Nhậm Phi mỉm cười: “Tay cậu, không còn nữa!”
Trương Cảnh nghe vậy kinh ngạc.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, Nhậm Phi đã ra tay nhanh như chóp, “răng rắc” một tiếng liền bẻ gãy tay Trương Cảnh.
“AI” Trương Cảnh thét lên một tiếng thảm thiết.
Nhậm Phi cười lạnh: “Cậu ồn quái”
Nói xong Nhậm Phi liền vung ta “ba” đánh lên mặt Trương Cảnh, trực tiếp đem Trương Cảnh đánh bay tường.
Trương Cảnh từ trên tường rơi xuống, trên tường động lại một vết máu ghê người.
Sắc mặt Lý Vãn Tình kịch biến!
Nhóm nghệ sĩ nữ trong phòng không nhịn được sợ đến mức hét ầm lên.
Nhậm Phi mỉm cười ngồi xuống cái ghế vừa rồi Trương Cảnh ngồi, anh ta nhìn hai nghệ sĩ xinh đẹp nhát, vẫy tay ra lệnh: “Hai người lại đây, ngồi lên đùi tôi.”
Hai cô gái kia sắc mặt trắng bệch!
Nhậm Phi thấy hai mỹ nữ không cử động, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Sao? Lời tôi nói nghe không hiểu?”
Hai cô gái kia nghe vậy sợ đến hồn phi phách tán, Trương Cảnh vừa rồi không nghe lời, hiện lại đang nằm trong vũng máu, chỉ còn lại nữa cái mạng.
Hai mỹ nữ ủy khuất nhưng lại không dám cự tuyệt, vừa xấu hỗ vừa tức giận ngồi lên đùi Nhậm Phi.
Nhậm Phi đắc ý cười, hai tay mỗi bên một mỹ nữ, trái phải ôm ấp.
Lý Văn Tình nhìn nghệ sĩ của mình bị làm nhục cũng vô cùng phẫn nội, lớn tiếng nói: “Rốt cục anh là ai? Anh muốn thế nào?”
Nhậm Phi ôm hai mỹ nữ, vừa giở trò vừa cười lạnh nói: “Gọi điện cho Trần Ninh, bảo anh ta đến đây chịu chết!
Nhớ kỹ, nói anh ta đến một mình.
Nếu anh ta không đến hoặc giở trò, vậy thì bảo anh ta đến bãi rác tìm thi thế của côi”
Lý Vãn Tình nghe vậy, sắc mặt liền trắng bệch.
Tràn Ninh nhận được điện thoại của Lý Văn Tình, sắc mặt liền trầm xuống.
Anh lạnh lùng phân phó Điển Chử đang lái xe: “Quay lại, dùng tốc độ nhanh nhất đến công ty giải trí Tô Duyệt.”
Điển Chử nghe vậy, khẳng định là người nhà Thiếu soái đã xảy ra chuyện.
Anh vội vàng đáp: “Tuân lệnh.”
Am!
Chiếc xe được đặt chế bốc phát mã lực, động cơ nổ vang, chiếc xe như con ngựa hoang điên cuồng gào thiết, một đường chạy như gió bão.
Trần Ninh nhắm mắt lại, thân thẻ hơi xóc nảy lay động, sự tức giận vô hình tỏa ra từ người anh.
Điển Chử biết, lần này Thiếu soái thật sự tức giận.
Trong phòng họp của công ty giải trí Tô Duyệt.
Nhậm Phi trái phải ôm ấp hai mỹ nữ.
Hai cô gái ngồi trên đùi anh ta đều đã quần áo không chỉnh tè, thần tình đều là xấu hổ cùng tức giận.
Sắc mặt Lý Vãn Tình cùng những người khác cũng vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không dám nói gì.
Đám người Nhậm Phi này ra tay tàn nhẫn, Trương Cảnh lúc này vẫn còn nằm trong vũng máu.
Nhậm Phi tuy trái ôm phải ấp, nhưng ánh mắt anh ta vẫn lơ đảng nhìn thoáng qua Lý Văn Tình đang căm tức đứng đó.
Anh ta bỗng phát hiện, Lý Vãn Tình thật ra rất xinh đẹp.
Lúc anh ta mới đi vào, chỉ cảm thấy bộ dạng Lý Vãn Tình không tồi, nhưng mấy nữ nghệ sĩ này lại ăn mặc tinh tế, càng thêm động lòng người.
Nhưng sau khi nhìn thêm vài lần, liền phát hiện mấy nữ nghệ sĩ này đều như nhau, mà Lý Vãn Tình lại thuộc dạng vừa nhìn thì chỉ thấy không tôi, nhưng càng nhìn sẽ càng thấy xinh đẹp.
Lý Vãn Tình tuy đã hơn 30 tuổi, nhưng vẫn còn là một xử nữ.
Bởi vậy trên người cô vừa có thanh thuần của thiếu nữ, lại có sự thành thục của phụ nữ.
Nhậm Phi càng nhìn càng thích.
Miệng anh ta khẽ nhếch lên, ngoắc tay với Lý Vãn Tình cách đó không xa: “Chậc chậc, bây giờ tôi mới phát hiện, hóa ra người đẹp nhất ở đây chính là Lý tiểu thư cô.
Lý tiểu thư, tôi bỗng nhiên cảm thấy có hứng thú với cô hơn, cô tự mình đến hầu hạ tôi đi!”
Sắc mặt Lý Vãn Tình tái nhợt, mắng hắn: “Anh mơ đi!”
Nhậm Phi ngoài cười trong không cười: “Vậy sao?”
Anh ta nói xong liền ra hiệu cho tứ đại hộ vệ phía sau, ý bảo bọn họ cho Lý Vãn Tình biết mặt.
Viện Trưởng của tứ đại hộ vệ mỉm cười động thủ.
Người gã cao gầm 2m, tay trái vừa vươn ra liền bắt lầy cổ của một nam quản lý trong phòng, giống như bắt một con gà đem nam quản lý này nhắc lên..
Danh Sách Chương: