Tin tức Giang Nam vương Đường Bắc Đầu sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi tại khách sạn Trung Hải đang truyền khắp thành phố Trung Hải.
Tin tức này ngay lập tức làm nỗ tung toàn bộ vòng vây quyền lực ở thành phố Trung Hải, mọi người đổ xô đến dò hỏi và dùng nhiều cách thức khác nhau để có được tắm vé tham dự tiệc rượu chiêu đãi.
Địa vị của Đường Bắc Đầu ở phía Nam là không thể nghỉ ngờ.
Điều khiến Tống Sính Đình ngạc nhiên là cô cũng nhận được một lá thư mời dự tiệc chiêu đãi.
Cô nói với Trần Ninh tin vui này đầu tiên một cách vô cùng kích động: “Trần Ninh, nhân vật đứng đầu miền Nam Đường Bắc Đầu sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi thương vụ ở thành phố Trung Hải của chúng ta, hơn nữa còn gửi cho chúng ta một lá thư mời.
Trời ơi, chúng ta thật may mắn.”
Trong mắt Trần Ninh lóe lên một màu sắc kỳ lạ, theo thông tin mà anh có được, lúc trước Lưu Hạ đến gây rối cho anh chính là do Đường Bắc Đầu sai khiến.
Lưu Hạ chịu nhiều đau khổ ở Trung Hải như vậy mà sau khi hắn trở về lại không có sóng gió gì, lại còn có tin tức rằng Đường Bắc Đầu đã đích thân đến Trung Hải.
Bất kể tin tức này có phải là sự thật hay không, bữa tiệc rượu thương vụ này chắc chắn là một bữa tiệc Hồng Môn Yến, hơn nữa rất có khả năng là nhằm vào anh và Tống Sính Đình!
Vì vậy Trần Ninh khẽ nói: “Chỉ là một bữa tiệc rượu mà thôi. Có đáng để em vui vẻ như vậy không? Anh cho rằng có tham gia hay không cũng không quan trọng.”
Tống Sính Đình cười nói: “Trần Ninh, có thể anh không biết, Đường tiên sinh ở phía Nam của chúng ta có sức mạnh vô song. Nếu có thể được ông ta coi trọng, thì dù làm kinh doanh hay chính trị ở phía Nam đều thuận buồm xuôi gió.”
“Ông ta đã tổ chức một bữa tiệc rượu ở Trung Hải. Mọi người đương nhiên đều háo hức muốn giành được vinh dự tham gia bữa tiệc rượu đó.”
Tống Sính Đình đã nói nhiều như vậy, nhưng phát hiện Trần Ninh vẫn không cho là đúng như trước.
Cô chỉ có thể bất lực nói: “Dù sao có thể tham gia tiệc chiêu đãi của Đường tiên sinh cũng là một cơ hội hiếm có. Trần Ninh, tối mai anh đi cùng em đến tiệc chiêu đãi nhé.”
Trần Ninh cười nói: “Được, tối mai anh sẽ bồi vợ đi.”
Anh biết rằng tiệc chiêu đãi tối mai sẽ là một bữa tiệc Hồng Môn Yến, cũng có khả năng có thể là Đường Bắc Đầu đích thân đến thăm Trung Hải.
Nhưng anh vẫn thật sự không coi Đường Bắc Đầu ra gì, trước đó anh đã từng nói cho dù Đường Bắc Đầu xuất hiện ở trước mặt anh, anh bảo Đường Bắc Đầu quỳ xuống thì Đường Bắc Đầu cũng không dám đứng!
Làm sao bây giò anh lại sợ hãi một bữa tiệc Hồng Môn Yên nhỏ bé chứ!
Buổi tối Trần Ninh và Tống Sính Đình không về nhà ăn tối, hai người chọn đến một nhà hàng gần công viên Giang Tân dùng bữa, thật hiếm khi mới có được thế giới riêng của hai người.
Công viên Giang Tân cách tập đoàn Ninh Đại không xa, Trần Ninh và Tống Sinh Đình chọn đi bộ đến đó thay vì lái xe.
Hai người đi ngang hàng nhau trên đường lớn trồng hai hàng cây ngô đồng hai bên, khi đi ngang qua quảng trường Giang Tân thì thấy rất nhiều người đang tập thể dục.
Một ông già có thân hình cường tráng trong bộ quần áo kiểu Trung Sơn đang hăng say luyện quyền.
Mọi người đứng xung quanh vây xem đều phấn khởi cổ vũ khen hay.
Trần Ninh và Tống Sính Đình đi qua, Tống Sính Đình ngạc nhiên nói: “Thân thể ông cụ này thật khỏe mạnh, quyền đánh mạnh mẽ như hồ, bạo phát sức mạnh.”
Ông cụ mặc quần áo Trung Sơn đang tập quyền nghe tháy lời Tống Sính Đình nói thì khuôn mặt già nua có chút tự đắc, thầm nghĩ: Ha ha, thứ mà lão phu luyện là bộ kỹ năng chiến đấu đầu tiên trong quân đội Bắc Cảnh tên là Long Quyền, chính là một chiêu thức giết người thực sự. Đương nhiên là phải đầy sức mạnh bùng nổi!
Ông cụ mặc Trung Sơn đang âm thầm đắc ý.
Thì đột nhiên nghe thấy Trần Ninh dửng dưng nói với Tống Sính Đình: “Cách luyện tập này của ông ta không đúng. Cơ thể của ông ta đã luyện đến bị thương. Còn luyện thêm hai năm nữa thì ông ta nhất định sẽ chết.”
Nghe Trần Ninh nói vậy, Tống Sính Đình mở to hai mắt.
Mấy người xung quanh đang xem và ông cụ mặc áo Trung Sơn nghe thấy Trần Ninh nói vậy cũng tròn xoe mắt.
Ông cụ mặc áo Trung Sơn nghe thấy Trần Ninh nói Long Quyền mà ông luyện tập không đúng, còn nói rằng ông sẽ chết thì rất tức giận, thậm chí còn không luyện quyền tiếp nữa mà đi thẳng đến chắn trước mặt Trần Ninh và Tống Sính Đình, nghiêm nghị nói: “Chàng trai trẻ, cậu vừa nói cái gì?”
Tống Sính Đình sợ tới mức vội vàng xin lỗi nói: “Ông à, chồng cháu không biết nên ăn nói bậy bạ. Cháu xin lỗi ông, ông đừng để ý.”
Ông lão mặc áo Trung Sơn nghe vậy thì sắc mặt có vẻ tốt hơn một chút, lúc này Trần Ninh mới lãnh đạm nói: “Bà xã, không cần xin lỗi ông ấy, bởi vì lời anh nói là sự thật.”
“Em đừng nhìn hiện tại tinh thần của ông ta vẫn minh mẫn quắc thước, thật ra ông ta đã bị nội bệnh. Còn luyện thêm hai năm nữa thì sẽ đột ngột qua đời.”
Người đàn ông mặc áo Trung Sơn nghe vậy thì vô cùng tức giận: “Thật là một anh chàng hay ho, cậu có biết tôi luyện quyền pháp gì không? Sao lại dám nói năng lung tung vu khống người khác như vậy. Nếu hôm nay không giải thích rõ ràng với tôi thì cậu đừng hòng đi khỏi đây.”
Hóa ra ông già mặc áo Trung Sơn này tên là Âu Dương Hải.
Trước đây ông từng là một người giàu có nhất ở Trung Hải, lúc còn trẻ từng phục vụ ở Bắc Cảnh trong 3 năm.
Bộ quyền pháp mà ông đang luyện tập này là bộ võ thuật chiến đầu đầu tiên trong quân đội Bắc Cảnh tên là Long Quyền.
Âu Dương Hải đã sử dụng bộ Long Quyền này để hai lần vô địch hạng ba.
Ông có cảm tình sâu sắc với bộ Long Quyền này. Bây giờ lại có người bôi nhọ bộ quyền pháp này, còn nói ông sẽ đột tử sau khi tập luyện.
Ông làm sao có thể chịu nỏi, Trần Ninh nhất định phải đưa ra lời giải thích!
Trần Ninh nhìn Âu Dương Hải hùng hồ, chỉ khế nói: “Nếu tôi nhìn không nhằm thì bộ quyền pháp này của ông chính là bộ quyền pháp chiến đấu đầu tiên trong quân đội Bắc Cảnh tên là Long Quyền phải không?”
Âu Dương Hải trợn tròn mắt khi nghe thấy Trần Ninh nói vậy, vẻ mặt kinh ngạc: “Hóa ra cậu cũng nhận ra bộ quyền pháp này. Nếu cậu đã biết nguồn gốc của bộ quyền pháp này vậy thì càng phải tôn trọng hơn mới phải, không nên bôi nhọ nó.”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tôi không bôi nhọ, tôi chỉ nói sự thật.”
Âu Dương Hải không vui nói: “Vậy thì tôi phải nghe cao kiến của cậu. Nếu cậu không thể nói cho tôi biết lý do thì đừng trách tôi không khách khí với cậu.”
Trần Ninh hờ hững nói: “Nhìn thấy ông luyện bộ quyền pháp này thì chắc là cũng đã từng phục vụ trong quân đội Bắc Cảnh.
Tôi sẽ chỉ ra cho ông hai đều để có thể cứu mạng ông.”
Âu Dương Hải nghe vậy rất không phục, ông không nhìn nỏi mấy người trẻ tuổi không có bản lĩnh mà còn kiêu ngạo hiện nay.
Trần Ninh không nhanh không chậm nói: “Long Quyền là bộ kỹ thuật chiến đấu đầu tiên của quân đội Bắc Cảnh. Dựa vào tốc độ, sự ác liệt, sức mạnh bùng nỗ nên chỉ một kích là tiêu diệt được kẻ địch.”
Âu Dương Hải nghe vậy vô thức gật đầu: “Không sail”
Trần Ninh lại nói: “Năm đó quân đội Bắc Cảnh vừa mới được thành lập, giặc ngoài luôn luôn nhòm ngó. Sự ra đời của Long Quyền nhanh và mạnh mẽ này trong quân đội Bắc Cảnh là do tình hình yêu cầu.”
“Các chiến sĩ ở Bắc Cảnh năm đó thực sự đã sử dụng bộ kỹ năng chiến đấu này để lập được vô số chiến công.”
“Tuy nhiên, sau đó người ta phát hiện ra rằng mặc dù Long Quyền có tốc độ nhanh và mạnh mẽ.”
Những người xung quanh nhìn thấy vậy thì đều vô cùng kinh ngạc.
Trần Ninh lạnh nhạt hỏi: “Mỗi khi mưa gió trở trời, khớp tay chân của ông có phải là bị đau như châm kim không?”
Âu Dương Hải gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng, đúng, chính là như vậy, tôi còn tưởng rằng là bị phong thắp khớp xương…”
Trần Ninh nói: “Vết thương ẩn của ông đã đến mức rất nghiêm trọng. Ông phải ngừng luyện Long Quyền và đi khám ngay lập tức, nêu không sẽ rất khó nói.”
“Ông đến bệnh viện đa khoa quân đội ở Bắc Cảnh gặp viện trưởng Tần Thanh Bình. Nói là Trần Ninh bảo ông đến, ông ấy sẽ chữa trị miễn phí cho ông.”
Viện trưởng bệnh viện đa khoa quân đội Bắc Cảnh là lão Tần Tần Thanh Bình, được biết đến là Quốc Sĩ Vô Song!
Âu Dương Hải vốn lo lắng Trần Ninh chính là một tên lừa đảo cao minh, bây giờ không nghi ngờ gì cả.
Tần lão là Quốc Sĩ Vô Song, một bậc thầy trong lĩnh vực y học.
Vô số người giàu có nhiều tiền không có cách nào mời được ông ấy về chữa bệnh, làm sao có thể là đồng bọn của một kẻ dối trá?
Âu Dương Hải đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của Trần Ninh, trăm ngàn cảm kích cảm ơn Trần Ninh, vừa nói cảm ơn vừa nói sẽ hậu tạ Trần Ninh.
Tuy nhiên, Trần Ninh chỉ bình tĩnh nói không cần, đây là cách đối xử mà những người cựu binh của quân đội Bắc Cảnh như ông nên nhận được, sau đó anh rời đi với Tống Sính Đình.
Sau khi Trần Ninh và Tống Sính Đình rời đi, hiện trưởng chỉ còn lại Âu Dương Hải đang tràn đầy niềm tin và lòng biết ơn, còn có một nhóm khán giả qua đường.
Lúc này, một chiếc Porsche dừng bên đường, con gái của Âu Dương Hải là Âu Dương Yên lái xe đến đón ông.
Âu Dương Yên thấy biểu hiện của cha không đúng liền hỏi có chuyện gì đã xảy ra.
Âu Dương Hải kể cho con gái nghe toàn bộ chuyện vừa xảy ra, còn nói: “Ngày mai cha sẽ đến bệnh viện đa khoa quân đội Bắc cảnh để gặp Tần lão chữa trị.”
“Nhưng con giúp cha điều tra thân phận của Trần Ninh, xem xem cậu ta có gặp khó khăn gì không?”
“Cha không thích nợ người khác ân huệ. Nếu Trần Ninh gặp khó khăn gì thì chúng ta sẽ giúp cậu ta một tay, coi như trả ơn cậu ta.”
Âu Dương Yên gật đầu: “Cha, con biết phải làm sao rồi ạ.”
Danh Sách Chương: