Hắn ta vừa đnh nói mấy câu tàn độc hơn để đe dọa Trần Ninh!
Thế nhưng Trần Ninh đã tung một cú đá nhanh như chớp về phía hắn.
Râm!
Trần Ninh đá trúng vào ngực của Jin, xương sườn của Jin gãy nát thành từng mảnh, hắn ta phun máu tươi ra từ miệng, bay thẳng ra ngoài.
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người ở đó, Trần Ninh nhàn nhạt nói với Đồng Kha: “Chúng ta đi thôi.”
“DạI”
Đồng Kha ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau Trần Ninh rời đi.
Người quản lý quán bar dẫn theo vài tên thủ hạ đi đến, đưa tay ngăn Trần Ninh lại: “Tiên sinh, anh rời đi như thế này, tôi e rằng không thích hợp…”
Ý của quản lý quán bar là Trần Ninh đánh người của Hội anh em, lát nữa đại ca Black King Kong của Hội anh em sẽ đưa người tới đây, không tìm thấy Trần Ninh thì có thể sẽ liên lụy đến quán bar của bọn họ.
Thế nhưng, anh ta còn chưa kp nói xong thì cánh tay anh ta vươn về phía Trần Ninh bỗng hơi trĩu xuống.
Một chồng ngân phiếu nặng trch được đặt vào trong tay anh ta.
Anh ta trừng to hai mắt kinh ngạc nhìn về phía Trần Ninh, thấy trên người Trần Ninh nhàn nhạt toát ra khí chất quý tộc.
Cuối cùng anh ta cũng hồi thần trở lại, đây là tiền boa mà Trần Ninh đưa cho anh ta.
Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Nếu như người của Hội anh em thực sự lợi hại đến vậy thì bảo bọn tự mình đến tìm tôi.”
Quản lý quán bar sửng sờ, đến khi anh ta hoàn hồn lại thì Trần Ninh và Đồng Kha đã rời đi rồi.
Trần Ninh và Đồng Kha ra khỏi quán bar và lái xe rời đi.
Đồng Kha ngồi ở ghế lái phụ, nhìn Trần Ninh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, không kìm được nói: “Anh rẻ, lúc anh dạy dỗ nhóm người nước ngoài kia thật đẹp trai.”
Trần Ninh nghe vậy cũng không nói gì.
Đồng Kha không khỏi nhớ tới lúc cô ấy b người ta bỏ thuốc ở hội sở Lam Thiên, người ôm cô ấy, mở đường lao ra khỏi vòng vây chính là Trần Ninh.
Bắt giác, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy khẽ ửng hồng.
Trần Ninh và Đồng Kha trở về khách sạn nơi họ ở, đêm đó không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, Trần Ninh vẫn đến Quốc chủ phủ để thăm bệnh.
Nhưng mà, anh vẫn chưa gặp được Quốc chủ đang bệnh.
Ngược lại, Quốc chủ phu nhân Vương Uẩn thì lại cùng anh trò chuyện rất lâu Đến lúc anh chuẩn b rời đi, Vương Uẩn nói với anh: “Vốn thời hạn nhậm chức của Quốc chủ đã sắp hết, bây giờ.
ông ấy lại đột nhiên trúng gió, đỗ bệnh nặng.
Hiện tại mọi việc đều giao cho Nội các xử lý.”
“Nhóm Các lão trong Nội các, không ít người có tâm tư riêng.”
“Bọn họ rất có đch ý với các tướng lĩnh, cán bộ do chính tay Quốc chủ nâng đỡ như các cậu.
Bây giờ là thời khắc rất quan trọng, cậu phải chú ý tự bảo vệ mình, đề phòng kẻ gian tính kế đấy.”
Trần Ninh nói: “Vâng, cảm ơn dì Vương đã nhắc nhở.”
Trần Ninh dẫn theo Điển Chử và Bát Hổ Vệ quay về khách sạn.
Đồng Kha lúc này đang cười nói vui vẻ với một cô gái khu vực nghỉ ngơi của đại sảnh khách sạn.
Cô gái này là bạn học đại học của Đồng Kha, tên là Lư Phương Phương.
Lư Phương Phương nhìn thấy nhóm người Trần Ninh đi tới thì chủ động đứng dậy chào tạm biệt, cô ta cười nói: “Đồng Kha, mình có việc khác phải đi trước đã.
Tối nay, nhóm bạn học cũ chúng minh tụ họp.
Cậu nhất đnh phải đến tham gia đó.
“
Đồng Kha nói: “Được, néu không bận việc gì khác thì mình nhất đnh sẽ đến.”
Lư Phương Phương gật đầu, mỉm cười với nhóm người Trần Ninh, sau đó cầm túi xách, dẫm giày cao gót uốn éo rời đi.
Trần Ninh nhìn thấy Lư Phương Phương này tuy rằng trạc tuổi Đồng Kha, nhưng lại ăn diện trang điểm rất đậm, cả người toát ra khí chất thô tục, không khỏi khẽ nhíu mày hỏi Đồng Kha: “Bạn của em à?”
Đồng Kha cười nói: “Bạn học cũ thời đại học, quan hệ của tụi em lúc đó cũng khá tốt.”
“Cậu ấy sau khi tốt nghiệp thì chọn ở lại Thủ đô mưu sinh.
Ba năm rồi tụi em không gặp nhau.
Không ngờ hôm nay lại gặp cậu ấy ở đây.”
Trần Ninh vốn muốn nói với cô ấy rằng Lư Phương Phương trông có khá trải đời, muốn nhắc nhở Đồng Kha giữ khoảng cách với Lư Phương Phương.
Nhưng mà anh nghĩ lại thì thấy không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Hơn nữa, mỗi người đều có một cách sống riêng, người khác không có quyền can thiệp vào cuộc sống của họ.
Vậy nên Trần Ninh không nói gì..
Danh Sách Chương: