Sau bữa tối, Tần lão chào tạm biệt gia đình Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Sau đó ngồi chuyên cơ quay trở lại Bắc Cảnh.
Trần Ninh và Tống Sính Đình vừa mới tiễn Tần lão đi xong thì mấy người nhà Tống Thanh Tùng cùng với Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình đã tới rồi.
Cả nhà Tống Sính Đình nhìn thấy Tống Thanh Tùng và những người khác đều mang vẻ mặt ảm đạm và phức tạp thì đều nhận ra rằng đã xảy ra chuyện gì đó.
Quả nhiên sau khi cùng mọi người ngồi xuống, Tống Thanh Tùng nói thẳng với Tống Sính Đình: “Tiểu Đình, trên công trường xảy ra tai nạn an toàn nghiêm trọng như vậy tại sao cháu không thảo luận với mấy cổ đông chúng ta đầu tiên?”
Tống Sính Đình nghe vậy bèn giải thích: “Ông, bác cả và chú ba, cháu vẫn luôn bận giải quyết vụ tai nạn về an toàn ở công trường tối qua.”
“Máy cô đông các vị lúc đầu vốn dĩ đồng ý không tham gia quản lý công ty, vì vậy cháu dự định xử lý tình huống khẩn cấp trước, sau đó sẽ cùng mấy cổ đông các vị gặp gỡ các vị cổ đông khác để bàn bạc chuyện tiếp theo.”
Tống Thanh Tùng liếc mắt: “Vậy cháu xử lý thế nào rồi?”
Tống Sính Đình cho biết: “Tất cả các công nhân bị thương đã thoát khỏi nguy hiểm và sự cố an toàn lần này đã được kiểm soát.”
“Việc tiếp theo chính là theo dõi việc điều trị cho các công nhân và bồi thường cho các công nhân bị thương. Đây cũng là điều cháu định thảo luận với mấy người.”
Tống Thanh Tùng sốt ruột nói: “Ông cũng không cần cháu nói cho ông biết từng chỉ tiết về tiền thuốc men, tiền đền bù, tổn thất công trường, … . Cháu cứ nói thẳng cho ông biết, lần này công ty Ninh Đại lỗ bao nhiêu?”
Tống Sính Đình nhỏ giọng nói: “Ước tính sơ qua là tổn thất hơn một trăm triệu tệ!”
Khuôn mặt của Tống Thanh Tùng và những người khác trở nên rất khó coi, nhà bọn họ sở hữu rất nhiều cổ phiếu, công ty Ninh Đại lỗ hơn một trăm triệu tệ thì họ cũng phải lỗ hàng chục ngàn vạn tệ.
Tống Trọng Hùng lạnh lùng nói: “Nghe nói cục quản lý khẩn cấp Trung Hải đã thành lập một đội điều tra và đang điều tra nguyên nhân vụ tai nạn.”
“Nếu tai nạn đó là do vấn đề quản lý của Ninh Đại thì cháu phải chịu trách nhiệm lớn nhất.”
Tống Sính Đình gật đầu: “Vâng!”
Tống Trọng Bình cũng mở miệng nói: “Điều nghiêm trọng hơn là sau sự cố mắt an toàn của công ty Ninh Đại, lãnh đạo thành phố cảm thấy công ty Ninh Đại không đủ năng lực để thực hiện dự án trung tâm thương mại Hải Đường nên đã định chuyển nhượng dự án trung tâm thương mại Hải Đường cho công ty khác phụ trách phải không?”
Tống Sính Đình nghe vậy thì mở to mắt, lắc đầu nói: “Đây là tin đồn, ít nhất cháu chưa được bất kỳ lãnh đạo thành phố nào thông báo.”
Tống Thanh Tùng hừ lạnh nói: “Tiểu Đình, lần này cháu làm ra chuyện lớn như vậy. Chưa kể công ty thua lỗ nghiêm trọng, còn có thể khiến công ty mắt hết dự án đang phụ trách.”
“Ông và bác cả, chú ba của cháu đều vô tội, không thể đền tội cho sự sơ suất của cháu!”
Tống Sính Đình cau mày: “Ông nội, ông nói vậy là ý gì?
Tống Thanh Tùng ngắng đầu hát hàm lạnh lùng nói: “Không có ý gì, tức là chúng ta cho rằng cháu phải tự mình chịu trách nhiệm về khoản lỗ này. Hơn nữa chúng ta còn muốn trả lại số cổ phiếu đang nắm giữ và hoàn lại toàn bộ 900 triệu tệ tiền vốn mà chúng ta đã đầu tư vào công ty.”
Tống Sính Đình nghe vậy thì thất thanh: “Cái gì? Lúc đầu ông nội và bác cả, chú ba tự mình hỏi mua cổ phiếu. Bây giờ xảy ra chuyện, mấy người lại không muốn cùng chịu lỗ mà còn muốn rút toàn bộ cỗ phiếu ra sao?”
Tống Thanh Tùng lạnh lùng nói: “Đúng vậy, chúng tôi sẽ trả lại tất cả cổ phần cho cô. Chúng tôi đã đầu tư 900 triệu mua cổ phần. Cô phải trả lại không thiếu một xu cho chúng tôi.”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ lúc này cũng vừa lo lắng vừa tức giận.
Đám người Tống gia này ức hiếp người thật quá đáng.
Càng tồi tệ hơn là tai nạn an toàn này gây ra tổn thất nghiêm trọng.
Tống Thanh Tùng và những người khác lại còn trả lại toàn bộ cổ phiếu của họ để rút hét tiền vốn về. Khi đó tài chính của công ty Ninh Đại sẽ có vấn đề.
Tống Sính Đình lo lắng nói: “Ông ơi, mấy người thế này là không tuân thủ quy tắc rồi. Cho dù có ra tòa thì cũng sẽ thua kiện.”
Tống Thanh Tùng nghe vậy thì vô cùng tức giận: “Mẹ kiếp, cô muốn đưa ông nội, bác cả và chú ba của cô ra tòa sao?”
Tống Trọng Hùng hừ lạnh: “Ha ha, Tống Sính Đình, cánh của cô bây giờ cứng rồi, không thèm quan tâm đến cả ông nội, bác cả và chú ba của cô sao?”
Tống Sính Đình đương nhiên cũng không định đưa ông nội, bác cả và chú ba ra tòa.
Nếu làm như vậy thì cho dù có thắng kiện, Tống gia cũng sẽ trở thành trò cười trong giới thương nhân Trung Hải.
Hơn nữa, cứ coi như cô thắng kiện, ông nội và những người khác vẫn sẽ rút cỗ phần của họ.
Chỉ là số tiền được hoàn lại được quy đổi theo giá thị trường hiện tại nên só tiền hoàn lại sẽ ít hơn.
Tống Sính Đình nhanh chóng nói: “Ông ơi, ông đừng tức giận, cháu sẽ không đưa mấy người ra tòa đâu.”
“Cháu chỉ muốn mấy người đừng vội rút cỗ phiếu. Đợi sự cố an toàn này qua đi và công ty hoạt động trở lại bình thường rồi mấy người lại cân nhắc việc rút tiền có được không?”
Lúc cả nhà Tống Thanh Tùng đến đây đã nghe tin sau tai nạn an toàn này lãnh đạo thành phố đã có ý định thay thế người phụ trách dự án Trung tâm thương mại Hải Đường bằng một công ty về hạ tầng khác.
Nếu công ty Ninh Đại đánh mất dự án Trung tâm thương mại Hải Đường này thì đến cái rắm cũng không bằng.
Cả nhà Tống Thanh Tùng đều không muốn chấp nhận rủi ro nên nóng lòng muốn rút cỗ phần ngay lập tức.
Họ không quan tâm đến chuyện sống chết của Tống Sính Đình mà chỉ muốn tránh rủi ro và nhận lại 900 triệu nhân dân tệ đã đầu tư vào công ty.
Vì vậy, mặc cho Tống Sính Đình cầu xin thế nào, cả nhà Tống Thanh Tùng vẫn kiên quyết yêu cầu rút tiền ngay lập tức.
Tống Sính Đình lo lắng đến mức nước mắt lưng tròng: “Ông nội, bây giờ ông muốn rút cỗ phiếu chính là muốn đẩy cháu vào con đường cùng!”
Tống Thanh Tùng thờ ơ nói: “Chúng tôi không quan tâm.
Chúng tôi mới đầu tư vốn vào công ty có mấy ngày thôi mà. Cô cứ coi như chúng tôi chưa từng đầu tư vào công ty như trước đây là được rồi.”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nhìn thấy con gái của mình bị ông nội ép đến mức này thì hai người đều vô cùng lo lắng, nhưng lại chẳng thể giúp được gì.
Ngay cả Tống Thanh Thanh đang làm bài tập cùng với Trần Ninh. Cô bé cũng mắấp máy miệng thấp giọng thì thầm với Trần Ninh: “Cha, máy cụ nội lại bắt nạt mẹ rồi.”
Trần Ninh nhìn sang mấy người Tống Thanh Tùng, từ tốn nói: “Vợ không cần phải cầu xin họ. Nếu họ đã muốn rút tiền thì hãy để họ rút tiền. Anh đảm bảo hôm nay họ rút tiền rồi sau này sẽ sớm hồi hận thôi. Hối hận đến xanh cả ruột.”
Tống Sính Đình kinh ngạc nhìn Trần Ninh, run rẫy nói: “Trả lại 900 triệu tệ cho ông nội và những người khác thì quay vòng vốn của công ty chúng ta sẽ hoàn toàn bị phá vỡ, có thể không có tiền chữa trị và bồi thường cho công nhân.”
Trần Ninh thờ ơ nói: “Chuyện lớn gì đâu, nếu như họ rút cổ phần thì tự nhiên sẽ có những ông chủ khác đầu tư.”
Trần Ninh nói xong bèn lập tức gọi cho Điển Chử: “Giúp tôi nói với các CEO của Trung Hải rằng công ty Ninh Đại hiện đang thiếu vốn. Trong vòng nửa giờ nếu muốn đầu tư thì hãy đến gặp tôi. Hạn ngạch có hạn, vì vậy những người muốn thì phải đến càng sớm càng tốt.”
Trần Ninh nói xong liền cúp điện thoại.
Cả nhà Tống Thanh Tùng chế nhạo, nếu không xảy ra tai nạn như vậy thì chắc là cũng có nhiều người muốn đầu tư vào công ty Ninh Đại.
Tuy nhiên, xảy ra vụ tai nạn này, đã có tin đồn rằng lãnh đạo thành phố sẽ giao dự án trung tâm thương mại Hải Đường cho công ty khác, ai sẽ đầu tư mạnh vào công ty Ninh Đại vào thời điểm này chứ?
Trần Ninh vậy mà còn nói hạn ngạch có hạn, những người mong muốn nên nhanh chóng. Đây không phải là nói chuyện cười saol Sắc mặt Tống Sính Đình phức tạp, cô thấp giọng hỏi Trần Ninh: “Chúng thật sự phải đồng ý trả lại toàn bộ 900 triệu tiền cho ông nội và lấy lại cổ phần của công ty Ninh Đại sao?”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Đương nhiên, bọn họ rút tiền là tổn thất của bọn họ, tại sao chúng ta không đồng ý.”
Tống Sính Đình vẫn còn có chút do dự, Trần Ninh liền cười nói: “Sau nhiều chuyện như vậy, bà xã của anh vẫn chưa tin anh sao? Nếu em tin anh thì hãy gọi luật sư của công ty đến chuẩn bị hợp đồng và lấy lại toàn bộ 48% cổ phần của họ.”
Tống Sính Đình nhìn ánh mắt tràn đầy tự tin của Trần Ninh, cắn môi, cuối cùng lựa chọn tin tưởng Trần Ninh.
Cô nói với Tống Thanh Tùng và những người khác: “Được rồi, cháu đồng ý với yêu cầu của các người, sẽ dùng 900 triệu nhân dân tệ để thu hồi lại toàn cỗ phần công ty.”
Sau khi nói xong, Tống Sính Đình đã gọi luật sư của công ty đến.
Ề Cả nhà Tống Thanh Tùng đều lộ ra nét mặt vô cùng đắc ý.
Vốn cho rằng lần này công ty Ninh Đại sẽ lỗ rất nhiều tiền, thậm chí đến cả số tiền họ bỏ ra mua cổ phiếu cũng sẽ không thể trả lại được chút nào.
Nhưng không ngờ Trần Ninh và Tống Sính Đình lại ngu xuẩn như vậy, thực sự đồng ý dùng 900 triệu tiền vốn để đổi lấy số cổ phần trong tay họ.
Các luật sư của công ty Ninh Đại rất nhanh đã đến nơi.
Hợp đồng được chuẩn bị ngay tại chỗ, Tống Sính Đình ký kết với cả nhà Tống Thanh Tùng.
Hai bên vừa mới ký hợp đồng xong thì bỗng nhiên có một nhóm người đàn ông mặc vest đi vào.
Chính là người giàu nhất ở Trung Hải, Tiêu Trí Viễn.
Chủ tịch Ngân hàng Vận chuyển Trung Quốc, Liêu Học Văn.
Chủ khách sạn Quân An, Trương Đức Bang.
Chủ tịch tập đoàn Hoa Tắn, Lương Hoa Cường.
Đồng sự trưởng tập đoàn Hằng Xương, Tần Nhạc.
Cả nhà Tống Thanh Tùng vô cùng sửng sốt khi thấy một nhóm ông chủ lớn như vậy xuất hiện.
Những nhân vật này, bắt kỳ một gia sản có giá trị nào của họ đều có thể nghiền nát Tống gia.
Tống gia lúc này thậm chí còn giống như một kẻ ăn mày trước người giàu nhất Trung Hải là Tiêu Trí Viễn.
Tống Thanh Tùng và những người khác nhìn nhóm người Tiêu Trí Viễn với vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng bàng hoàng nghĩ: Trời ơi, những đại nhân vật này không phải là đang vội vã đến đầu tư vào Tống Sính Đình chứ?
Như để xác nhận phỏng đoán của bọn họ, nhóm người Tiêu Trí Viễn đi thẳng đến chỗ Trần Ninh và Tống Sính Đình, cười nịnh nọt lấy lòng nói: “Tống tiểu thư, tôi nghe nói rằng mấy kẻ ngu ngốc vừa rút vốn nên công ty hơi thiếu vốn, đang cần đầu tư phải không? “
Kẻ ngu gốc?
Tống Thanh Tùng,Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình nhìn nhau. Là đang nói về họ sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình Đình tràn đầy vẻ kinh ngạc, cô quay đầu lại liếc nhìn Trần Ninh đang cười ở bên cạnh mình, sau đó khó khăn nuốt nước bọt nói với nhóm người Tiêu Trí Viễn: “Tiêu tiên sinh, xin chào các vị chủ đầu tư.”
“Công ty chúng tôi gần đây có chút chuyện, trùng hợp là ông nội tôi lại muốn rút cỗ phần khiến nguồn vốn thực sự bị thiếu hụt.”
Tiêu Trí Viễn cười hỏi: “Không biết Tống tiểu thư cần bao nhiêu vốn đầu tư?”
Tống Sính Đình nói: “Hai trăm triệu, không, một trăm triệu.”
“Tôi chỉ cần 100 triệu tệ để công ty Ninh Đại vượt qua tình hình khó khăn lúc này. Không biết có vị tổng giám đốc nào có thể rộng tay giúp đỡ, đầu tư cho tôi 100 triệu tệ không?”
Tiêu Trí Viễn nghe vậy bèn cười ha ha rất lớn rồi sảng khoái nói: “Một trăm triệu làm sao đủ, ít nhất là một tỷ. Năm ông chủ chúng tôi tại đây mỗi người vừa hay muốn đầu tư 200 triệu!”
Khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn của Tống Sính Đình tràn đầy sự không dám tin.
Vừa rồi ông nội và mọi người còn ồn ào muốn rút cỗ phần, nhưng bây giờ một nhóm người giàu đang đổ xô vào đầu tư.
Nhìn thấy Tống Sính Đình Đình sửng sốt, Trần Ninh vươn tay ôm eo Tống Sính Đình cười nói: “Bà xã, nếu nhóm Tiêu tổng đã có thành ý như vậy thì em có thể miễn cưỡng nhận sự đầu tư của họ!”
Tống Sính Đình như tỉnh lại từ một giấc mơ, cô hít một hơi thật sâu, từ trong sóng gió trong lòng ổn định lại, cảm kích nói: “Cảm ơn Tiêu tiên sinh và tất cả các ông chủ đã sẵn sàng tin tưởng và đầu tư cho tôi vào lúc này.”
“Tôi chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người, khiến tiền đầu tư của mọi người đều sẽ có lợi nhuận.”
Một nhóm đàn ông giàu có và quyền lực thấy Tống Sính Đình chấp nhận tiền đầu tư của họ thì dường như còn có vẻ hạnh phúc hơn cả Tống Sính Đình.
Từng người từng người một như nhặt được một món hời lớn, mở miệng cười nói: “Nói hay, nói hay.”
Điều này khiến gia đình Tống Thanh Tùng ở bên cạnh hoàn toàn chết lặng!
Máy người Tống Thanh Tùng đều không phải là kẻ ngốc, họ cũng tin rằng Tiêu Trí Viễn và những người đàn ông giàu có và quyền lực này đều không phải là kẻ ngốc.
Thậm chí ngược lại là Tiêu Trí Viễn và những ông lớn này đều là những con cáo già vô cùng gian xảo.
Vì vậy, Tống Thanh Tùng tin rằng Tiêu Trí Viễn và những người khác chắc chắn sẽ không đầu tư một cách mù quáng.
Mà thông tin lãnh đạo thành phố muốn đổi công ty khác phụ trách dự án trung tâm thương mại Hải Đương chắc cũng là tin đồn thất thiệt 100%.
Công ty Ninh Đại của Tống Sính Đình vẫn đầy hứa hẹn!
Cả nhà Tống Thanh Tùng nhận ra rằng họ đã làm một điều ngu ngốc, trong lòng vô cùng hối hận.
Nhưng đáng tiếc là trên đời không có thuốc hối hận, bọn họ chỉ có thể rời đi trong tuyệt vọng.
Điều họ không biết là những gì xảy ra hai ngày sau đó còn càng khiến họ hối hận vì quyết định rút cổ phần khỏi công ty hôm nay hơn, hối hận đến mức xanh cả ruột.
Danh Sách Chương: