Mục lục
Chiến Long Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Khi Điển Chử và Bát Hỗ Vệ nhìn thấy A Ti cầm kiếm xông lên họ đã định tiền lên ngăn cản.

Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Chính là người này đã phế lão Long sao?”
“Không cần cản anh ta, để anh ta lên đi!”
Điển Chử và Bát Hỗ Vệ lùi lại ngay lập tức.

A Tỉ cười lạnh nhìn Trần Ninh: “Anh là người kiêu ngạo nhất mà tôi từng thấy.

Tôi hy vọng anh có thể có đủ sức mạnh để sánh ngang với tôi.”
Nói xong, hắn ta liền di chuyển với tốc độ cực nhanh.

Mọi người tại hiện trường chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một cái, A T¡ đã tới trước mặt Trần Ninh, thanh kiếm mỏng sắc bén trong tay như sắm sét xuyên qua cổ Trần Ninh.

Trần Ninh hơi xoay người sang một bên, tránh được thanh kiếm sắc bén.

Thanh kiếm mỏng manh của A Ti đã xuyên qua một cây cột trụ trong phòng khách!
Cổ tay hắn ta khẽ run lên và với một tiếng nỗ mạnh cây cột trụ đột ngột bị bẻ gãy.

Động tác của hắn ta không hề dừng lại, bước vòng ra, thanh kiếm sắc bén lại đâm vào Trần Ninh như một con rắn độc.

Vẻ mặt Trần Ninh thoải mái, anh chỉ giống như đi dạo trong sân nhàn nhã, lại tránh được.

Công kích của A Ti giống như thủy ngân lan tràn đổ xuống đất, kiếm sắc đâm chém liên tục, trong nháy mắt hắn ta đã tắn công Trần Ninh hơn chục lần.


Sắc mặt Trần Ninh bình tĩnh, dưới chân đi vài bước nhỏ mà đã khiến công kích như sóng của A Ti thất bại.

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tin đồn A Tỉ đi đến đâu thì xác kẻ địch khắp nơi, máu chảy thành sông, giống như am phủ địa ngục chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi.”
Chỉ có vậy thôi!
Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều tỏ ra sửng sốt khi nghe Trần Ninh đánh giá về A TI.

A T¡ cũng hoàn toàn bị Trần Ninh chọc tức, cổ tay hất một cái, thanh kiếm sắc bén lập tức hóa thành một ngàn bóng kiếm, giống như bầu trời đầy rắn bạc.

Hàng ngàn ánh kiếm bao phủ Trần Ninh rơi xuống, sau đó hợp thành một cái, lại biến thành một thanh kiếm sắc bén.

Thanh kiếm sắc bén như một dải ánh sáng xuyên qua mặt trời lao thẳng về phía Trần Ninh, không thể ngăn cản.

Nhìn thấy thủ đoạn của A Ti, Vũ Văn Uyên và những người khác không khỏi vui mừng phần khích: “Hay!”
Còn Long Nhiếp, Long Giai Lâm, Trương Như Vân, và những người khác lại hiện lên vẻ mặt lo lắng vì sợ rằng Trần Ninh không thẻ chống lại thanh kiếm mạnh mẽ của A Ti.

Trần Ninh giơ tay, búng ngón tay một cái.

Cạch!
Với một tiếng nổ lớn, thanh kiếm sắc bén trong tay A Tỉ vỡ tan như thủy tinh.

Đồng tử A Ti lập tức mở to, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Trần Ninh không chỉ bẻ gãy thanh kiếm sắc bén của hắn ta mà còn là chỉ dùng ngón tay mà đã có thể bẻ gãy thanh kiếm sắc bén thành nhiều mảnh.

Đây quả là một sức mạnh đáng sợ, kể cả là Chiến Thần thì có khi cũng không bằng được như vậy đúng không?
Khi Long Nhiếp và những người Long gia thấy cảnh này, trong mắt đều là kích động, nhìn đến mức nhiệt huyết sôi trào.

Lợi hại, thật quá lợi hại.

Chiến Thần chính là Chiến Thần, chỉ một gia tộc Vũ Văn nho nhỏ, ở trước mặt thiếu soái căn bản chẳng đáng gì.

Trần Ninh dùng ngón tay đập nát thanh kiếm của đối thủ, rồi đánh bật trở lại vào lòng đối phương, còn dùng cùi chỏ đánh vào ngực đối phuong.

Bùm!
Một lực mạnh vô song truyền vào ngực A Ti qua cùi chỏ của Trân Ninh.

Da và xương của A Ti vẫn còn nguyên vẹn, nhưng các cơ quan nội tạng trong khoang ngực của hắn ta đã bị vỡ nát bởi sức mạnh đáng sợ này.

Bịch bịch bịch!
A Tỉ rút lui sáu bảy bước liên tiếp mới ổn định được thân hình.

Hai tai, hai mắt, mũi, và miệng của hắn ta chảy rất nhiều máu, ngơ ngác thất thần.

Vậy mà đã thất khiếu chảy máu, chết rồi!
Cái gì?
Vũ Văn Uyên thất thần đứng bật dậy, hai mắt mở to, tựa hồ muốn nhìn chằm chằm xem cảnh tượng trước mắt có phải là thật không?

A Ti giết người như chớp, chưa từng có ai mạnh hơn trong địa ngục của A Ti!
Vậy mà lại bị Trần Ninh tiêu diệt như vậy sao?
Sự kiêu ngạo của Vũ Văn Uyên vừa rồi đã biến mắt, thay vào đó là một nỗi sợ hãi sâu sắc.

Ông ta kinh hãi nhìn Trần Ninh, thất thanh nói: “Cậu!”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Không phải ông nói muốn trấn áp Tập đoàn Ninh Đại của chúng tôi, còn muốn ức hiếp vợ tôi, giết tôi sao? Tới đi!”
Vũ Văn Uyên kinh hãi nhìn Trần Ninh, nghiền răng nghiền lợi quát: “Tất cả mọi người liên thủ với tôi.

Giết bọn hắn, tôi sẽ có trọng thưởng.”
Ngay lập tức, đám thuộc hạ của gia tộc Vũ Văn xung quanh họ đều thi nhau rút kiếm và các vũ khí khác.

Sau đó gầm lên và lao về phía mấy người Trần Ninh.

Điển Chử trầm giọng nói: “Bảo vệ chủ thượng!”
Bát Hỗ Vệ mặc bộ đồ màu đen, bởi vì cơ thể cường tráng mà càng làm cho bộ đồ đen thêm phần hiệu ứng đồng loạt tiến lên, đồng thanh hét lên: “Giết!”
Các động tác của Bát Hỗ Vệ rất gọn gàng và đồng đều, mặc dù chỉ có tám người, nhưng lực lượng của họ như một ngàn quân.

Nhóm thuộc hạ của Vũ Văn Uyên này đều là những cao thủ ưu tú trong gia tộc Vũ Văn, mỗi người đều có những kỹ năng riêng biệt.

Nếu chống lại những người bình thường, một thuộc hạ ưu tú của gia tộc Vũ Văn có thể chế ngự được mười người đàn ông bình thường.

Ba trăm tên thủ hạ ưu tú của gia tộc Vũ Văn tại hiện trường là quá đủ để đối phó với ba nghìn đám đông.

Đáng tiếc, đối thủ mà chúng gặp hôm nay lại là đội cận vệ của Trần Ninh.

Hơn nữa còn là đội trưởng đội cận vệ của Trần Ninh và là tám hộ vệ mạnh nhát trong đội.

Chưa kể Điển Chử đã là người trải qua hàng trăm trận chiến, còn là ông vua súng đạn.

Đến cả từng người trong Bát Hỗ cũng là tinh anh được chọn từ hàng chục nghìn binh sĩ.

Những tên thư hạ ưu tú của gia tộc Vũ Văn này nếu ức hiếp người thường thì cũng không thành vấn đề, nhưng đối mặt với chín chiến sĩ là Điển Chử và Bát Hỗ Vệ thì hiển nhiên là có vẻ hơi không đủ.

Cả Điển Chử và Bát Hỗ Vệ đều có phong cách chiến đấu quân sự điển hình.

Hành động đơn giản và rõ ràng, đánh nhanh thắng nhanh, đánh thẳng vào các điểm trọng yếu của kẻ thù, không có bất kỳ thủ đoạn cầu kỳ, theo đuổi sức mạnh và tốc độ tối đa, cố gắng giết đối thủ bằng một chiêu.

Chỉ thấy Điển Chử và Bát hỗ như hỗ trong bầy cừu, giết giặc bay loạn xạ.

Đám người của gia tộc Vũ Văn hét lên và rơi xuống với tốc độ đáng kinh ngạc.

Thỉnh thoảng còn có vài tên nhân cơ hội hỗn loạn định xông vào Trần Ninh và Long Nhiếp thì bị Trần Ninh thuận tay đánh chết.

: Không lâu sau, toàn bộ người của Vũ Văn gia tộc năm trong vũng máu, hoặc chết hoặc bị thương.

Vũ Văn Uyên đứng nguyên tại chỗ, không thể tin được cảnh tượng như địa ngục Tu La trước mắt, ông ta cảm thấy mình như rơi vào động băng, tay chân lạnh ngắt.


Ông ta kinh hãi nhìn Trần Ninh, run rẩy nói: “Có kỹ năng đáng sợ như vậy, cùng một đám thủ hạ cường hãn như vậy! Cậu rốt cuộc là ai? Nhất định sẽ không đơn giản chỉ là một đứa trẻ bị người Trần gia đuổi ra khỏi nhà.”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là ông đã đắc tội tôi.”
Vũ Văn Uyên nhìn ánh mắt lạnh lùng của Trần Ninh, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, kinh hãi nói: “Cậu muốn làm gì, tôi là tam gia của gia tộc Vũ Văn.

Nếu cậu dám động vào tôi, vương tộc Vũ Văn của chúng tôi sẽ không buông tha cho cậu.”
Trần Ninh giễu cọt: “Tôi đã giết người của Vũ Văn gia tộc các ông máu chảy thành sông rồi, ông nói xem tôi có dám động vào ông không?”
Sắc mặt Vũ Văn Uyên lại biến đổi trầm trọng, còn chưa đợi ông ta nói gì thì Trần Ninh đã xua tay: “Phế ông ta!”
Điển Chử tự mình ra tay, rắc rắc vài tiếng, tay chân của Vũ Văn Uyên trực tiếp bị đánh gãy.

“AI”
Vũ Văn Uyên bị gãy tay chân ngã xuống đất, hét lên đau đớn dọa người.

Trần Ninh cao cao tại thượng nhìn Vũ Văn Uyên bị phế bỏ tay chân, lãnh đạm nói: “Đây là tôi thay cho lão Long trả lại cho ông!”
Trần Ninh nói xong, quay đầu nhìn Long Tiếu đang ngồi trên xe lăn, nhẹ giọng nói: “Ông ta đã bị tôi phé rồi.

Tôi sẽ giao cho ông quyết định xem cuối cùng nên xử lý thế nào.”
Long Nhiếp cảm kích nghẹn ngào: “Cám ơn Trần tiên sinh đã trả thù cho Long gia chúng tôi!”
Nói xong, ông ta nhìn Long Gia Lâm nghiêm nghị nói: “Súc sinh này đêm qua đã giết 16 người trong Long gia, làm bị thương rất nhiều người trong Long gia, còn cưỡng hiếp mẹ cháu.”
“Cha cháu chết trẻ, ông cũng già rồi.

Từ nay về sau, Long gia đều trông cậy vào cháu.

Vậy cháu hãy quyết định xử lý người này thế nào đi.”
Nghe vậy, Long Giai Lâm nhặt một con dao bị gãy trên mặt đất, bước từng bước về phía Vũ Văn Uyên bị gãy tay và chân.

Vũ Văn Uyên nhận ra điều gì đó, sợ hãi kêu gào: “Cô muốn làm gì, cầu xin cô, cầu xin cô đừng…”
Xoetl Long Giai Lâm chỉ bằng một nhát dao cắt đứt đường con cái Ẵ của Vũ Văn Uyên, hung hăng nói: “Đây là để trả lại công bằng cho mẹ tôi!”
“AI”
Tiếng hét của Vũ Văn Uyên lại vang lên.

Long Giai Lâm còn chưa can tâm, cô lại chém một nhát lên người Vũ Văn Uyên, máu chảy đầm đìa, cô hận thù nói: “Còn nhát này là để thay ông ba của tôi!”
“Nhát này là thay chú ba của tôi!”
“Nhát này là thay anh họ của tôi!”
“Nhát này là…”
Cuối cùng, Vũ Văn Uyên đang sống sờ sờ thật sự bị Long Giai Lâm chém từng nhát từng nhát một mà chết, thật chính là thiên đạo luân hồi!
Trần Ninh có chút cảm động, Long Giai Lâm có chút không đơn giản, chẳng trách Long Nhiếp lại chọn giao công việc đại nghiệp khổng lồ của gia tộc cho Long Giai Lâm.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK