát cứ lúc nào.
Phía Trần Ninh chỉ có mười hai người, là thá gì chứ?
Đám người ở trong Bạch Hỗ Đường đều nhìn vào Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo.
Cửu gia cười lạnh nói: “Đồng Thiên Bảo, xem ra cậu còn có chút thức thời, ngoan ngoãn làm theo lời của tôi, đưa Trần Ninh tới đây.”
“Nễ tình cậu thức thời, tôi tha cho cậu một mạng. Bây giò cậu giao lại hết các mối làm ăn trong địa bàn của cậu cho tôi, sau đó cút ra khỏi Trung Hải, vĩnh viễn không được bước vào Trung Hải nửa bước, cậu có ý kiến không?”
Đám người Hắc Long, Trương Hoành, Mã Phi đều nhìn Đồng Thiên Bảo.
Mọi người đều cảm thấy Đồng Thiên Bảo không dễ gì mới làm nên danh tiếng ở Trung Hải. Một câu nói của Cửu gia liền đánh cho anh ta trở về lúc đầu.
Có lẽ Đổng Thiên Bảo chắc chắn sẽ không cam tâm, sẽ phản kháng.
Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới chính là, Đồng Thiên Bảo lại cười nói: “Tôi không có ý kiến.”
Bọn họ nghe vậy thì đều ngắn ra. Rõ ràng không ngờ Đỗng Thiên Bảo sẽ không hề phản kháng mà lại đồng ý ngay.
Nhưng không ngờ, sau khi Đổng Thiên Bảo nói xong, lại bổ sung một câu: “Có điều bây giờ tôi không quyết định được, đều do thiếu gia nhà tôi quyết định!”
Thiếu gial Đám người Cửu gia đồng loạt nhìn qua Trần Ninh.
Cửu gia cười lạnh nói: “Thiếu gia nhà cậu đã là người bước một chân vào quan tài rồi. Cậu ta còn nói cái rắm à. Người đâu, tiễn Trần Ninh lên đường.”
Cửu gia vừa nói xong liền có hai bóng người nhào về phía Trần Ninh.
Hai tên này sát khí đằng đằng, khí thế hùng hồn.
Nhưng bọn chúng còn chưa đến gần Trần Ninh được thì Đồng Thiên Bảo và Điền Chử đứng bên cạnh Trần Ninh nhanh trước một bước, cùng lúc ra tay.
Rầm rằm!
Hai tên thuộc hạ của Cửu gia đồng loạt văng ra, ngã mạnh xuống đất.
Mặt bị Đỗng Thiên Bảo đắm cho một cái máu thịt nát bét. Tên còn lại, lồng ngực bị Điền Chử đá hõm vào. Hai tên đều chết ngay tại chô.
Cửu gia thấy vậy, gầm lớn: “Chúng mày dám giết người của tao?”
Trần Ninh nhéch miệng: “Tôi không những dám giết người của ông, còn dám giết cả ông, tin không?”
Cửu gia nghe vậy thì trừng lớn mắt. Ông ta cười vô cùng hung dữ: “Rất tốt, nếu như chúng mày đều chán sống thì tao chỉ đành tiễn toàn bộ chúng mày lên đường! Toàn bộ đều lên hết cho tao. Giết bọn chúng!”
Cửu gia vừa nói xong, Hắc Long, Trương Hoành, Mã Phi liền cùng với thuộc hạ của mình, sát khí đằng đằng mà nhào về phía Trần Ninh.
Ngay cả bên ngoài Bạch Hỗ Đường cũng có không ít người vác dao lũ lượt xông vào.
Trần Ninh đối mặt với vô số kẻ địch mà không hề biến sắc, lạnh lùng nói: “Bát Hỗ Vệ!”
Tám người hộ vệ, đồng loạt gầm lên: “Có!”
Trần Ninh: “GiếtI”
Tám hộ vệ đồng loạt tiến lên một bước, ý chí ngút trời, cùng hét lên: “Giết!”
Danh Sách Chương: