Nhìn Lưu Hạ và nhóm của hắn ta không trực tiếp đưa Trần Ninh trở lại tỉnh lị mà đi thẳng đến nhà tù Trung Hải.
Lưu Hạ chỉ thị trại giam nhốt Trần Ninh xong, sau đó ra lệnh cho người phụ trách trại giam là Lý Cường: “Anh giúp tôi sắp xếp một vài người vào cùng phòng giam với Trần Ninh.”
Lý Cường nghe xong liền sửng sốt, vội hỏi: “Đội trưởng Lưu, anh muốn sắp xếp ai vào?”
Lúc này, Chúc Chí Kiệt dáng người vạm vỡ, nước da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn mang theo tám tên thuộc hạ bừng bừng sát khí xuất hiện trước mặt Lý Cường Lưu Hạ liếc mắt nhìn rồi nói: “Chính là mấy người đó, anh chỉ cần thu xếp bọn họ nhốt lại cùng với Trần Ninh, còn không cần quan tâm những thứ khác.”
Lý Cường nhìn đám người Chúc Chí Kiệt bước đi trầm ổn, khí tức hùng hồ, ánh mắt tràn đầy sát khí bừng bừng thì có thể dễ dàng nhận ra rằng nhóm người này hẳn là những kẻ bán mạng đâm thuê chém mướn, nói không chừng trên người mỗi người đều đã gánh không ít mạng người.
Đội trưởng Lưu sắp xếp những kẻ liều mạng này giam giữ cùng một phòng giam với Trần Ninh, chẳng nhẽ không có ý định bắt sống Trần Ninh về tỉnh lị mà là lên kế hoạch định giết Trần Ninh ở đây sao?
Nghĩ đến đây, nét mặt anh ta thay đồi, anh ta vội vàng nói: “Đội trưởng Lưu, những người này xem ra không phải người tốt.
Nếu sắp xếp nhốt họ chung với Trần Ninh mà ngộ nhỡ nếu xảy ra chuyện thì tôi không thể gáng vác nồi!”
Lưu Hạ lạnh lùng nói: “Có biết tôi vì sao phải lặn lội từ tỉnh lị xa như vậy đi đối phó một Trần Ninh nhỏ bé ở huyện không?”
Lý Cường lắc đầu: “Tôi không biết!”
Lưu Hạ lãnh đạm nói: “Bởi vì là Đường gia đã phân phó như vậy!”
Lý Cường nghe vậy mở to mắt, cả người run lên: “Đường gia, Đường gia nào?”
Lưu Hạ hừ lạnh: “Anh nói xem ở phía Nam của chúng ta, ngoài Giang Nam vương ra còn có ai xứng đáng được gọi là Đường gia không?”
Vẻ mặt Lý Cường vô cùng kinh sợ, hóa ra anh chàng tên Trần Ninh này vậy mà lại đắc tội Giang Nam vương Đường gia.
Chẳng trách Lưu Hạ và đồng bọn lại đích thân đến Trung Hải từ tỉnh lị, chẳng trách Lưu Hạ dám tùy tiện sắp xếp thủ hạ vào phòng giam xử lý Trần Ninh, hóa ra mọi chuyện đều là ý của Đường gia.
Cứ coi như là Trần Ninh bị giết trong phòng tạm giam thì sau này sự việc cũng sẽ không cần giải quyết.
Miền nam có loạn hay không chỉ cần Đường gia lên tiếng là được.
Nếu xảy ra chuyện lớn đến đâu đều đã có Đường gia đứng ra lo liệu vậy thì Lý Cường cần gì phải lưu tình.
Anh ta nhìn Lưu Hạ cười nói: “Hóa ra là như thế, vậy cứ để tôi thu xếp chuyện này. Máy người các anh đi theo tôi qua đây, tôi đưa mấy người đến phòng giam của Trần Ninh.”
Chúc Chí Kiệt nheo đôi mắt rắn hình tam giác, dẫn theo tám thuộc hạ đắc lực của mình bước nhanh tới đi theo Lý Cường.
Trong phòng giam sạch sẽ, Trần Ninh đang thích thú ngồi trên giường khung sắt, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, khóe miệng anh hơi nhếch lên, trong lòng thầm nghĩ: Tôi biết là sẽ không đơn giản chỉ bị giam giữ ở đây, nhất định phải có thủ đoạn khác, thật tò mò không biết mấy người muốn chơi trò gì với tôi?
Cạch, cánh cửa sắt phòng tạm giam mở ra.
Lý Cường và một vài lính canh bước vào cùng với Chúc Chí Kiệt và một nhóm người.
Lý Cường liếc nhìn Trần Ninh với vẻ thương hại, rồi không biết cố ý hay vô ý nói với những kẻ đâm thuê chém mướn của Chúc Chí Kiệt: “Đây chính là phòng giam. Các người cần phải ở chung với nhau hòa thuận, không được gây gỗ làm loạn, biết không?”
Chúc Chí Kiệt nhìn Trần Ninh đang yên lặng ngồi ở bên giường, cười nói: “A Lưu, chúng tôi đều có lòng tốt, chúng tôi nhất định sẽ đối xử tốt với anh bạn này.”
Lý Cường gật đầu: “Vậy thì tốt, đóng cửa lại!”
Uỳnh!
Cánh cửa sắt phòng tạm giam lại đóng lại.
Trong căn phòng giam nhỏ chỉ còn lại Trần Ninh và đám người Chúc Chí Kiệt.
Trần Ninh nhìn người có phần giống Chúc Phong Hoa và Chúc Thừa Dương là Chúc Chí Kiệt, cười nhẹ: “Chúc gia phải không?”
Chúc Chí Kiệt lấy trong túi ra một chiếc đai đắm bốc màu trắng rồi tuần tự quấn lên trên tay phải. Đôi mắt hắn ta lắp lánh ánh sáng lạnh lẽo giống như một con sói dữ tợn. Hắn ta nghiêm nghị nói: “Chúc Khổ Thiền là cha tao, tiểu tử, hôm nay chính là ngày chết của mày.”
Tám tên thuộc hạ đắc lực bên cạnh Chúc Chí Kiệt cũng lần lượt rút vũ khí ra.
Có dao găm, nanh hồ, đều là vũ khí cận chiến trong không gian hẹp.
Bọn chúng đã có chuẩn bị trước khi đến, quyết tâm giết Trần Ninh ở đây.
Trần Ninh đứng lên, lãnh đạm nói: “Chỉ dựa vào mấy tên rác rưởi các người mà cũng muốn giết tôi sao?”
Chúc Chí Kiệt đã buộc xong đai đắm bốc, hắn ta vươn tay duỗi chân, cười gần nói: “Mấy người chúng tao là rác rưởi, nhưng cũng đã đủ khiến mày phải chết mười lần. Bây giờ nếu mày quỳ xuống chết cho tao thì tao có thể làm cho mày chết thoải mái hơn một chút!”
Trần Ninh khẽ cười: “Mấy người còn chưa xứng để tôi phải quy.
Ánh mắt Chúc Chí Kiệt lạnh lẽo, hắn ta nghiêm nghị nói: “Vậy mày đi chết đi!”
Lời vừa nói ra, bóng dáng hắn ta đã chuyển động.
Tốc độ tức thì bùng nổ nhanh đến kinh ngạc.
Chỉ có thể nhìn thấy một bóng người đang lướt nhanh về phía Trần Ninh.
Mấy tên thuộc hạ đắc lực của hắn đều nhiệt huyết sôi sục, thi nhau cỗ vũ.
“Chúc ca trâu bò nhất!”
“Chúc ca uy vũ bá khít”
“Chúc ca phế hắn đi!”
Chúc Chí Kiệt không hề có chút dè dặt nào, vừa ra tay đã là dốc toàn lực, chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhát giết chết Trần Ninh.
Vừa đến gần Trần Ninh liền lập tức ra chiêu, giáng cho Trần Ninh một cú đấm.
Cú đắm này kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, gần như thể không thể chống đỡ được.
Đối mặt với Chúc Chí Kiệt hung hăng đe dọa, Trần Ninh chỉ tiến lên một bước, khẽ giơ tay lên đấm nhẹ.
Chúc Chí Kiệt nhìn thấy Trần Ninh đánh giá thấp kẻ địch bèn nhếch khóe miệng lên cười lạnh, dường như hắn ta đã nhìn thấy cảnh Trần Ninh bị một cú đắm của mình thổi bay.
Bùm!
Hai nắm đắm va vào nhau.
Ngay khi nắm đấm của hắn ta chạm vào nắm đắm của Trần Ninh, nụ cười đắc ý trên mặt Chúc Chí Kiệt lập tức thay đổi.
Biến thành một biểu cảm kinh ngạc sâu sắc, sau đó là nỗi sợ hãi.
Rắc, rắc, rắc …
Một tràng tiếng gãy xương rõ ràng vàng lên, xương cánh tay phải của Chúc Chí Kiệt bị gãy nát vụn.
Kết quả của cuộc đối đầu bằng nắm đắm của họ là Trần Ninh đã phế hoàn toàn cánh tay của Chúc Chí Kiệt bằng một cú đấm.
Trần Ninh tung chân lên đá vào ngực Chúc Chí Kiệt nhanh như chóp.
Bịch!
Tiếng động nặng nề vang lên, cơ thể nặng nề của Chúc Chí Kiệt bay lộn ngược lại đập vào cánh cổng sắt phát ra tiếng động ầm ầm.
Những tên khác nhìn thấy cảnh này thì tắt cả đều há hốc mồm.
Trong phòng tiếp tân của phòng tạm giam, Tống Sính Đình lo lắng nhìn Phan Thạch Hoa từ bên ngoài đi vào, vội vàng hỏi: “Phan tiên sinh, chồng tôi bây giờ thế nào rồi?”
Phan Thạch Hoa lắc đầu: “Tôi vừa hỏi qua đội trưởng Lưu, tình hình của chồng cô không lạc quan lắm.”
“Cậu ta tạm thời bị giam giữ cùng một nhóm tội phạm cực kỳ hung hăng. Nếu không được tách ra khỏi những kẻ liều mạng kịp thời thì tôi sợ rằng cậu ta sẽ bị đánh chết.”
Tống Sính Đình lạc giọng: “Cái gì?”
Phan Thạch Hoa nhìn Đồng Kha ở hành lang ngoài cửa, ông ta trực tiếp đóng cửa lại, trong phòng tiếp tân chỉ còn lại ông ta cùng Tống Sính Đình.
Hắn ta híp mắt nói: “Tôi đã làm việc với đội trưởng Lưu nhiều năm nên ít nhiều cũng có chút giao tình, có thể giúp tách chồng cô ra khỏi buồng giam với những tên tội phạm khác.”
Tống Sính Đình vội nói: “Vậy xin Phan tiên sinh hãy nhanh chóng giúp tôi, đừng để chồng tôi bị nhốt với những kẻ hung hăng đó.”
Phan Thạch Hoa ngập ngừng nói: “Tôi có thể giúp, nhưng Tổng tiểu thư định trả ơn tôi như thế nào?”
Tống Sính Đình sững sờ, sau đó nói: “Tôi nhất định sẽ trả ơn anh hậu hĩnh.”
“Không cần phải tạ ơn hậu hĩnh, tôi không cần tiền.” Ánh mắt sắc như dao găm của Phan Thạch Hoa găm chặt vào bộ ngực đầy đặn của Tống Sính Đình, ông ta thèm muốn nói: “Chỉ cần Tống tiểu thư hứa sẽ ngủ với tôi một lần, tôi hứa sẽ giúp cô xử lý chuyện của chồng cô.”
Tống Sính Đình vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, vừa lo lắng vừa tức giận: “Phan tiên sinh, anh!”
Phan Thạch Hoa cười lạnh: “Chắc không phải là cô cho rằng tôi sẽ giúp cô không công chứ?”
“Ha ha, nghe nói chồng cô hiện đang bị nhót với một lũ rất hung hãn, nói không chừng bây giò đã bị đánh thành không ra hình người rồi.”
“Cô hãy tự mình cân nhắc có muốn cứu chồng cô hay không.
Nhưng tôi có thể nhắc nhở cô nếu cô chần chừ một phút thì tính mạng chồng cô có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Tống Sính Đình tái mặt, nước mắt lưng tròng, nghiến răng nghiền lợi: “Được rồi, tôi đồng ý với anh, nhưng tôi muốn gặp chồng tôi trước.”
Phan Thạch Hoa biết rằng Trần Ninh bị nhốt chung với băng nhóm của Chúc Chí Kiệt, nói không chừng Trần Ninh đã bị đánh thừa sống thiếu chết rồi.
Ông ta cảm thấy để cho Tống Sính Đình nhìn thấy dáng vẻ khốn khổ của Trần Ninh cũng tốt, nếu không, Tống Sính Đình chỉ sợ sẽ không chịu đồng ý điều kiện của ông ta.
Vì vậy, ông ta gật đầu nói: “Được, tôi sẽ đưa cô đến gặp chồng cô nhìn cho rõ, có lẽ hiện tại cậu ta đã bị đánh đến nỗi không ra hình dạng gì rồi.”
Lúc Phan Thạch Hoa cùng Tống Sính Đình đi ra khỏi phòng tiếp khách, Đồng Kha liền tiến lên cảnh giác hỏi: “Chị họ, vừa rồi ông ta nói gì với một mình chị vậy, có phải ông ta ức hiếp chị không?”
Tống Sính Đình lắc đầu buồn bã nói: “Anh rễ của em đang ở trong tình huống rất nguy hiểm. Chúng ta đi gặp anh ấy trước đi.”
Phan Thạch Hoa đưa Tống Sính Đình và Đồng Kha đến gặp Trần Ninh.
Lưu Hạ, Lý Cường và những người khác lúc này cũng xuất hiện đi theo họ, đều muốn xem Trần Ninh bị xử lý thành dáng vẻ như thế nào?
Chẳng mấy chốc, nhóm người đã đến trước cửa phòng tạm giam.
Phan Thạch Hoa kinh ngạc nói: “Tại sao bên trong không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ là Trần Ninh đã bị giết chết rồi sao?”
Khuôn mặt xinh xắn của Tống Sính Đình lập tức tái nhợt, Đồng Kha vội vàng đỡ chị họ, lúc này cô cũng không khỏi lo lắng cho Trần Ninh.
Lý Cường hạ giọng ra lệnh cho thuộc hạ của mình: “Mau mở cửa ra xem xem.”
Cạch!
Cửa phòng tạm giam được mở ra, mọi người nhìn vào bên trong, sau đó đều ngần ra.
Chỉ thấy mặt đất bê bết máu, còn có một người khác toàn thân đầy máu nằm trong vũng máu.
Tống Sính Đình nhìn chằm chằm người trong vũng máu trên mặt đất, đau lòng nói: “Trần Ninh!”
Ở trong cùng của phòng tạm giam, một giọng nói lười biếng truyền đến: “Vợ à, em đến rồi.”
Tống Sính Đình và những người khác nghe vậy thì đều ngần ng Chỉ thấy một người đàn ông đang ngồi yên lặng bên chiếc giường trong cùng.
Dáng người cao thẳng, đôi mắt sáng như sao, không phải là Trần Ninh thì còn là ai?
` Bên cạnh Trần Ninh còn có mấy tên bị thương nặng đang đấm bóp tay chân cho anh, hết sức cần thận phục vụ anh.
Anh đang tận hưởng sự phục vụ của chúng như một đại lão gia vậy!
Tống Sính Đình và những người khác chết lặng. Làm sao những kẻ hung hăng này lại có thể đối xử tốt như vậy, lại còn tận tình phục vụ Trần Ninh?
Còn có người trong vũng máu trên mặt đất nếu không phải là Trần Ninh thì là ai?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, chăm chú quan sát người trong vũng máu trên mặt đất.
Lưu Hạ là người đầu tiên nhận ra tên đó là ai, anh ta thất thanh: “Là Chúc Chí Kiệt. Người bị đánh thừa sống thiếu chết không phải Trần Ninh vậy mà lại là Chúc Chí Kiệt.”
Phát hiện này khiến mọi người có mặt tại đây càng thêm ngây ngắn không tin vào mắt mình.
Danh Sách Chương: