Nhưng lúc này đột nhiên có một đốm lửa xuất hiện, giống như một viên đạn phóng tới.
Đoàng cái bắn trúng chân của Mạc Tài!
Chân của Mạc Tà bị bắn gãy xương.
Anh ta kêu thảm một tiếng, lảo đảo lùi lại phía sau.
Anh ta vừa tức giận lại vừa sợ hãi, cúi đầu nhìn ám khí vừa mới tấn công mình, đó là một mầu tàn thuốc, đúng là một tàn thuốc lá.
Mạc Tà khiếp sợ!
Ai lại có thể bắn một mẫu tàn thuốc làm gãy chân trái của anh ta vậy, quá đáng sợ rồi?
Mạc Tà nhìn theo hướng tàn thuốc bay tới, sau đó tất cả mọi người ki ợ nhìn thấy Trần Ninh đã dẫn Điển Chử, Bàng Hỗ về tới
“Là Thiếu soái, Thiếu soái đến rồi!”
Trong số quân sĩ Bắc Lương có người nhận ra Trần Ninh, không khỏi kích động mà gọi.
Đột nhiên, các quân sĩ Bắc Lương ở hiện trường đều ào ào hoan hô.
Vừa rồi khi bị bẻ gãy tứ chi anh ta cố nhịn không kêu không khóc, bây giờ nhìn thấy Trần Ninh và Bàng Hỏ, thủ trưởng và cấp trên của mình, thì ấm ức bật khóc.
Trần Ninh sằm mặt, hai con ngươi như hai ngôi sao, tỏa ra khí chất lạnh như băng.
Anh dẫn Điển Chử cùng Bàng Hồ, có cả gần một trăm quân sĩ đặc chủng, nhanh chân đi tới.
Bàng Hỗ nhìn thấy trợ thủ của mình bị hành hạ thê thảm như vậy, vừa tức giận vừa sợ hãi, dặn dò thuộc hạ dùng cáng cứu thương đưa Trần Trắn Giang đi tìm quân y chữa trị.
Bàng Hỗ an ủi Trần Trấn Giang: “Trung tá Trần, cậu cứ yên tâm dưỡng thương đi, tất cả đã có Thiếu soái làm chủ cho cậu rồi.”
Trần Trần Giang kích động đáp: “Vâng, cấp trên!”
Trần Trấn Giang nhanh chóng được quân sĩ cứu hộ đưa đi, ánh mắt của Trần Ninh nhìn về phía Lô Chiếu Anh, liếc qua hơn hai vạn quân sĩ sau lưng Lô Chiếu Anh một lượt, không nhịn được mà cười gắn.
Trần Ninh châm chọc: “Lô Chiếu Anh, tiếc cho vị trí thị tôn Bắc Lương của ông, tiếc cho việc ông xuất thân quân nhân, ông dám đem người đến tắn công căn cứ quân sự, ông muốn tạo phản sao?”
Khi Lô Chiếu Anh nhìn thấy Trần Ninh, ông ta có chút kinh ngạc, sao lại đến nhanh như thế chứ?
Thật ra ông ta không muốn trực tiếp xung đột với Trần Ninh, vì dù sao hiện giờ Trần Ninh cũng là thống soái Bắc Cảnh, hơn nữa anh còn được đích thân lão Quốc chủ Tần Hằng đề đạt, gây xung đột với Trần Ninh, nói thế nào thì ông ta cũng hơi e ngại.
Nhưng bây giờ ông ta đã rơi vào thế đâm lao thì phải theo lao, đêm nay nhất định ông ta phải đem tên phản bội Tiêu Lương đi, nếu không ông ta thật sự xong đời.
Cho nên, ông ta bình tĩnh lại.
Ông ta không chút hoang mang mà mỉm cười nói: “Thiếu soái, lời này nói sai rồi.”
“Tôi là thị tôn của Bắc Lương, không chỉ phụ trách chuyện văn hóa xã hội mà còn phụ trách trật tự trị an.”
“Gia thần của tôi, Tiêu Lương, bán đứng tôi, trộm đi món đồ quý trong nhà tôi.”
“Người phụ trách trật tự trị an như tôi, tự mình dẫn người tới bắt tội phạm, có ván đề gì sao?”
Lô Chiếu Anh nói đến đây, cười mà như không cười nhìn Trần Ninh: “Hơn nữa quân đội và chính quyền không can thiệp vào chuyện của nhau, bình thường tội phạm đều do.
chính quyền địa phương là chúng tôi quản lý, cho dù Trần Ninh cậu là Thiếu soái cao quý thì cũng không thể hỏi tới chuyện này, cũng không được can thiệp vào.”
Tất cả mọi người đều sửng sót!
Ngay cả Điển Chử và Bàng Hỏ cũng sửng sốt!
Không thể không nói, tên Lô Chiếu Anh này nói chuyện vừa có lý lại vừa có bằng chứng.
Hoa Hạ theo chế độ quân đội và chính quyền không can thiệp vào công việc của nhau, nói nghiêm chỉnh thì đúng là Trần Ninh cũng không được ngăn cả lãnh đạo địa phương dẫn người đi bắt tội phạm.
Mấy người Điển Chử và Bàng Hỗ cũng không nhịn được mà nhìn Trần Ninh, có chút lo lắng rằng Trần Ninh sẽ không ứng phó được.
Lô Chiếu Anh lại càng đắc ý mà nói: “Thiếu soái, tôi nói đã đủ rõ ràng chưa?”
“Nếu cậu không có gì để phản bác thì tôi sẽ dẫn người vào quân doanh bắt người.”
Trong mắt Trần Ninh xuất hiện ý cười gần như có như không.
Lô Chiếu Anh làm thế này, thật sự coi anh là người trẻ tuổi non nớt sao?
Trần Ninh khẽ mỉm cười: “Lô thị tôn nói đúng, đúng là tôi không có quyền can thiệp vào việc ông bắt tội phạm, cũng không thể xen vào hành động của ông.”
Lô Chiếu Anh mừng như điên: “Ha ha, nếu đã như vậy, tôi sẽ cho người vào trong bắt người.”
Lô Chiếu Anh đang định lệnh cho thuộc hạ vào trong bắt Tiêu Lương!
Đột nhiên Trần Ninh lại thản nhiên nói: “Tôi nói là trong trường hợp thông thường, có điều tình hình hiện giờ hơi đặc biệt, có lẽ là tôi có quyền can thiệp đấy.”
Nụ cười của Lô Chiếu Anh khựng lại, cả giận nói: “Cậu có ýgi?.
Danh Sách Chương: