Phía bắc, thành phố Ký Châu.
Tại phòng sách, phu nhân Hải Tâm đang nói chuyện với quản gia Vương Phúc.
Bà Hải Tâm khẽ cau mày: “Ông nói Ba Triệt quân phiệt Thiên Trúc không những không giết Trần Ninh, mà còn ở lại Giang Nam?”
Vương Phúc cười gượng đáp: “Không sai, lão nô cũng không ngờ tới.”
Bà Hải Tâm nghỉ ngờ hỏi thêm: “Chuyện gì vậy, Trần Ninh bị khai trừ khỏi nhà họ Trần là không có cơ sở.”
“Ngay cả khi hắn ta có đạt được một số thành tựu ở nước ngoài trong những năm gần đây, thì cũng không có lý do gì để hạ bệ được một tên ngoại tộc như Ba Triệt!”
Vương Phúc nói: “Tên nhóc đó đúng là may mắn.
Ba Triệt đã dẫn theo một lượng lớn hộ về vào nước ta.
Ngoài ra, còn bí mật cử 5..
binh lính cải trang thành lính đánh thuê lẻn vào vùng biển Giang Nam để hỗ trợ ông ta bất cứ lúc nào.”
“Nhưng hành vi của ông ta đã gây ra sự chú ý cho quân đội Hoa Hạ.”
“Nghe nói thiếu soái Bắc Cảnh đích thân hạ lệnh, điều quân quét sạch quân ẩn nắp ở vùng biển Giang Nam.”
“Ba Triệt cũng đã bị bắt.
Sau khi xử phạt, ông ta sẽ bị đưa trở lại Thiên Trúc.”
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt bà Hải Tâm, bà chậm rãi nói: “Tên tiểu tử này đúng là tốt số, vậy cũng để nó trốn được nạn này.”
Vương Phúc thì thào: “Thưa phu nhân, xem ra muốn giết Trần Ninh thì phải tự mình ra tay!”
Bà Hải Tâm điềm nhiên nói: “Ngày mai là đại thọ 60 tuổi của lão gia.
Đợi qua đại thọ rồi hẳn nói, hãy để Trần Ninh sống thêm vài ngày nữa.”
Vương Phúc gật đầu: “Vâng!”
Giang Nam, thành phố Trung Hải.
Trần Ninh đang dạo bước ở nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan.
Bên cạnh là Điển Chử báo cáo cho Trần Ninh.
Điển Chử nói với Trần Ninh, rằng Ba Triệt đã phải chịu đựng nỗi xấu hỏ, tủi nhục, còn bị trói trở lại Thiên Trúc.
Thiên Trúc cảm thấy mát thể diện, liền cắt chức của Ba Triệt.
Đồng thời tống Ba Triệt vào tù, cuộc đời Ba Triệt coi như chấm dút.
Trần Ninh nghe xong cười cười: “Là hắn tự chuốc lấy.”
“Đúng rồi.
Lúc trước khi dời mộ mẹ tôi trở lại núi Ngô Đồng, tôi đã từng dặn người nhà họ Trần phải quỳ trước mộ mẹ tôi ba ngày ba đêm, để sám hồi lỗi lầm.”
: “Bây giờ đã nửa tháng trôi qua, bên nhà họ Trần phản ứng thế nào?”
Điển Chử nói: “Nhà họ Trần không có ý định quỳ ở mộ mẹ người để thú tội.
Hơn nữa, nhà họ Trần cũng không nghĩ tới việc sám hồi.”
“Trần Hùng vẫn đang sống cuộc sống của một người giàu có.
Ông ta dường như không biết có xảy ra chuyện này?”
Trần Ninh ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Anh chậm rãi nói: “Thế con hồ li tinh kia ở đâu?”
Điển Chử nói: “Bà ta cũng không có ý ăn năn, mà ngược lại muốn muốn anh chết càng sớm càng tốt.”
Trần Ninh trong mắt lóe lên một tia sát ý: “Ha ha, Trần Hùng và mụ hồ ly tỉnh đấy năm xưa đã đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà.
Khiến mẹ tôi chết vì uất hận.
Bây giờ bà ta đã không hối cãi, còn muốn giết tôi nữa?”
Điển Chử cúi đầu nói: “Trong mắt bà ta, tuy rằng anh đã bị Trần Hùng đuổi ra khỏi nhà.
Nhưng bà ta vẫn sợ một ngày nào đó, Trần Hùng lúc về già nhớ lại sẽ đón anh về nhà họ Trần.”
“Bà ta càng sợ rằng sau khi về nhà họ Trần, anh sẽ kế thừa cơ nghiệp của Trần gia.”
“Cho nên, mấy năm nây bà ta lén lút cử người theo dõi anh, là muốn cố gắng loại bỏ anh.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Hừ, bọn họ chán sống rồi!”
Trần Ninh chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Nếu tôi nhớ không lầm, ngày mai là sinh nhật của Trần Hùng đúng không?”
Trần Hùng, chính là bố ruột của Trần Ninh.
Để kết hôn với ả hồ ly tinh Hải Tâm.
Ông ta đã đuổi Trần Ninh và mẹ của Trần Ninh ra khỏi nhà.
Điển Chử nói: “Đúng, là sinh nhật lần thứ 60 của ông ấy.”
Trần Ninh nhếch miệng: “Cậu giúp tôi chuẩn bị quà sinh nhật đem qual”
Điển Chử ngắng đầu, mở to mắt nhìn Trần Ninh, sau đó cúi đầu cung kính nói: “Vâng!”
Ngày hôm saul Dinh thự của gia đình họ Trần, thành phố Ký Châu.
Từng dãy đèn rực rỡ, không khí náo nhiệt khắp mọi nơi.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 60 của gia chủ Trần Hùng.
Có vô số chức sắc đã đến chúc mừng sinh nhật ông.
Hôm nay, Trần Hùng mặc bộ Bách Phúc Đường.
Bên cạnh ông là người vợ kế 40 tuổi Hải Tâm, con trai Trần Kiếm Đông và những người hầu trong gia đình đang tiếp đãi những vị khách quý đến chúc mừng đại thọ.
“Xin chúc mừng!”
“Cung chúc Trần lão gia Phúc Như Đông Hải, Thọ Tỉ Nam Sơn!”
Người đến chúc mừng sinh nhật Trần Hùng, có cả những người có máu mặt trong giới ngầm ở phía bắc thủ đô.
Trần Hùng kiêu hãnh đầy mãn nguyện.
Trần gia có thể từ Đông Hải đến phía Bắc lập nghiệp, và thiết lập chỗ đứng để trở thành người khổng lồ của phía bắc.
Trần Hùng khá tự hào về thành tích của mình!
Chỉ là từ lâu ông ta đã quên mắt rằng, nếu không có sự hỗ trợ của vợ cũ, ông ta sẽ không có ngày hôm nay.
Đại quản gia Vương Phúc lúc này đi tới, cung kính nói: “Lão gia, phu nhân, thiếu gia, khách đến cả rồi, thời gian cũng gần đến.
Có phải nên gọi đầu bếp bắt đầu dọn món khai tiệc không ạ?”
Trần Hùng mỉm cười và gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài xuất hiện một nhóm người.
Họ lớn tiếng nói rằng đến đây để tặng quà cho Trần lão gia.
Hôm nay là ngày vui của Trần Hùng, nên không có lý do gì để từ chối khi có khách đến tặng quà.
Ông ta vui vẻ nói: “Là ai đến tặng quà? Kêu bọn họ trình vào đây.”
Điễn Chử cùng mười tám người đàn ông mặc vest đen bước vào.
Trên tay mỗi người đều cầm một bức họa cuộn tròn.
Vô số khách có mặt tại đây đã thốt lên khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Trời ơi, là ai tặng quà vậy? Long trọng thế này…”
“Đúng vậy, 18 người đang cầm một bức họa trên tay.
Đó hẳn là 18 bức tranh của thư pháp gia nỗi tiếng chăng!”
“Chậc chậc, xuất thủ bát phàm nhỉ.
Tràn lão gia đúng là nở mặt nở mày.”
Trần Hùng, bà Hải Tâm và những người khác, vô cùng đắc chí khi nghe những lời cảm thán của các vị khách.
Điễn Chử không báo danh tính, chỉ ra lệnh cho mười tám người đàn ông phía sau xếp hàng, rồi lớn tiếng nói: “Mở quà ra cho Trần Lão gia và Hải Tâm phu nhân xem.”
Chà!
Mười tám người, với mười tám bức họa trong tay, đồng loạt mở ra.
Phong cách của mười tám bức họa rất thống nhất.
Nhưng chúng đều là địa ngục, và là 18 tầng địa ngục.
Mỗi bức tranh là một tầng địa ngục, và ở mỗi tầng địa ngục đều có các quỷ sai đang hành hạ một người đàn ông và một phụ nữ.
Nào là địa ngục núi gươm đao, địa ngục chảo dầu, cái gì cũng có.
Trần Hùng, bà Hải Tâm và quan khách có mặt tại hiện trường đều choáng váng.
Sinh nhật lần thứ 60 của Trần lão gia, một ngày tốt lành như thế, vậy mà ai đó đã gửi tranh về 18 tầng địa ngục.
Có ý gì chứ!
Trần Hùng chưa kịp nỗi giận, lập tức có người kêu lên: “Nhìn kỹ đi, mỗi bức tranh địa ngục, đều có đôi nam nữ bị ma tra tấn, đó chính là Trần lão gia và phu nhân Hải Tâm!”
Cái gì!
Trần Hùng và bà Hải Tâm nhanh chóng xem kỹ bức tranh địa ngục một cách cần thận.
Quả là trong mười tám bức tranh về địa ngục, người bị tra tấn chính là cả hai.
Trần Hùng và phu nhân Hải Tâm run lên vì tức giận.
Họ đang định sai người xử lý nhóm người Điển Chử.
Nhưng lúc này, ngoài cổng sân trước lại có thêm nhóm khác xông vào.
Những người này đều khoác lên mình áo tang.
Họ bật nhạc đám tang người chết và khiêng quan tài vào.
Có người điên cuồng rải tiền âm phủ, một số khác thì khóc bù lu bù loa: “Trần Hùng, Hải Tâm phu nhân, hai người chét thật thảm quá…”
Mọi người chết lặng!
Bà Hải Tâm tái mặt và run rẫy vì tức giận.
Trần Hùng tức giận đến mức huyết áp tăng vọt.
Thái dương nhảy dựng lên, suýt nữa nôn ra máu hôn mê.
Danh Sách Chương: