Nói xong, Trần Ninh sải bước về phía võ đài.
Trương Thiên Kiện cùng nhóm thuộc hạ của mình nhìn Trần Ninh thực sự bước lên võ đài, đều không nhịn được mà bộc lộ ra nụ cười đắc ý.
Trợ thủ đắc lặc Lôi Long nịnh bợ nói: “Ông chủ thật là trí tuệ hơn người.”
“Tuỳ tiện tốn chút tiền, không tốn chút công sức nào, lập tức có thể giết chết Trần Ninh báo thù.”
Trương Thiên Kiện híp mắt cười nhìn về phía võ đài, đắc ý nói: “Đây gọi là nhân địa thi sách, xem thời hành sự.”
“Trần Ninh hình như không biết sự lợi hại của Hắc vương.”
“Hắc vương này đã từng là ông vua bắt bại của cuộc thi quyền anh ngằm thế giới.
Mặc dù bây giờ không còn ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng những cường giả bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta.
Chúng ta chờ cú đắm mạnh mẽ của Hắc vương dành cho Trần Ninh đi.”
Giờ này khắc này!
Trần Ninh bước lên sàn đấu.
có người nào đó trên khán đài đã nhận ra Trần Ninh và thốt lên: “Chính là ngài ấy, ngài ấy là chiến thần Bắc Cảnh!”
“Trời ơi, thực sự là chiến thần!”
Trần Ninh cùng Tống Sính Đình cử hành hôn lễ long trọng.
Không ít nhân vật xã hội thượng lưu từ Trung Hải đã đến tham dự, vì vậy nhiều người có mặt tại hiện trường đã nhận ra Trần Ninh, sau đó là tiếng reo hò phần khích ngay lập tức.
Hắc vương nhe răng cười nhìn Trần Ninh.
Không chỉ là nhà vô địch thế giới mà anh ta còn chiếm ngồi vị quán quân trong giải đấu quyền anh thế giới trong một thời gian dài.
Không biết đã giết chết bao nhiêu người, kể cả chiến thần đến từ Đông Doanh hay phía đông Đại Hàn.
Chiến thần Trung Hoa ở trước mặt, hắn hoàn toàn không để vào mắt.
Ban tổ chức chương trình truyền hình “Võ Lâm Cao Thủ”
không ngờ rằng Hắc vương lại đổi ý giữa chừng và đánh trọng thương cao thủ người Hoa Hạ là Chiến Hồ.
Họ thậm chí còn không ngờ rằng Hắc vương sẽ làm cho chiến thần Hoa Hạ phải xuất hiện, cùng anh đánh một trận đọ sức.
Ban tổ chức chương trình ngay lập tức đánh hơi được cơ hội kinh doanh và nhận ra sai lầm đáng tiếc, ngay lập tức sắp xếp phát sóng trực tiếp trận đấu, Chiến Hỗ vốn dĩ ngã trên mặt đất, đang hấp hồi, nhưng nhìn thấy Trần Ninh, anh ta lại dùng sức đứng lên, cúi đầu xấu hỗổ và nói một cách yếu ớt: “Yết kiến Thiếu soái, tôi đã khiến cho quân Bắc Cảnh mất mặt rồi.”
Trần Ninh hờ hững nói: “Biết mất mặt, từ sau đừng đánh cờ hiệu quân Bắc Cảnh tham gia loại thi đấu mang tính chất giải trí này nữa.”
“Thắng không vinh quang, thua càng mắt mặt.”
Chiến Hỗ cúi thấp đầu, giọng run run trả lời: “Vâng!”
Vài nhân viên chữa bệnh và chăm sóc của tổ tiết mục đi tới, đưa Chiến Hổ xuống dưới đài.
Ánh mắt Trần Ninh dừng trên người Hắc vương, lạnh lùng nói: “Người ngu ngốc, anh hù doạ con gái tôi rồi.”
“Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, bây giờ anh phải bắt chước vượn gô -ri – la, pha trò làm cho con gái tôi cười, tôi sẽ tạm tha thứ cho anh.”
Cái gì?
Hắc vương nghe vậy ngây người.
Trương Thiên Kiện và đám thuộc hạ của anh ta nghe vây cũng đều kinh hãi.
Toàn bộ khán giả trên khán đài đều kinh hãi.
Ngay cả Tống Sinh ĐÌnh là người một nhà cũng phải ngơ ngác nhìn.
Hắc vương lấy lại tinh thần, phẫn nộ đầy mặt, dùng tiếng – phổ thông khác thường chửi: “Mày coi tao là con khỉ sao, chết đi cho tao.”
Hắn nói xong, giơ lên quyền phải, hung hăng đấm một quyên về phía đâu Trân Ninh.
“Tốt.”
Ở dưới khán đài, Trương Thiên Kiện nhìn thấy Hắc vương tung một đòn này nhịn không được mà vỗ tay cổ vũ, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt phẫn nộ của mọi người xung quanh.
Mặt Trần Ninh đối diện với một quyền kinh người này của Hắc vương, không tránh cũng không thay đổi, nâng tay đánh ra một quyền.
“HIGH”..”
Nắm đắm hai người giống như hai khối xích chuỳ nghênh diện mà tiến tới, hung hăng đâm vào nhau, phát ra tiếng vang nặng nề như tiếng sắm.
Răng rắc răng rắc răng rắc…
Một âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên.
Tay phải của Hắc vương cứ thể mà gãy, cả cánh tay phải đều trở nên lỏng lẻo.
“SA Hắc vương kêu thảm thiết lùi máy bước mới đứng vững..
Danh Sách Chương: